Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Đống là một người đàn ông tốt, nhưng những cái tốt của anh đều dành cho Miêu Miểu.
Miêu Miểu muốn giảm cân, Hàn Đống liền nghĩ mọi cách, tìm hiểu làm cơm giảm cân, thậm chí còn bỏ tiền ra mua công thức của Tiểu Viên Cảnh Trường. Vừa nhìn thấy Miêu Miểu, vẻ mặt Hàn Đống liền trở nên dịu dàng. Hiện tại Hàn Đống không chút do dự mạo hiểm lỗ vốn, bán cả cơm giảm cân ở cửa hàng chính, có khi cũng là làm để Miêu Miểu thuận tiện mua hơn.
Giang Mi Ảnh không biết mình rời khỏi quán mỳ như thế nào.
Nhất định cô rời đi cực kỳ đột ngột. Nhưng cô không dám ở lại thêm nữa, cô sợ cảm xúc ghen tị lấn át bản thân, làm mặt mũi cô trở nên xấu xí. Cô thậm chí không thể ghen ghét.
Ghen ghét là cảm xúc chỉ khi cô với tới mới có, mà cô không dám với tới, chỉ có thể ghen tị với Miêu Miểu.
Tình cảm có thứ tự đến trước và sau, Hàn Đống và Miêu Miểu đã quen biết từ lâu, cô không thể so với ánh trăng sáng trong lòng Hàn Đống được.
Mỗi khi thấy bất lực, cô liền không nhịn được liên lạc với Tiêu Dẫn Chương. Thế là ở trên đầu điện ngầm, cô gọi điện cho Tiêu Dẫn Chương.
Điện thoại “Tút ——” một lúc lâu, Tiêu Dẫn Chương mới bắt máy.
Giọng nói anh mơ màng, giống như đang ngủ thì bị đánh thức.
Giang Mi Ảnh sửng sốt một hồi, không biết nên mở miệng nói cái gì.
“Hửm? Ảnh Tử? Sao vậy?” Nói xong, anh ngáp một cái.
Bên trong tàu điện ngầm chỉ có ba bốn người, nhiệt độ điều hòa mở rất thấp, Giang Mi Ảnh ngồi trên ghế dựa kim loại lạnh băng, cảm giác cả người sắp đông lạnh đến run rẩy.
“Bác sĩ Tiêu.” Giang Mi Ảnh nhỏ giọng gọi.
Trong lòng Tiêu Dẫn Chương đột nhiên nổi lên một trận khủng hoảng: “Làm sao vậy?”
Giang Mi Ảnh cúi người, áp trán lên đầu gối, cố nén tiếng khóc nức trong cổ họng, cô nghẹn ngào bất lực nói: “Em… Hình như đã thích một người.”
Lòng Tiêu Dẫn Chương chìm xuống đáy, rốt cuộc không thể ngóc lên nổi nữa.
“Đã tới cầu Giang Môn, cửa bên phải khoang tàu đã mở, đã đến trạm, mời hành khách xuống tàu chú ý an toàn.”
Bên trong tàu điện ngầm, tiếng thông báo đều đều vang lên.
Tai Giang Mi Ảnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi truyền đến từ ống nghe của Tiêu Dẫn Chương, cô đang chờ Tiêu Dẫn Chương ra chỉ dẫn bước tiếp theo.
Cái gì là tốt với cô, cái gì cô nên bỏ, cô sợ mình lại làm sai lần nữa, vì thế cô rất nghiêm túc cố gắng tuân theo lời dặn của bác sĩ, thậm chí cả hiện tại, cô hoang mang lo lắng chuyện tình cảm cũng theo bản năng tìm đến sự trợ giúp của Tiêu Dẫn Chương.
Tiêu Dẫn Chương khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn hòa nhưng trống rỗng, rõ ràng đang là giữa xuân, nhưng Giang Mi Ảnh lại rùng mình mọt cái vì nhiệt độ điều hòa trên tàu quá thấp,
“Ảnh Tử có người mình thích, không phải là chuyện tốt sao?” Tiêu Dẫn Chương nói trái lòng mình.
Giang Mi Ảnh chun chun mũi, rầu rĩ nói: “Không tốt. Không tốt chút nào.”
“Sao lại không tốt?”
“Anh ấy rất tốt, rất xuất sắc. Người con gái anh ấy thích cũng rất đáng yêu, rất được người quý mến.” Giọng Giang Mi Ảnh hơi khóc nức lên.
Tiêu Dẫn Chương yên tĩnh nghe sự mặc cảm trong lòng của cô, rất lâu rồi anh chưa từng nghe thấy suy nghĩ tự đánh mất bản thân của Giang Mi Ảnh. Rõ ràng cô hồi phục rất tốt, cũng trở nên càng ngày càng phóng khoáng hơn.
“Còn em cái gì cũng không có, cái gì cũng không tốt. Anh ấy cũng không thích em. Em không muốn thích một người không thích em.” Giọng nói Giang Mi Ảnh khàn khàn, mặt cọ lên váy chỗ đầu gối, để lại một vệt nước mắt.
“Em không thèm, lãng phí tình cảm của mình lên một người, người không thích bản thân em.” Giang Mi Ảnh nghẹn ngào, cố gắng nói hết lời, lại sụt sịt mũi.
Tiêu Dẫn Chương cười.
Tàu điện ngầm “rầm rập rầm rập” chạy từ đường ray dưới lòng đất, lên đường ray trên cao. Cảnh đêm bên ngoài đường ray trên cao đột nhiên trở nên rõ ràng, khu nhà nơi Giang Mi Ảnh sống ở phía trước không xa.
Giang Mi Ảnh lau nước mắt, cô ngồi thẳng dậy, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ cửa thành phố bên ngoài khoang tàu. Cô thở dài, chớp chớp mắt.
Trên lồng mi dính nước mắt, loại mascara được khẳng định không thấm nước không nhòe giờ có chút dính dính trên lông mi, Giang Mi Ảnh nghi ngờ liệu cô có dùng phải hàng giả hay không.
Tiêu Dẫn Chương vẫn không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề chứng tỏ cảm giác anh đang tồn tại. Đoàn tàu dừng thêm một điểm nữa, những hành khách khác trên khoang tàu đều xuống xe, chỉ có hai mẹ con len tàu, cậu nhóc chạy vài bước trong khoang tàu, xong bị mẹ cậu bé kéo trở về, ngồi xuống góc rồi bắt đầu răn dạy.
Giang Mi Ảnh nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu nhóc đang bĩu môi hờn dỗi kia, tâm trạng cô dường như đã bình tĩnh lại, như từ trong ngọn núi lửa chui xuống dưới biển. Bên ngoài nguội lạnh, nhưng bên trong vẫn nóng như thiêu.
Lúc này, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng của Tiêu Dẫn Chương.
Anh nói: “Vậy, em có muốn thử dành tình cảm cho anh không?”
Giang Mi Ảnh bị sốc, cô nấc một cái.
Trong lúc cô bàng hoàng, Tiêu Dẫn Chương tiếp tục nói: “Anh sẽ không lãng phí tình cảm của em.”
Vừa dứt lời, “bụp” một tiếng, điện thoại bị Giang Mi Ảnh ngắt máy.
Tiêu Dẫn Chương sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ cười.
“Đúng là dọa cô ấy rồi.” Anh thở dài.
Giang Mi Ảnh nắm chặt điện thoại, cả người toát mồ hôi lạnh. Cô lỡ ngắt điện thoại của Tiêu Dẫn Chương, liệu anh ấy có giận không?
Nhưng mà nếu gọi lại thì xấu hổ lắm, làm sao bây giờ?
Tại sao bác sĩ Tiêu tự nhiên lại nói những lời ám muội như vậy, đây là đang tỏ tình ư?
Bị Tiêu Dẫn Chương lăn lộn một trận, Giang Mi Ảnh hoàn toàn quên mất chuyện Hàn Đống.
Chưa kể đến, Tiêu Dẫn Chương còn nhắn WeChat đến.
“Em suy xét chút cho tốt đi.”
Giang Mi Ảnh gục đầu, bất lực thở dài: “Suy xét cái gì chứ —— haiz…”
Cô chưa từng yêu đương, bởi vậy cô cũng không có loại kinh nghiệm này.
Khi một người đang thất tình, thật ra đây chính là cơ hội tốt nhất để chen vào, cô không biết nên nắm chắc cơ hội này. Nhưng Tiêu Dẫn Chương có kinh nghiệm, vì thế anh lập tức nắm bắt cơ hội.
Nhưng mà, có vẻ hiệu quả không tốt lắm.