Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
  3. Chương 44: Điều ước sinh nhật
Trước /59 Sau

Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 44: Điều ước sinh nhật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Dã và Tống Nguyên bước vào một quán cà phê vắng khách. Khi đẩy cửa vào, chuông gió vỏ sò treo trên cao kêu leng keng. Đi ngang quầy thu ngân, Văn Dã gọi một ly latte yến mạch đá ít cafein, rồi quay lại hỏi Tống Nguyên có muốn uống americano đá không. Chạm phải ánh mắt của anh, Tống Nguyên thoáng chốc thất thần.

Tiếng chuông gió vỏ sò sau lưng leng keng vọng lại, buộc y phải đối mặt với thực tại. Y dời ánh mắt đi, khẽ gật đầu nói được. Điều hòa trong quán để hơi cao, Văn Dã cởi áo khoác ra, vắt lên lưng ghế bên cạnh. Không khí thoang thoảng mùi cà phê thơm nồng đậm đà. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, vết sẹo ở mặt trong cổ tay thấp thoáng lộ ra từ ống tay áo tuột xuống.

Ngày ấy, y vẫn nghĩ mình sẽ có tất cả, cứ ngỡ thời gian bên Văn Dã còn rất nhiều, có thể vô tư tiêu xài mà không sợ cạn kiệt, nên y mới ngoan cố muốn nắm thế thượng phong trong mối quan hệ này.

Nhân viên bưng cà phê tới, kèm theo là một miếng bánh nhỏ rắc vụn socola, bảo rằng khách hàng nào có số đơn chứa số 9 đều được tặng một miếng bánh. Văn Dã cười nói cảm ơn, rồi đưa tay, nhẹ nhàng đẩy miếng bánh đặt giữa bàn về phía Tống Nguyên, động tác rất khẽ, nhưng vụn socola trên mặt bánh vẫn rơi xuống.

"Hôm đó em đến nhà lão gia Văn, không phải vì còn thích Văn Thuật." Tống Nguyên muốn nhìn nét mặt Văn Dã, nhưng anh chỉ cúi đầu uống cà phê, y chỉ thấy được hàng mi anh khẽ rung, "Em chỉ muốn đến gặp bố mẹ anh, với lại có vài lời muốn nói rõ với Văn Thuật, tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu."

"Còn tấm ảnh đó, đã bị chỉnh sửa rồi, ban đầu còn có bố mẹ anh ở bên phải, anh tin em đi."

"Tôi tin." Văn Dã bỗng lên tiếng, anh ngồi thẳng lại một chút, tựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt bình thản mà dịu dàng nhìn Tống Nguyên. Vì quán rất yên tĩnh, tiếng đàn cello trong nhạc nền càng thêm trầm đục. Văn Dã không chất vấn cũng chẳng nghi ngờ y, rõ ràng mọi thứ trông có vẻ rất tốt đẹp, nhưng Tống Nguyên biết họ đã đi vào ngõ cụt.

"Cậu còn nhớ lần cậu tặng tôi cây dù không?" Văn Dã hỏi Tống Nguyên, nhưng lại không nhìn y, "Cậu tặng tôi cũng chỉ vì tôi không làm phiền cậu và Văn Thuật xem triển lãm tranh. Hôm đó mưa thật sự rất to, nhưng thực ra hôm đó tôi không dùng dù, tôi đã đội mưa về." Văn Dã nói, cúi mắt nhìn những viên đá lạnh trôi nổi trên bề mặt cà phê, khóe mắt cong xuống: "Lúc đó tôi cũng cố chấp lắm, cảm thấy cầm cây dù đó là như thể thua Văn Thuật vậy, tôi không muốn thua anh ta, nên hôm đó tôi về đến nhà, tối đó liền bắt đầu sốt, cổ họng đau, mũi cũng nghẹt."

"Bây giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười thật, người thì đội mưa về, nhưng cây dù lại cứ nằm trong túi, không dính một giọt nước nào." Nụ cười trên mặt Văn Dã rất đẹp, anh dời ánh mắt đi, móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy điếu thuốc ra mới nhớ trong quán cấm hút thuốc. Đầu ngón tay Tống Nguyên vô thức nắm chặt thìa, để cho mình trông vẫn còn tư cách, y đành buông tay ra.

"Tôi biết trên đời này không có đạo lý mình thích người ta thì người ta nhất định phải thích mình, nhưng đôi khi tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng Văn Thuật, nghĩ rằng giá như Tống Nguyên thích tôi thì tốt biết mấy." Văn Dã ngẩng đầu cười với Tống Nguyên, ánh đèn cam vàng trên đỉnh đầu rơi xuống vai anh.

"Nếu bây giờ em muốn ở bên anh thì sao, rất nhiều chuyện là do em nghĩ sai rồi, em đã làm nhiều điều không đúng, thực ra em biết em không được tốt." Lời của Tống Nguyên có vẻ không mấy logic, nhưng Văn Dã vẫn rất im lặng nghe hết, anh đặt điếu thuốc trong tay lên bàn, sợi thuốc rớt ra ngoài.

"Văn Thuật không giống như cậu tưởng tượng đâu, cậu không đủ hiểu anh ta. Nhưng Tống Nguyên à, cậu có thể chắc chắn cậu thực sự hiểu tôi không?" Văn Dã ho khan một tiếng nhẹ, "Có thể một ngày nào đó, tôi cũng sẽ khiến cậu thất vọng."

"Tôi không giống như cậu, tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi, không phải là nhất thời bồng bột." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, "Tôi từng cho rằng nhất định phải ở bên người mình thích, nhưng bây giờ cứ cho là tôi nhát gan đi, tôi không muốn phải đuổi theo cậu nữa." Anh không phải chưa từng hết lòng cố gắng, chỉ là kết cục quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức anh bắt đầu dị ứng với đào mật, không thể uống soda, không thể thuyết phục bản thân cố gắng thêm một lần nữa.

Không biết mưa bắt đầu từ lúc nào, đến khi Tống Nguyên để ý thì những sợi mưa đã rơi dày đặc trên cửa kính, mặt đất lồi lõm đọng thành vũng nước. Văn Dã cảm thấy cơn nghiện thuốc lá trỗi dậy, anh không nhìn Tống Nguyên, đứng dậy lấy áo khoác trên lưng ghế, qua cửa sổ nhìn những người đi đường bước nhanh hơn, dừng một lát mới nói với Tống Nguyên: "Tôi còn có việc, không tiễn cậu được."

Văn Dã xoay người bước ra khỏi quán cà phê, tài xế đang đợi bên xe cầm ô đón, khi chuẩn bị lên xe, Văn Dã nghe thấy tiếng chuông gió, rồi Tống Nguyên gọi tên anh. Tống Nguyên không cầm ô, vai y nhanh chóng bị mưa thấm ướt, y bước đến trước mặt Văn Dã, lấy ra hai bông hồng trắng gói trong áo choàng.

"Không thể tặng anh một bó lớn được, quán cà phê này chỉ có hai bông hồng trắng thôi." Tống Nguyên cầm hoa, cánh hoa bị mưa đánh ướt, nước mưa theo cánh hoa nhỏ xuống. Văn Dã cụp mắt, nhìn mái tóc Tống Nguyên ướt sũng, nhưng y có vẻ không để tâm, chỉ cúi đầu bẻ cành hoa, rồi cài vào túi ngực của anh. Tống Nguyên bước đến bên xe, mở cửa xe cho Văn Dã, Văn Dã không động đậy, chỉ nhìn y. Tay Tống Nguyên bám vào cửa xe, cho đến khi một giọt nước to rơi xuống tai y, y mới lên tiếng.

"Bây giờ em hai mươi lăm tuổi, trừ đi những yếu tố không thể kiểm soát, tính theo tuổi thọ của ông nội em, em còn có thể sống năm mươi năm nữa. Văn Dã à, em có thể đợi." Tống Nguyên giơ tay lau nước mưa trên má, nhưng mưa rơi dày đặc, nước trên mặt lau thế nào cũng không hết, Tống Nguyên không lau nữa, y dừng lại một lúc, cúi đầu cười một cái, không đầu không đuôi nói với Văn Dã: "Em không phải đang đợi một người bạn đời phù hợp, em đang đợi anh."

Tống Nguyên không có kinh nghiệm yêu ai, tình cảm trước kia giờ nghĩ lại cũng thấy thật qua loa cố chấp, nhưng đối với y mà nói, khi Văn Dã rời bỏ y ba tháng trước, y đã âm thầm quyết định điều ước sinh nhật kế tiếp là muốn Văn Dã mãi mãi ở bên cạnh y. Thế nhưng giờ phút này, Tống Nguyên cảm thấy từ nay về sau, những sinh nhật của y sẽ ước cùng một điều ước, y hy vọng Văn Dã vĩnh viễn sẽ không bao giờ phải buồn.

Mái tóc đen trước trán Văn Dã bị ướt, anh lên xe, sau khi đóng cửa xe lại thì hạ một nửa cửa kính xuống, nửa mặt dưới của Văn Dã khuất sau tấm kính đọng sương mờ. Văn Dã nghiêng đầu nhìn y, nhưng không nói gì, xe nhanh chóng chạy đi. Vì xe chạy quá nhanh, nước đọng bắn lên làm ướt ống quần Tống Nguyên, cảm giác lạnh lẽo thấm qua vải dính vào da, cơn đau âm ỉ chậm rãi dâng lên.

Có một điều Văn Dã đã nói sai rồi, Tống Nguyên hẳn là hiểu anh hơn anh tưởng, chẳng hạn như cái nhìn Văn Dã vừa dành cho y lúc nãy, Tống Nguyên đã hiểu ra, Văn Dã hoàn toàn không tin y sẽ yêu anh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Copyright © 2022 - MTruyện.net