Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tình yêu khi đến chẳng hề có mở đầu, chuyển biến, hay thậm chí là kết thúc.
Sáng hôm sau, Văn Dã thức dậy rất sớm. Lúc tỉnh giấc, Tống Nguyên vẫn gối đầu trên cánh tay anh mà ngủ say. Anh không dám cử động, chỉ biết nhìn trân trân lên trần nhà. Có lẽ vì đêm qua quá cuồng nhiệt, anh không tài nào nhớ nổi Tống Nguyên trông như thế nào, đã nói gì khi tỏ tình với mình. Nghĩ một lúc, Văn Dã bắt đầu nghi ngờ có khi nào lời tỏ tình của Tống Nguyên đêm qua chỉ là ảo tưởng của anh hay không. Đang lúc Văn Dã miên man suy nghĩ, cánh tay bỗng nhẹ đi, anh chưa kịp phản ứng thì má đã cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.
Tống Nguyên lui ra xa một chút, mắt còn ngái ngủ, cười với anh: "Chào buổi sáng, Văn Dã." Giọng y còn vương chút mệt mỏi, môi sưng đỏ, xương quai xanh điểm một vệt tím hồng của dấu hôn, nhưng Tống Nguyên dường như chẳng hay biết gì, với khuôn mặt trông vừa nhếch nhác vừa gợi cảm ấy, y lại ghé tới hôn lên má Văn Dã một cái nữa.
Y hoàn toàn không cho Văn Dã bất kỳ khoảng trống hay thời gian nào để suy nghĩ vẩn vơ.
Họ ở lại núi đông ba ngày, Văn Dã từ chối suất ăn riêng mà phòng kỹ thuật gửi đến, ngồi xếp bằng trong lều ăn thịt hộp Tống Nguyên mang theo. Y có vẻ vất vả khi mở hộp, nhưng không cho Văn Dã giúp, đôi lông mày nhăn lại trông còn dùng sức hơn cả những ngón tay đang vật lộn với nắp hộp. Tống Nguyên dùng nĩa sạch xẻ thịt ra đưa cho Văn Dã, vừa lau tay bằng khăn ướt vừa nói: "Thế nào, em đã bảo là sẽ chăm sóc cho anh mà."
Văn Dã nhớ đến lá thư kia, trên những dòng kẻ màu hồng đậm viết rằng: Anh không cần bước thêm một bước nào cả, em sẽ đến tìm anh. Tống Nguyên luôn là người nói được làm được, Văn Dã nhìn y, vẫn mặc bộ quần áo mấy ngày trước, áo khoác đen dính bụi bẩn, nhưng sơ mi vẫn sạch sẽ, dù trong hoàn cảnh khổ sở thế này mà ăn đồ hộp, y vẫn toát lên vẻ cao quý không hợp cảnh chút nào.
"Được thôi, cảm ơn Tống tổng đã chăm sóc tôi." Văn Dã xiên một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, cười đáp.
Họ cũng từng bàn về chuyện gọi nhau bằng biệt danh, những cặp đôi yêu nhau hình như ai cũng phải có cách gọi đặc biệt dành cho đối phương. Ngày khởi hành từ núi đông về Kiềm Thành, tài xế đang chuyển mấy thùng nước uống từ cốp xe xuống, vì bên ngoài lạnh nên Văn Dã và Tống Nguyên lên xe trước. Khoang xe sạch sẽ hơn nhiều so với lều trại và khách sạn mà Tống Nguyên ở mấy ngày qua, mùi hương gỗ khiến y thả lỏng hoàn toàn. Tống Nguyên ngoảnh đầu, thấy Văn Dã đang nhắm mắt tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi. Ánh sáng trong xe le lói rọi lên người Văn Dã, Tống Nguyên nhìn anh hồi lâu, phát hiện trên sụn tai anh có một chấm đen nhỏ, không rõ là lỗ xỏ khuyên hay nốt ruồi.
Tống Nguyên thò tay ra khỏi tay áo, chạm vào sụn tai Văn Dã, ngay khi đầu ngón tay vừa chạm tới, Văn Dã đưa tay nắm lấy cổ tay y, ngón tay trượt lên trên, bọc bàn tay Tống Nguyên trong lòng bàn tay mình. Văn Dã mở mắt, nếp nhăn đuôi mắt sâu hơn bình thường, anh nghiêng đầu nhìn Tống Nguyên, chớp mắt rất chậm.
Tống Nguyên nhích người lại gần, dựa vào Văn Dã rồi chủ động giải thích: "Lạnh quá, ngồi gần nhau để sưởi ấm." Tống Nguyên rất giỏi nói dối, nhưng lời nói dối này thật sự quá vụng về, Văn Dã không vạch trần, anh nhìn Tống Nguyên dựa bên cạnh, cho đôi tay đan vào nhau vào túi áo khoác của y, im lặng một lúc rồi y bỗng nói: "Yêu nhau có phải cần có biệt danh không?"
Trong giây phút muốn yêu đương với Văn Dã, Tống Nguyên đã xem hơn hai mươi bộ phim tình cảm, phạm vi đề tài và khu vực rất rộng, từ Đông Nam Á cho đến Bắc Âu. Trong đó có vài phim, xem được nửa chừng Tống Nguyên cảm thấy không ổn, kéo thanh tiến độ đến cuối, phát hiện kết thúc là hai người chia tay, Tống Nguyên lạnh mặt bấm thoát. Nhưng những phim còn lại đều có kết thúc viên mãn. Để lấy cái hay bỏ cái dở, Tống Nguyên lập một bảng biểu, ghi lại điểm giống và khác nhau của từng bộ phim, cuối cùng tổng kết được hai điểm: phải có bãi biển cát mềm mại, và phải có biệt danh chỉ hai người mới được gọi.
"Được thôi." Văn Dã cúi đầu nghịch ngón tay Tống Nguyên, câu trả lời có vẻ hơi lơ đãng. Tống Nguyên không ngờ có ngày mình lại ghen với chính ngón tay của mình, y tựa lưng ghế, bắt chước vẻ lơ đãng của Văn Dã: "Vậy từ nay em gọi anh là Dã Tử Đệ nhé." Câu trả lời của Tống Nguyên dường như chẳng làm Văn Dã giật mình chút nào, anh vẫn cụp mắt nghịch ngón tay y, rồi gật đầu, cười rất tự nhiên đáp lời: "Được thôi, Nguyên Bảo Ca."
Tống Nguyên hiếm khi bị hớ, tính hiếu thắng đã lâu không xuất hiện lại trỗi dậy, suốt bốn tiếng đồng hồ về Kiềm Thành, Tống Nguyên giả vờ tự nhiên gọi Văn Dã bảy lần "Dã Tử Đệ", Văn Dã rất nể mặt, lần nào cũng cười đáp lại, rồi gọi y là "Nguyên Bảo Ca", có lẽ vì cảnh tượng quá kỳ quặc, tài xế lén nhìn vào gương chiếu hậu rất nhiều lần.
Về đến Kiềm Thành, Tống Nguyên đi theo Văn Dã về căn hộ thuê của anh, vừa mở cửa, y đã thấy phong bì đã mở và tờ giấy màu hồng đặt trên bàn trà, y sững người, rồi xoay người chặn Văn Dã còn chưa vào đến cửa: "Nói dối ở trong nhà mình sẽ bị đau bụng đấy."
Văn Dã lập tức hiểu ra y đang nói về chuyện lá thư, anh cũng biết câu nói dối sẽ bị đau bụng chắc chắn là Tống Nguyên bịa ra, Văn Dã khẽ cười, ngắn gọn và nhanh chóng nói: "Xin lỗi." Nhân lúc Tống Nguyên ngẩn người, anh nghiêng mình đi đến bên bàn trà, cầm lấy lá thư trên bàn. Dù biết nội dung trong các lá thư đều giống nhau, Văn Dã vẫn mở cả 29 lá thư ra, anh đọc từng lá một, như thể mỗi lần đọc, trọng lượng của anh trong tim Tống Nguyên lại tăng thêm một phần.
Tăng thêm 29 lần, chắc hẳn đã rất nặng rồi nhỉ? Văn Dã ngẩng đầu nhìn Tống Nguyên, vẫn hỏi ra câu hỏi mà anh đã muốn hỏi từ lâu: "Em sẽ yêu anh mãi chứ?" Văn Dã biết mình không nên cư xử e thẹn như một cô gái tuổi teen như vậy. Có lẽ một chữ "sẽ" cũng không thể trở thành bùa hộ mệnh cho mối tình này, có lẽ mơ hồ không rõ ràng còn tốt hơn, nhưng anh vẫn không kìm được muốn hỏi. Nếu có thể, anh thậm chí còn muốn nhờ bộ phận nghiên cứu của công ty chế tạo một thiết bị gì đó, để anh có thể soi vào bên trong trái tim Tống Nguyên.
Tống Nguyên đứng ở cửa, vạt áo sơ mi hơi nhàu, y nhìn Văn Dã, im lặng một lúc mới nói: "Trên đường đến núi đông, em đã hỏi xem hai người đàn ông sau khi chết có thể chôn chung không, lúc đó em còn nghĩ nếu bố mẹ anh không đồng ý thì phải làm sao. Em còn nghĩ sẵn lý do, nếu không tính là chôn theo thì có thể tính là tuẫn tình."
"Hồi lớp 12, anh bảo rằng anh chưa từng ước nguyện điều gì vào ngày sinh nhật, vì ước cũng không thành." Tống Nguyên ngừng lại, đưa tay vuốt tóc, ấn xuống chỏm tóc xù lên ở gáy mình, rồi mới nói tiếp: "Vậy thì sinh nhật lần sau, anh có thể ước là em sẽ yêu anh mãi mãi. Em cũng hứa với anh, nhất định sẽ biến lời ước ấy thành hiện thực."
Văn Dã không muốn thừa nhận mình đã từng nói những lời yếu đuối như vậy hồi đi học, nhưng anh cũng không phản bác, bởi anh cảm thấy, Tống Nguyên đang tỏ tình với anh. Tống Nguyên không nhận được phản hồi từ Văn Dã, y bước tới, đứng trước mặt Văn Dã, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
"Em có thể nói yêu anh mỗi ngày cho đến khi chết, miễn là anh không thấy chán." Những lời tình tứ của Tống Nguyên nghe luôn khác với người khác, Văn Dã cười, vươn tay ấn giữa chân mày, cụp mắt nhìn Tống Nguyên: "Mấy câu này lại học ở đâu thế?"
"Khả năng học hỏi của em vốn rất tốt." Tống Nguyên giơ tay, lật cổ áo đang bị nhét vào trong của Văn Dã ra ngoài, "Học một biết mười, tiện thể sửa lại mấy câu tình tứ nhạt nhẽo trước kia một chút."
Văn Dã không nói gì, Tống Nguyên nhìn Văn Dã vào phòng ngủ rồi đi ra, sau đó kéo cổ tay y, mở lòng bàn tay y ra. Tống Nguyên nhìn tờ giấy gói kẹo màu hồng không biết đã bị vò nát bao nhiêu lần kia, chữ viết đã mờ nhạt, bộc lộ tâm sự thiếu niên nồng nhiệt mà mỏng manh từ nhiều năm trước. "Bây giờ đưa cho em chắc không còn là tự rước nhục nữa." Văn Dã chạm vào ngón tay Tống Nguyên, "Đừng vứt đi nữa nhé." Văn Dã chưa kịp nghe câu trả lời của Tống Nguyên, tiếp theo là nước mắt rơi xuống tờ giấy gói kẹo, tách một tiếng, rơi trên góc giấy nhăn.
Văn Dã sững người, ánh mắt từ tờ giấy chuyển lên mặt Tống Nguyên. Anh chưa từng thấy y khóc, huống chi là như bây giờ, quầng mắt đỏ bừng, nước mắt như không thể ngừng rơi. Khi Văn Dã giơ tay định lau nước mắt cho Tống Nguyên, y đã tự lấy tay áo lau sạch, y cố giữ bình tĩnh, nhưng lời nói vẫn đầy giọng mũi.
"Em không cố ý vứt đâu, em đã đi tìm rồi, nhưng tìm không thấy." Tống Nguyên dường như không giải thích được rõ ràng, chỉ lặp đi lặp lại: Em đã đi tìm rồi, nhưng tìm không thấy.
"Anh biết, anh biết mà." Văn Dã đưa tay lau nước mắt đọng trên mi Tống Nguyên, ôm y vào lòng, vỗ nhẹ lưng y, "Anh không trách em, chỉ là vật về chủ cũ thôi." Tống Nguyên dường như không còn khóc nữa, trán tựa vào vai Văn Dã, tay nắm vạt áo Văn Dã: "Vậy để em đi mua khung ảnh, đóng nó lại."
Thực ra Văn Dã không mấy vui vẻ, nội dung trên giấy gói kẹo hơi sến, chữ viết cũng không đẹp lắm, nhưng Tống Nguyên đã bắt đầu bàn với anh về việc nên chọn khung mai rùa hay khung màu trắng ở phòng trưng bày nghệ thuật khu Đông rồi.
"Trắng đi." Văn Dã nói.
Tống Nguyên thích màu mai rùa hơn, nhưng y vẫn gật đầu: "Vậy thì trắng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");