Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Văn Dã phải mất vài phút để định hình tình huống trước mắt. Tống Nguyên gần như vùi cả người trong vòng tay anh, đầu gối lên cánh tay anh, đầu gối chạm vào chân anh, hàng mi dài vì bị ép nên rối bời, trông vừa buồn cười vừa chật vật. Có lẽ vì thế mà Văn Dã không đánh thức y dậy.
Văn Dã cẩn thận rút cánh tay y ra, bước xuống giường. Anh cúi đầu nhìn Tống Nguyên đang nằm trên giường. Phần lớn thời gian, anh cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì. Đứng một lúc, Văn Dã bước vào phòng tắm, vặn nhỏ vòi nước, vệ sinh qua loa rồi lại quay về bên giường.
Văn Dã thấy mình thật thảm hại, Tống Nguyên liên tục chạm đến ranh giới của anh, vậy mà chỉ cần nhìn thấy y trong mười phút, niềm vui đã bắt đầu chậm rãi len lỏi trong tâm trí. Văn Dã đứng ngoài ban công hút hết một điếu thuốc, khi quay lại phòng, anh cầm điện thoại trên bàn lên.
[Cậu thu dọn xong thì đi đi, hy vọng khi tôi về không thấy cậu trong phòng nữa.] Văn Dã nhấn gửi, ngay lập tức có tiếng rung từ chiếc áo khoác của Tống Nguyên trên mắc áo.
Văn Dã liếc nhìn, rồi quay người bước ra khỏi phòng. Anh đứng trước thang máy nhìn những con số đỏ chậm rãi tăng lên. Khi gần đến tầng 28, Văn Dã lại quay về cửa phòng, quẹt thẻ mở cửa. Tiếng báo mở cửa không đánh thức Tống Nguyên, Văn Dã lấy điện thoại từ túi y ra, bật màn hình lên, thấy tin nhắn vừa gửi.
Văn Dã nhìn màn hình một lúc, đến khi màn hình tắt, anh mới bực bội vuốt mở khóa màn hình. Tống Nguyên có thói quen không đặt mật khẩu, Văn Dã mở tin nhắn vừa gửi, nhanh chóng nhấn xóa, rồi đặt điện thoại lại vào túi, một lần nữa rời khỏi phòng.
Hôm nay Văn Dã phải đến ngoại ô Kiềm Thành gặp đối tác, dù trong cuộc họp đôi lúc anh đãng trí nhưng cuộc gặp vẫn diễn ra suôn sẻ. Trên đường về, Văn Dã thấy mơ hồ, anh bắt đầu nghĩ ngợi không biết mình đã xóa tin nhắn đó chưa, liệu Tống Nguyên có phát hiện hay không. Trạng thái này kéo dài cho đến khi về khách sạn, và ngay sau đó, Văn Dã nhận được một bó hoa hồng lớn ở sảnh.
Như những cặp đôi đang yêu tặng quà cho nhau, còn có cả socola và đĩa than.
Một người đàn ông cao một mét tám sáu ôm một bó hoa hồng lớn luôn là điều gây chú ý, khi Văn Dã ôm hoa đi về phía thang máy. Ai bước vào cũng liếc nhìn anh, ngừng hai giây rồi mỉm cười. Cuối cùng thang máy cũng đến tầng 28, Văn Dã bước ra, vừa rẽ góc đã thấy Tống Nguyên đứng trong hành lang.
Tống Nguyên cũng nhìn thấy anh cùng lúc đó, ngay sau đó, y duỗi thẳng đôi chân hơi cong, bước đến, hơi ngẩng cằm, cười nói với Văn Dã: "Thật trùng hợp." Rồi lại nhìn bó hoa trong tay Văn Dã, dừng một lát, ánh mắt lần nữa neo đậu tại gương mặt Văn Dã: "Hoa rất hợp với anh."
Văn Dã không đáp lời, vẻ mặt Tống Nguyên không mấy thay đổi, y đưa tay vuốt ve cánh hoa, tiếp tục nói: "Socola hiệu này rất ngon, là kẹo cưới của Thẩm Phong, tuy không đắt. À phải rồi, anh có biết Thẩm Phong không, là trợ lý của em."
"Đĩa than này là hàng trưng bày, có thể không phát được nhạc, nhưng thực ra ca khúc cũng không quan trọng lắm, quan trọng là ca sĩ, họ là một cặp đôi đồng tính."
Không khí thoang thoảng hương hoa hồng, cả ánh sáng cũng dịu dàng theo, Văn Dã cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nói với Tống Nguyên: "Tôi tưởng cậu không thích hoa hồng, hoa hồng xanh và đỏ cậu đều không muốn."
"Hóa ra tôi cũng không hiểu cậu nhiều như tôi tưởng." Văn Dã vừa dứt lời, tay Tống Nguyên bỗng mất kiểm soát, những cánh hoa trắng tinh xoay tròn, rơi xuống tấm thảm sẫm màu.
Tống Nguyên sững người, cúi xuống nhặt cánh hoa, có phần bướng bỉnh nhét lại vào bó hoa, mới nói: "Giống hoa hồng này có thời gian nở rất dài, có thể để được lâu." Không đợi Văn Dã nói gì thêm, Tống Nguyên mở cửa phòng bên cạnh, đứng trong phòng nói: "Em ở đối diện anh." Câu nói có vẻ thừa thãi, nhưng Tống Nguyên đã nói, Văn Dã cũng đã nghe, Tống Nguyên đóng cửa lại, Văn Dã cũng rảnh tay quẹt thẻ, quay về phòng mình.
Nhiều ngày sau đó, ngày nào Văn Dã cũng nhận được hoa, đầy đủ chủng loại, phổ biến hay hiếm gặp đều có đủ, có lần khi Văn Dã cầm hoa đi, anh nghe thấy nữ nhân viên khách sạn thì thầm cười gọi anh là tiên hoa. Lâu dần, phòng Văn Dã gần như không còn chỗ để hoa, đó là lần đầu tiên, Văn Dã chủ động gõ cửa phòng Tống Nguyên.
Cửa mở rất nhanh, nhanh đến mức Văn Dã nghĩ có lẽ Tống Nguyên luôn đứng ở bên cửa. Văn Dã trực tiếp bày tỏ yêu cầu không muốn nhận hoa nữa, Tống Nguyên sững người, gật đầu, nói: "Hoa hồng trắng đúng là không thể gửi nữa rồi, anh thích linh lan không, cũng rất đẹp."
"Không phải vấn đề ở giống hoa." Giọng Văn Dã hơi trầm, anh nhìn Tống Nguyên, thở dài rất khẽ, Tống Nguyên cảm thấy như Văn Dã muốn nói gì đó với y, nhưng bị tiếng điện thoại ngắt lời.
Văn Dã nghe điện thoại chưa đầy năm giây, mi tâm đã nhíu lại, anh ừ một tiếng rồi cúp máy, quay sang nói với Tống Nguyên: "Bố tôi bị ngã, gãy chân rồi."
"Vậy anh phải về à?" Tống Nguyên hỏi, Văn Dã ừ một tiếng, Tống Nguyên nhanh chóng nói tiếp: "Vậy em về cùng anh."
Động tác lấy thẻ phòng của Văn Dã không ngừng lại, anh quay lưng về phía Tống Nguyên, giọng bình tĩnh nói: "Không cần."
Tống Nguyên mở cửa phòng, quay người đi thu dọn hành lý, dừng một lát mới nói: "Em đến đây là để tìm anh, anh không ở đây em còn ở lại làm gì."
Tống Nguyên không biết Văn Dã có nghe thấy không, nhưng may là lúc ra sân bay, Văn Dã không từ chối đi cùng xe với y. Lúc đó, Tống Nguyên ngồi bên cạnh Văn Dã, trong lòng nghĩ sắp đến mùa xuân rồi, mùa xuân là mùa thích hợp để yêu đương.
Y yêu Văn Dã vào mùa đông, nhưng đến mùa xuân, có vẻ như Văn Dã vẫn chưa bắt đầu yêu y.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");