Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mimi – Beta: Chi
******
Thời điểm Hạng Viễn xuống lầu, Tam gia đã chờ sẵn ở bên dưới.
Nhìn đứa nhỏ nhà mình mang theo vẻ mặt bực bội bước ra, Tam gia ôn nhu nở nụ cười, “Sao vậy, không vui à?”
“Bị người tính kế làm sao vui được?” Hạng Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói, “Bọn chúng không chỉ dùng hàng cấm, mà còn muốn đưa em lên giường của thằng đàn ông khác.”
“Cái gì?” Ánh mắt lóe ra một tia nguy hiểm, hắn đặt hai tay lên vai Hạng Viễn, cẩn thận nhìn kỹ đối phương trong chốc lát, lo lắng hỏi, “Em không sao chứ?”
“Có Tiểu Vương ở đây, bọn chúng làm gì được em? Chẳng qua chuyện lần này thật sự khiến người ta ghê tởm.”
“Yên tâm đi, anh sẽ giúp em dạy dỗ bọn chúng.”
Tam gia nói được thì làm được, ngay đêm hôm ấy, đoạn video Lưu Thời và đám bạn sử dụng hàng cấm tụ tập dâm loạn với nhau nhanh chóng bị tung lên mạng. Những hình ảnh bê bối này không chỉ được lan truyền khắp các trang web của M quốc, mà ngay cả C quốc cũng có luôn.
Hạng Viễn và Dư Nhã thoát thân kịp thời, không bị ảnh hưởng, song đám Lưu Thời thì thảm rồi. Mặc dù hình ảnh khó coi trong video đã bị làm nhòe, nhưng tin tức bọn dùng hàng cấm đã tới tai cảnh sát M quốc, mặt khác, video bất nhã truyền vào quốc nội, lập tức có người đứng ra chỉ điểm, dần dần, thân phận cũng như bối cảnh của bọn chúng liền bị phơi bày.
Ở C quốc, ‘công tử nhà giàu’ với ‘cậu ấm nhà quan’ vốn là những cụm từ vô cùng nhạy cảm, dưới sự xúi giục của kẻ có tâm tư riêng, thân phận vài thiếu gia trong đám người kia lần lượt bị bại lộ. Mà khi tin tức cha đẻ của Lưu Thời đang làm chính trị ở quốc nội bị vạch trần, vở kịch liền đạt tới cao trào đỉnh điểm.
Mặc dù cha Lưu Thời có chút quyền lực, nhưng cũng không cách nào chống lại sự chèn ép của Diệp gia. Huống chi, hắn căn bản không thể giải thích, tại sao chỉ với đồng lương ít ỏi của một quan chức nhà nước, hắn lại có thể cho con trai mình một cuộc sống xa hoa nơi M quốc. Theo lối tư duy này, cơ quan giám sát quốc nội bắt đầu tiến hành điều tra, một khi quá trình rà soát kinh tế bắt đầu, kết cục của cha con nhà họ Lưu tất đã được định đoạt.
Quốc nội vừa xảy ra chuyện, nguồn chu cấp kinh tế của đám người Lưu Thời liền bị chặt đứt. Bọn chúng cho rằng Tam gia sẽ không ra mặt vì Hạng Viễn, nhưng lại không biết, Hạng Viễn chính là cái vảy ngược lớn nhất trên mình Tam gia. Dám tính kế với bảo bối tâm can của hắn, hắn chịu buông tha cho bọn chúng mới là lạ nha.
“Lạm dụng hàng cấm cũng không bắt giữ được quá lâu, về sau em tính xử lý hắn như thế nào?” Một lưới bắt gọn đám Lưu Thời xong Tam gia liền về nước, nghe luật sư báo cáo rồi hắn mới tiết lộ tin tức cho Hạng Viễn.
“Hắn sẽ được thả ra trước khi em tốt nghiệp à?” Hạng Viễn nghiêng đầu hỏi.
“Sẽ không.” Điểm này, Tam gia vẫn có thể đảm bảo được.
“Vậy mặc kệ hắn.” Sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần cam đoan không ai quấy rầy cậu thì cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến chết sống của Lưu Thời. Huống chi năm đó cậu cũng vì bỗng nhiên mất đi tất cả nên mới bị Lưu Thời giẫm đạp dưới chân, cậu vô cùng mong đợi, sau khi Lưu Thời bước ra khỏi phòng giam, sẽ được thể nghiệm một chút cảm giác kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Giải quyết xong Lưu Thời, đích thực Hạng Viễn có thể thả lỏng vài ngày. Cậu đã tính sau khi tốt nghiệp sẽ hồi hương, cho nên đối với chuyện thực tập cũng không để tâm lắm. Trong khoảng thời gian nhàn nhã chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, cậu dành phần lớn thì giờ để nghiên cứu và phân tích thị trường cùng nguồn cung cấp hàng hóa, hòng lên kế hoạch cho việc gây dựng sự nghiệp thứ hai của mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhận được điện thoại của Phương Trác.
“Anh, em nghe nói thằng chó Lưu Thời lập mưu hãm hại anh?” Vì để bảo hộ Hạng Viễn, Tam gia đã giải quyết mọi việc tương đối kín đáo, tuy trong nước có người đoán việc cha Lưu Thời rớt đài có bàn tay can thiệp của Diệp gia, nhưng đại đa số đều cho rằng nguyên nhân chủ yếu liên quan đến ích lợi, chứ chẳng ai chú tâm tới vai trò của Hạng Viễn cả. Lần này Phương Trác gọi điện lại đây, là bởi lúc trước cậu ta có tiếp xúc với đám Lưu Thời, nên mới mơ hồ đoán ra được chân tướng.
“Ờ.” Hạng Viễn khẽ gật đầu.
“Đậu má, em đã biết thằng chó kia chẳng ra gì mà, những hành động dơ bẩn của chúng nó trong video, quả thực khiến người C quốc mất hết cả mặt mũi!”
“Trang web ở H quốc cũng có à?”
“Đương nhiên là có, còn cực kỳ hot nữa đó! Chỉ vì cái thứ bại hoại này mà em xấu hổ không dám bước chân ra khỏi cửa mất mấy ngày.”
Hạng Viễn nghe vậy thì nở nụ cười, “Sao hả, chẳng phải vì đám nữ sinh đeo bám suốt ngày nên mày mới không ló mặt ra đường à?”
“Ôi chao, nữ sinh cũng phải đi học, đeo bám vài ngày rồi liền chán thôi. Anh, anh đừng nói nữa, ông anh vợ của em rất nổi tiếng ở H quốc đấy, bây giờ em dùng danh nghĩa bạn hắn để ra đường còn được chiếu cố nhiều nữa chứ.” Nói tới đây, Phương Trác mơ hồ lộ ra vài phần đắc ý.
“Không phải lúc trước còn sống chết đòi về nước sao? Đã bị mua chuộc nhanh như vậy rồi?”
“Thương nhân ấy mà, lợi ích là quan trọng nhất,” Phương Trác cười hì hì, tiếp tục nói, “Tiết Lâm bảo, sau này nếu chúng ta mở công ty, hắn sẽ làm người phát ngôn miễn phí cho.”
“Thật à?” Hạng Viễn có chút không thể tin được, “Hắn không phải nghệ sĩ sao? Có thể tự làm chủ mà không cần hỏi ý công ty hả?”
“Cho nên mới nói hắn rất trâu bò. Hắn đã từng giảng giải về hợp đồng cho em nghe, quả thật tự do hơn nhiều so với những nghệ sĩ khác.”
Nghĩ đến mơ ước Tiết Lâm ấp ủ đối với Phương Trác, Hạng Viễn dè chừng nói, “Chuyện đấy mà hắn cũng nói với mày?”
“Trong phòng chỉ có em và hắn, hắn không nói với em thì nói với ai?” Phương Trác không ý thức được ông anh của mình đang lo lắng cái gì, tùy tiện bảo, “Anh không biết chứ, tuy hắn thoạt nhìn rất thanh cao kiêu ngạo, nhưng kỳ thực cũng không đáng ghét đến vậy đâu.”
“Phải không?” Hạng Viễn cười gượng.
“Thật mà, hắn còn nấu cơm cho em ăn nữa.”
“Hắn tốt với mày như vậy hả?”
“Nấu cơm có cái gì mà tốt?” Phương Trác hoang mang, “Hơn nữa hắn cũng không thường nấu đâu.”
Nghe ra một chút oán giận trong giọng nói của Phương Trác, Hạng Viễn có chút cạn lời. Dù mặt trận chủ yếu của Tiết Lâm là ở H quốc, nhưng vì hắn là sinh viên tài năng của học viện âm nhạc ưu tú nhất thế giới, cho nên cũng có chút danh tiếng tại giới giải trí của M quốc. Huống hồ, hắn còn trải qua cuộc sống ở nhiều đất nước khác nhau, nhờ thế việc giao lưu ngôn ngữ hoàn toàn không có chướng ngại, đó cũng là lý do Tiết Lâm có fan ở khắp mọi nơi, kể cả đại học H nổi tiếng cổ hủ và truyền thống này.
Một nghệ sĩ, bất kể hot đến đâu thì tinh lực cũng vẫn có giới hạn. Nghe nói Tiết Lâm sắp sửa lưu diễn khắp thế giới, ở vào thời điểm bận rộn như thế mà còn dành thời gian chăm lo cho Phương Trác, thậm chí nấu cơm cho cậu ta ăn, ông – anh – vợ – họ – Tiết cũng thực là thành tâm thành ý.
“À mà, gần đây mày có gặp Shirley không?” Nhận thấy thành ý của Tiết Lâm, đột nhiên Hạng Viễn có chút không đành lòng lừa gạt Phương Trác nữa. Tuy xuất phát điểm của vụ việc này chính là Tiết Lâm tự tìm đường chết, nhưng thân là anh em của Phương Trác, cậu nghe theo Tam gia im lặng hóng trò vui là cậu không đúng rồi.
“Không gặp.” Phương Trác lắc lắc đầu.
“Thế, mày không nhớ cô bé sao?”
“Không nhớ.” Phương Trác vô cùng khẳng định, “Em vốn không định hẹn hò với cô ấy mà.”
“Vậy…” Hạng Viễn nghẹn họng, “Nếu mày không định hẹn hò với người ta thì còn ở cùng với anh trai người ta làm cái giề?”
“Hả?” Một thiếu gia nào đó gần đây luôn bị đại minh tinh bao dưỡng rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, “Ờ ha, em ăn nhờ ở đậu lâu như thế rồi, cũng nên đi thôi.”
Hạng Viễn giơ tay đỡ trán, vừa không thể tin được là thằng em mình lại có cái dây thần kinh thô to như cột điện vậy, lại càng không dám tưởng tượng sau khi Tiết đại minh tinh biết được chuyện Phương Trác muốn rời đi sẽ có phản ứng gì. Cậu ngượng ngùng cười một tiếng, khuyên nhủ, “Trước không nói chuyện này, hẳn là chúng ta nên chốt hạ chuyện ‘người phát ngôn’ cho công ty đã chứ?”
“À đúng, chờ tối hắn về em sẽ bảo hắn ký cái hợp đồng.”
“Phí đại diện không thể không trả, nhưng có thể bảo hắn tính giá hữu nghị chút.”
“Có thể, có thể.” Phương Trác gật đầu như giã tỏi, anh cậu nói cái gì cũng đúng cả nha.
“À phải rồi, hôm nay mày tìm anh còn có chuyện gì không?”
“Suýt nữa thì em quên mất!” Phương Trác vỗ trán, lực chú ý lập tức bị chuyển dời, “Tiết Lâm sắp bắt đầu công diễn, chúng ta cùng đến xem đi!”
Sau cuộc điện thoại của Phương Trác, Hạng Viễn nhịn không được mà cảm thấy một trận đau đầu, trước kia cậu rất ham chơi, thế nhưng thật hiếm khi đi xem ca nhạc.
Dù sao bản tính của cậu cũng là vui vẻ trong tĩnh lặng, show diễn sẽ không tránh khỏi gào thét ồn ào, thậm chí còn có những tiếng động đinh tai nhức óc. Khác với những nghệ sĩ đang hot ở M quốc, idol H quốc đều còn trẻ, fan của bọn họ đa số vẫn là học sinh, bảo cậu trà trộn vào giữa một đám nữ sinh bé nhỏ để xem biểu diễn, chỉ nghĩ thôi đã thấy mấy tự nhiên rồi.
“Em nói cái gì?” Tam gia nghe cậu oán giận cũng cảm thấy thực buồn cười, “Em và Phương Trác cùng đi xem ca nhạc?”
“Đúng vậy, đã hứa với nó rồi.”
“Mang thêm vài vệ sĩ đi.” Mặc dù Tam gia không xuất hiện ở những nơi như vậy, song ít nhiều cũng biết được sự cuồng nhiệt của đám fan.
“Anh nói xem, Phương Trác và người kia đều lớn như thế, muốn xem thì cứ đến hậu trường đứng sau cánh gà mà xem có phải cũng xong không, tại sao còn muốn chen lấn xô đẩy dưới thính phòng để nhấn mạnh sự tồn tại hả?”
“Đó là chuyện của Tiết Lâm và Phương Trác, anh cũng không hiểu được.” Ngoại trừ chút bất mãn khi Phương Trác cứ bám chặt Hạng Viễn ra thì Tam gia không có ý kiến gì về chuyện tình cảm của cậu ta và Tiết Lâm cả, nói tóm lại, hắn không có hứng thú tìm hiểu, dù là một chút!
“Ôi, thôi, cũng đã hứa với Phương Trác rồi, vừa khéo khi đó em không bận, bay một chuyến là tới nơi.” Vì lỡ che giấu Phương Trác về thân phận thực sự của Tiết Lâm, cho nên Hạng Viễn vẫn mang chút áy náy, Phương Trác có yêu cầu, dường như cậu đều sẽ đáp ứng ngay.
“Thế mà em lại bay tới H quốc vì Phương Trác?” Dù có rộng lượng hơn nữa thì Tam gia vẫn nổi cơn ghen.
“Lại ghen tị hả?” Hạng Viễn bất đắc dĩ trấn an người nọ, “Em sẽ về nước thăm anh trước.”
“Hình như em… có chút không tình nguyện?” Người đàn ông lại bắt đầu giở thói xấu.
“Biến biến biến!” Đồng ý về nước thăm anh, anh lại chẳng nở hoa trong lòng đi, còn dám lên mặt đòi hỏi hả?
Hạng thiếu bực bội, Tam gia lập tức chịu thua, “Được được được, anh ở nhà chờ em, về sớm một chút.”
“Sean! Sean! Em yêu anh!”
“Sean! Sean! Suốt kiếp chỉ yêu mình anh!”
Tại hiện trường buổi biểu diễn, đủ loại thanh âm reo hò vang lên đến tận mây xanh, Hạng Viễn và Phương Trác ngồi ở hàng ghế đầu, bị tiếng hét chói tai của đám fan đâm cho suýt thủng cả màng nhĩ.
“Anh, anh ổn chứ?” Thấy Hạng Viễn vẫn luôn đen mặt, Phương Trác có chút thấp thỏm bất an. Cậu biết ông anh mình không thích những trường hợp ầm ĩ thế này, nhưng mà Tiết Lâm đã nói, không tới xem hắn biểu diễn hắn sẽ không làm người phát ngôn miễn phí nữa. Cân nhắc giữa lợi và hại, cuối cùng Phương Trác dũng cảm kéo Hạng Viễn vào hội trường.
“Ồn chết!” Hạng Viễn không phải fan của Tiết Lâm, cho nên không cách nào lý giải được sự cuồng nhiệt của đám thiếu nữ này.
“Cố gắng một lát, chờ khi tiết mục bắt đầu, để Tiết Lâm nhìn thấy chúng ta xong là có thể tìm cơ hội chuồn êm.”
Quay đầu nhìn hội trường chật kín những người là người, Hạng Viễn không lạc quan được như Phương Trác. Hơn nữa, nếu đến đây, vẫn là đừng nên coi nhẹ ý tốt của Tiết Lâm mới phải, nghe nói vé của show diễn này bán hết chỉ trong mấy phút đồng hồ, hai người đàn ông không phải fan lại chiếm vị trí tốt như vậy, quả thực Hạng Viễn có chút ngại ngùng.
Đợi không bao lâu, những ánh đèn đẹp mắt trên sân khấu liền bừng sáng, hội trường lập tức yên tĩnh lại, khi Tiết Lâm nhảy xuống từ giá treo, màn hình lớn liền hiện ra tấm ảnh chân dung siêu siêu đẹp trai của hắn, toàn bộ thính phòng bất chợt trở nên điên cuồng.
Tiếng hét hò vang thành một mảnh, Hạng Viễn còn chính tai nghe được cả những tiếng nức nở ở cạnh bên.
Bị vây giữa một đám nữ sinh, Hạng Viễn xấu hổ không gì sánh được, chỉ có thể quay đầu nhìn thẳng lên sân khấu. Tiết Lâm đã bắt đầu nhảy những đoạn vũ đạo vô cùng cuồng nhiệt, mặc dù vừa nhảy vừa hát, song thanh âm của hắn vẫn ổn định cực kỳ. Hạng Viễn không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng chứng kiến một màn bốc lửa thế này, cậu không thể không thừa nhận, khí thế của Tiết Lâm ở trên sân khấu là phi thường cường đại. Thời điểm đứng trên đài cao, người nọ tuyệt đối chính là vương giả của cái hội trường chứa đựng mấy vạn người này.
“A a a a! Đẹp trai quáááááááá!” Khi Hạng Viễn còn đang sững sờ, Phương Trác ở bên cạnh đã điên cuồng hẳn lên. Cậu ta cầm lấy tay Hạng Viễn, la lớn, “Anh, anh có thấy không? Cú lộn nhào kia của hắn thật quá hoàn hảo nha!”
“Ờ, rất tốt.”
“Anh, anh rất qua loa có lệ đấy!” Phương Trác bất mãn mà dài giọng nói, “Trước kia em đã từng thấy hắn tập nhảy, nhưng không ngờ khi đứng trên sân khấu chân chính, hiệu quả lại tuyệt vời như vậy!”
Ghế VIP cách sân khấu rất gần, gần đến nỗi Hạng Viễn có thể thấy được rõ ràng, trong khoảnh khắc Phương Trác nắm lấy tay mình, Tiết Lâm liền quay đầu sang, dùng ánh mắt như muốn giết người để nhìn về phía cậu.
Vì thế cho nên, cái câu ‘không xem show diễn sẽ không làm người phát ngôn miễn phí’ chẳng qua chỉ là ngụy trang thôi, đúng không? Nguyên nhân chân chính là, con khổng tước này muốn liều mạng khoe mẽ trước mặt tên nhóc mà hắn thầm thương trộm nhớ, nhỉ?