Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tất nhiên là rất xưng đôi.” Âu Thiếu lập tức tiếp lời.
Nhìn vào đôi mắt đầy dứt khoát của Âu Thiếu. Vô Ưu không nói gì thêm, chỉ khẽ cong miệng cười, thái độ vẫn lạnh lùng thờ ơ.
“Tôi nói lại lần cuối. Cô ta không có ở đây.”
Âu Thiếu nhíu mày, lạnh giọng “Vô Ưu, anh cũng nói lần cuối. Giao Thanh Ý ra đây.”
Vô Ưu lần này thực sự đã bị chọc tức, cô đanh giọng quát lớn.
“Dục Âu Thiếu, đừng quên anh đang đứng ở đâu.”
“Vô Ưu, nếu như không có người,anh sẽ quỳ xuống xin lỗi em.”
Cô nhướng mày khó hiểu, lời định nói ra nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Âu Thiếu vẫn không dừng lại, tiếp tục nói: “Thanh Ý là vợ sắp cưới của anh. Hi vọng em hãy tha cho cô ấy.”
Vô Ưu khẽ bật cười, ánh mắt đầy châm biếm nhìn Âu Thiếu, ngỏ lời thách thức.
“Anh có gan…Thì bước vào đây tôi xem.”
Âu Thiếu lập tức chấp nhận thách thức, không nể mặt chủ nhân của căn biệt thự to lớn trước mặt mà phẩy tay ra lệnh.
Đám vệ sĩ phía sau hiểu ý, ngay lập tức hiên ngang tiến vào. Truyện Lịch Sử
Vô Ưu vẫn đứng yên không cản, cứ để mặc anh bước vào.
Trong lòng cô thực ra đang rất hỗn loạn, một ý nghĩ trong đầu bỗng hiện lên “Vợ sắp cưới sao?”
Rồi lại che giấu cảm xúc bắng chính nụ cười giả tạo.
Đứng vài giây, Vô Ưu cũng đi theo Âu Thiếu vào trong.
Quả nhiên đã tìm thấy Thanh Ý.
Ả đang trong tình trạng nguy kịch, toàn thân nắm cuộn lại dưới đất run rẩy bẩy, trên gương mặt còn có một vết rạch khá sâu, máu đã khô lại từ khi nào. Đôi mắt đờ đẫn như một kẻ điên dại.
“Thanh Ý.”
Giọng nói Âu Thiếu cất lên, anh nhíu mày đến khó tin khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Thanh Ý nhưng cũng không để tâm mà kêu một tên vệ sĩ đi tới bế ả lên.
Nhìn thấy Âu Thiếu. Thanh Ý kích động, hai mắt trợn tròn ứa nước mắt nhìn anh như muốn kể khổ, tố cáo một ai đó, nhưng cơ thể bất động lại chẳng thể làm gì, mệt mỏi không có sức đến lời cũng không thể nói.
Thanh Ý bị hành hạ quả nhiên thê thảm còn hơn một con súc vật.
Lúc này Vô Ưu đi tới, thấy Âu Thiếu đã phát hiện, cô không hề hoảng loạn mà đi tới chỗ của anh, đưa mắt nhìn Thanh Ý hài lòng với kiệt tác của bản thân, khẽ cười rồi bình tĩnh nói:
“Tìm thấy rồi. Vui không?”
Âu Thiếu không trả lời, anh cứ đứng im lặng vài giây rồi mới lên tiếng. “Em có biết tội danh của em là gì không?”
“Bắt người và giam cầm trái phép một ai đó sẽ bị quy vào 5 đến 7 năm tù giam.”
Không để Âu Thiếu nói, Vô Ưu lập tức trả lời ngay.
Anh nhìn Thanh Ý, toàn thân không chỗ nào là không có vết thương, thậm chí tay phải còn bị cắt đứt gân, không được sơ cứu, máu chảy dài khô lại bám trên da nhìn thật kinh dị, sắc mặt nhợt nhạt thiếu máu trầm trọng.
Không ai nghĩ một cô gái lương thiện, hiền lành hay cam chịu, cho dù bị đe doạ đến tính mạng cũng không thể nào ra tay tàn độc thế này.
“Là em làm sao?”
“Phải. Muốn báo cảnh sát thì cứ việc.”
“Anh không báo. Cứ coi như đây là cái giá phải trả cho một kẻ tham vọng.”
“…”
Âu Thiếu nói ẩn ý, Vô Ưu cũng không nói thêm bất cứ câu gì, im lặng đứng yên tại chỗ để anh đưa Thanh Ý đi.
Khi vừa đi người đi qua Vô Ưu thì cô bất ngờ lên tiếng.
“Một nhà ba mạng. Cái mạng hèn của cô ta, tôi tạm để cho anh giữ. Cố gắng bảo vệ cho tốt.”
Âu Thiếu không nói gì, cứ tiếp tục bước đi ra ngoài. Trong lòng anh đã tự có tính toán. “Vô Ưu, anh muốn em hạnh phúc. Hi vọng sau này, quên anh đi cũng tốt.”
Sau khi Âu Thiếu rời đi, lúc này Vô Ưu mới bắt đầu vào viêc chính. Cô xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô giúp việc dưới bếp.
Bà cô đó chợt rùng mình một cái, khẽ ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt Vô Ưu đang nhìn mình, vội thu lại ánh nhìn, vẻ mặt nơn nớp lo sợ.
“Không tự nhiên mà anh ta lại biết Thanh Ý đang ở đây. Nếu còn tái phạm, đừng có thể sống tiếp.”
Vô Ưu chỉ nói đe doạ chung, không vạch trần bà ta, cư coi như đây là một cơ hội mà cô dành cho.
Dứt lời, Vô Ưu cùng rời đi, lòng thầm nghĩ “Đúng là không thể tin bất cứ ai.”
,[…]
Thanh Ý sau khi được Âu Thiếu cứu về. Ngoài những lúc trị bệnh ra, ả lúc nào cũng bám lấy anh như keo. Kể về chuyện hôm đó không phải là thật, là có người muốn hạm hại ả ta. Nhưng Âu Thiếu không quan tâm, chỉ
anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thanh Ý, người phụ nữ này thật ghê tởm.”
Nhưng để hoàn thành được mục đích, anh phải nhẫn nhịn, giả bộ mình vẫn còn mất trí nhớ muốn ấy lòng tin của ả. Như vậy mới có thể khiến ả sống không bằng chết.
Thời gian dần trôi, bệnh tình của Thanh Ý cũng đã chuyển biến tốt, để ăn mừng, Âu Thiếu đã ra đề nghị đi karaoke.
“Bảo bối! Chúng ta đi karaoke được không?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả. Báo bối, đi đi.”
Nghe những lời nói ngon ngọt của Âu Thiếu, Thanh Ý không kiềm chế được mà gật đầu đồng ý.
Âu Thiếu nhếch mép cười nham hiểm “Hừ! Tôi sẽ thay Vô Ưu đòi lại từng chút một.”
Cho dù có chút không hài lòng, bất mãn, nhưng đâu phải muốn là được đâu. Và ả vẫn không biết, đây chính là kế hoạch mà anh đã giăng ra để dành tặng cho cô.
Màn đêm buỗng xuống. Tiếnng nhạc inh tai cùng với đen mờ kỳ ảo. Thanh Ý biết đây là cơ hội nên nhất định sẽ phỉa khiến anh si mê mình mới thôi.
“Bảo bối, chờ anh ở đây, lát anh sẽ quay lại.”
“Anh đi đâu cho em theo nữa.”
“Không được. Ngoan, ở đây chờ anh.”
Rồi đặt một nụ hôn lên trán Thanh Ý để thể hiện tình yêu thương.
Thanh Ý cười toet toét hạnh phúc. “Vậy anh đi nhanh rồi quay về với em đấy.”
“Được.”
Hành động là vậy nhưng trong lòng Âu Thiếu lại đang cảm thấy vô cùng chét nghét.
Âu Thiếu thầm nghĩ “Vô Ưu, anh sẽ đòi lại công bằng cho con của chúng ta.”
Sau khi Âu Thiếu rời đi được vài phút thì cánh cửa bỗng mở ra, ba thanh niên cao to lực lưỡng bước vào rồi khoa trái cửa.
Thann Ý ngơ ngác khó hiểu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an rồi quát “Các người vào nhầm phòng rồi.”
Không nói một lời nào cả ba tên kia đi tới liền khống chế Thanh Ý, gằn giọng ép ả “Há miệng ra.”
Thấy Thanh Ý không chịu, vùng vẫy muốn thoát khỏi nang vuốt nhưng càng không thể. Một trong hai tên còn lại nói: " Giữ đầu cô ta lại, banh miệng cô ta ra.’
Vừa nói, hắn vừa kéo khoa quần, lấy ra cái thứ rắn chắc về phía Thanh Ý, khiến ả trợn tròn mắt khiếp sợ.
“Đừng…Đừng qua đây. Âu Thiếu cứu em.”
Nhưng đây là phòng cách âm, thì cho dù có la đến vỡ giọng cũng không nghe thấy.