Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Văn Dã và Tống Nguyên ôm đồ xuống lầu, Văn Dị Sơn và Cao Lam đang ngồi tạm đình chiến trên ghế sofa. Thấy hai người xuất hiện trên cầu thang, gương mặt vốn nghiêm nghị của Văn Dị Sơn hiếm hoi lộ vẻ ngượng ngùng. Không biết hai người đã nghe được bao nhiêu trong những lời lộn xộn vừa rồi, Cao Lam đứng dậy khỏi ghế sofa, vô ý làm rơi cái nĩa trong đĩa trái cây.
Văn Dã ôm mô hình dính bụi đi ra ngoài, không ngoái lại. Ánh mắt Cao Lam dừng lại trên người Tống Nguyên, y nhận ra đó là ý muốn y dừng bước. Nhưng Tống Nguyên không thể quyết định thay Văn Dã, tất cả nỗi đau anh từng trải qua thực ra không thể như y mong đợi mà đồng cảm được. Y không có tư cách, cũng không muốn hạ thấp giá trị của Văn Dã bằng những lời như "không sao" hay "không để tâm".
Trong vài giây đối diện với Cao Lam, Tống Nguyên thoáng thất thần, bước chân vô thức chậm lại, chỉ cách xa vài bước, Văn Dã quay đầu nhìn y, rồi dành một tay, nhẹ nhàng ấn vào gáy y: "Đi đàng hoàng vào, đừng thẫn thờ." Bước qua ngưỡng cửa nhà họ Văn, Tống Nguyên mới nghiêm chỉnh cãi lại rằng người thượng lưu đi đường đều rất chậm, y không gạt tay Văn Dã ra, mặc anh bóp cổ y như nựng mèo con.
Văn Dã híp mắt cười, đến ngã tư thì dừng lại, nhét đồ vào tay Tống Nguyên, vừa lùi về sau vừa cười nói: "Cho kẻ hạ lưu này đi lấy xe trước, phiền người thượng lưu đợi một chút nhé." Tống Nguyên đứng bên đường nhìn Văn Dã khuất dạng ở ngã tư, chợt nhận ra mình không hề ghét cụm từ "kẻ hạ lưu" này.
Văn Dã thật kỳ lạ, anh có thể đồng thời được miêu tả là cả người thượng lưu lẫn hạ lưu. "Kẻ hạ lưu" nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt, xe dừng bên kia đường, cửa sổ hạ xuống, Văn Dã ngồi trong xe nghiêng đầu cười với y. Tống Nguyên chưa kịp bước tới, phía sau vang lên giọng nữ quen thuộc gọi tên y, Tống Nguyên quay người lại, là Lộ Khả Doanh.
Cô mặc một chiếc áo hoodie đen dài, dây mũ rũ trước ngực có phần phai màu. Lộ Khả Doanh tiến gần hơn, Tống Nguyên ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, nhìn xuống, y thấy điếu thuốc lá nữ mảnh mai kẹp giữa những ngón tay cô. "Ông trời đối xử với cậu thật tốt quá." Lộ Khả Doanh gạt tàn thuốc, ánh mắt rời khỏi chiếc xe đang đậu bên kia đường, "Mất anh trai còn có em trai."
Tống Nguyên không đáp lại, y không cần phải đưa bản thuyết minh về tình cảm của họ cho từng người hoài nghi. Tống Nguyên nhìn Lộ Khả Doanh, dừng một lúc mới nói: "Tôi không biết chị hút thuốc."
Lộ Khả Doanh cười nhẹ, cô cúi đầu nhìn gạch hoa dưới chân, nói: "Sao, cậu định mách với Văn Thuật à?"
"Đó là chuyện của các người." Tống Nguyên lần này đáp lại rất nhanh, "Sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa."
Lộ Khả Doanh hít một hơi thuốc, tàn thuốc theo gió rơi trên người cô, nhưng cô vẫn cúi đầu: "Tháng trước chúng tôi đăng ký kết hôn rồi, chọn một ngày làm việc vắng người, định đi Vân Nam hưởng tuần trăng mật, là tôi chọn địa điểm, vì anh ấy nói cứ chiều theo ý tôi." Giọng Lộ Khả Doanh ngắt quãng, so với kể lể về niềm hạnh phúc mới cưới, giống như một người ngoài cuộc đang đứng ngoài phông nền hơn.
Nói được nửa chừng, Lộ Khả Doanh ngẩng đầu nhìn Tống Nguyên, giọng điệu rất bình tĩnh nói với y: "Tống Nguyên này, cậu có biết mình may mắn đến mức nào không." Tống Nguyên hoang mang trước câu hỏi đột ngột này. Y nhíu mày, theo bản năng muốn bước đi, Lộ Khả Doanh bất chợt tiến gần y một bước, rồi thì thầm: "Đừng động đậy."
Lộ Khả Doanh nhìn Tống Nguyên, giơ tay đang kẹp thuốc lên, khi sắp chạm vào vai Tống Nguyên thì bị một cánh tay đưa tới chặn lại. Tống Nguyên ngoảnh đầu, Văn Dã không biết từ lúc nào đã chạy từ bên kia đường sang, hơi thở có phần gấp gáp, anh đứng trước Tống Nguyên, che khuất nửa người y, cười nói với Lộ Khả Doanh: "Chị dâu, lâu rồi không gặp." Lộ Khả Doanh không đáp lời Văn Dã, cô dụi tắt thuốc, ánh mắt vòng qua Văn Dã, rồi lại dừng trên mặt Tống Nguyên, khóe môi nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, giọng cô rất nhỏ: "Thấy chưa, cậu may mắn đến thế đấy."
Ngồi trên xe, Văn Dã chưa kịp hỏi Tống Nguyên và Lộ Khả Doanh vừa nói gì, đã thấy Tống Nguyên xoay người lại, nhíu mày nói: "Anh không biết qua đường phải đi vạch kẻ à? Hay là tên côn đồ nhà ta muốn bị camera ghi hình làm gương xấu về luật giao thông?"
Văn Dã vặn đèn xi-nhan, vừa đánh tay lái vừa đáp: "Vậy chắc anh sẽ là gương xấu đẹp trai nhất."
"Không đâu." Tống Nguyên ngồi thẳng lưng, "Mấy tấm gương xấu thường bị che mặt bằng hiệu ứng mờ ấy, giống như mấy thứ không thể lộ trong phim người lớn vậy."
Văn Dã mãi không nói gì, xe dừng ở ngã tư, đèn đỏ chuyển xanh, Văn Dã vòng qua ngõ hẻm, đậu xe bên đường.
Tống Nguyên ngẩn người, hỏi: "Anh làm gì vậy?" Văn Dã cởi dây an toàn, anh không nhìn Tống Nguyên, mở cửa xe rồi mới nói: "Tối nay định làm kẻ hạ lưu đến tột cùng."
...
Vừa khép cửa, Văn Dã đã vòng tay qua eo Tống Nguyên, cúi đầu hôn y. Có lẽ vì Tống Nguyên đã ví mặt anh như thứ không thể nhìn thấy, nên Văn Dã cắn môi y hơi mạnh. Vì hai người đang áp sát vào nhau, Tống Nguyên có thể cảm nhận được phản ứng của Văn Dã, phần thân dưới đã cương cứng tì vào đùi y. Văn Dã nắm lấy tay Tống Nguyên kéo xuống dần, cho đến khi y nắm lấy nơi đó, rồi anh tháo thắt lưng của Tống Nguyên ra.
Áo khoác vứt dưới sàn, Văn Dã vừa hôn Tống Nguyên vừa cởi khuy áo sơ mi, vì động tác hơi mạnh nên chóp mũi chạm vào má y. Để thuận tiện, Văn Dã cúi người, tay giữ chân Tống Nguyên rồi vác y lên vai, bước về phía kệ trưng bày bên cửa sổ sát đất, tiện tay hất văng bình hoa nhựa trên đó, để Tống Nguyên ngồi lên trên. Văn Dã hơi cúi người, hai tay chống hai bên người Tống Nguyên, ghé sát lại gần: "Tống tổng, giúp anh cởi đi."
Tống Nguyên không quen với cách xưng hô này, nhưng y không có thời gian để phàn nàn với Văn Dã, chỉ biết vừa ngửa đầu hôn anh, vừa cởi khuy áo sơ mi cho anh. Văn Dã rất thích tập thể thao, đường nét cơ bụng và cánh tay rõ ràng, vai cũng rất rộng. Tống Nguyên chạm nhẹ vào eo Văn Dã, khi định rút tay về thì bị giữ lại.
"Cho hỏi, người thượng lưu có hài lòng không?" Văn Dã hỏi khẽ.
Tống Nguyên không muốn yếu thế trong tình cảnh này, y siết nhẹ eo anh rồi gật đầu: "Cũng tàm tạm."Văn Dã không tỏ vẻ giận dỗi, anh nghiêng đầu thì thầm vào tai y: "Tống tổng đòi hỏi cao thật."
Quần bị kéo xuống đến bắp chân, vật cương cứng bại lộ giữa không khí, Tống Nguyên nhìn Văn Dã bóp kem bôi trơn màu hồng nhạt lên đầu ngón tay, kề lại gần, ôm lấy y, ngón tay lần theo sống lưng từ từ khám phá xuống dưới. Ban đầu, Tống Nguyên còn có thể kiểm soát bản thân, cho đến khi đầu ngón tay trỏ ấn sâu vào, Tống Nguyên bèn ôm chặt cổ Văn Dã, phát ra một tiếng thở dốc khiến người khác phải mềm lòng.
Ngón tay của Văn Dã dừng lại, anh cọ cọ vào tai Tống Nguyên, dùng đầu gối tách chân Tống Nguyên ra xa hơn một chút. Anh có thể thấy rõ sự đau đớn trên mặt y, có lẽ để chuyển hướng sự chú ý, Văn Dã ghé sát tai Tống Nguyên hỏi: "Biệt danh trước đây, gọi ở tình huống này có phải không thích hợp lắm không?"
Đầu của Tống Nguyên chôn trong hõm vai của Văn Dã, cơ thể không ngừng run rẩy, Tống Nguyên cảm thấy có lẽ bây giờ mình không thể bật ra một câu nói hoàn chỉnh nào, mãi cho đến khi cơ thể thích nghi một chút, Tống Nguyên mới hỏi lại: "Vậy nên gọi là gì?"
Ngón tay Văn Dã chậm rãi ra vào cơ thể Tống Nguyên, cho đến khi cảm nhận được sự ẩm ướt bên trong, mới đưa ra một lựa chọn.
Văn Dã nhìn đôi mắt sáng trong của Tống Nguyên, nói: "Kêu anh trai đi."
Tống Nguyên khựng lại một chút, y không ngẩng đầu, kháng nghị bằng chất giọng trầm khàn: "Anh lớn hơn em có năm tháng thôi."
"Lớn hơn một giây cũng là lớn. Văn Dã nâng tay nắm lấy cằm của Tống Nguyên, buộc Tống Nguyên ngẩng đầu lên nhìn mình. Vì động tình, gương mặt và mí mắt của Tống Nguyên đều đỏ bừng, Văn Dã dùng ngón cái mân mê khóe môi Tống Nguyên, tiến lại gần hơn, biến ngón tay đang thâm nhập thành hai ngón, nhìn vào nơi giữa lông mày đang nhíu lại của Tống Nguyên, anh cúi đầu hôn y một cái, giọng nói dịu lại: "Nghe lời, kêu anh trai nào."
Tống Nguyên luôn tỏ ra cương ngạnh vào những thời điểm kỳ lạ nhất, y cố chống cự không chịu gọi. Văn Dã không nói gì, anh bế Tống Nguyên ấn lên mặt kính, hôn nhẹ lên cằm và xương quai xanh của y. Sau đó anh luồn ra sau lưng y, ấn xuống eo của Tống Nguyên, dục vọng nóng bỏng tì vào giữa hai bờ mông.
Trước khi tiến vào, Văn Dã cúi đầu hôn lên vai Tống Nguyên, đôi môi anh rất mềm mại, khiến Tống Nguyên có ảo giác rằng làm tình sẽ không đau. Tuy nhiên, ảo giác đó mau chóng bị phá vỡ ngay giây phút tiếp theo khi đối phương tiến vào, Tống Nguyên không thể giữ được thể diện mà kêu lên. Văn Dã dừng lại, anh đặt tay lên eo của Tống Nguyên, tay nhẹ nhàng xoa bóp mông y.
Văn Dã rất kiên nhẫn, anh chờ đợi cho đến khi Tống Nguyên hoàn toàn tiếp nhận anh, rồi mới bắt đầu dùng sức tiến nhập. Tấm kính ban đầu lạnh lẽo giờ đã ấm dần, phần thân dưới đã cương cứng của Tống Nguyên theo từng chuyển động của Văn Dã mà cọ xát vào mặt kính, khiến y không nhịn được mà thở dốc. Văn Dã dừng lại một chút, rồi động tác lại càng thêm mãnh liệt, âm thanh của cuộc mây mưa cũng vang lên rõ hơn. Tống Nguyên tựa vào cửa kính thở dốc, hơi thở phả lên mặt kính tạo thành một mảng sương trắng nhỏ, nhạt dần rồi lại đậm lên, cứ thế lặp đi lặp lại.
Chốn mặn nồng của người trưởng thành chẳng cần những màn e thẹn giả vờ từ chối, Tống Nguyên uốn eo cố gắng đáp lại từng động tác của Văn Dã. Cho đến khi cả hai sắp đạt đến cực khoái, người phía sau bỗng dưng khựng lại. Văn Dã áp sát vào người Tống Nguyên, làn da lấm tấm mồ hôi của anh cọ vào cơ thể y, cằm tựa nhẹ lên xương bả vai y. Anh đưa tay lên, những ngón tay dính dớp tinh dịch vẽ nên những vòng tròn mờ dần trên làn sương phủ kính.
Văn Dã nói với Tống Nguyên: "Gọi cho anh nghe."
Khi làm tình, người ta có thể được miễn trừ tất cả mọi thứ. Tống Nguyên nghiêng đầu hôn môi Văn Dã, sau đó, tiếng giường kẽo kẹt vang lên, tiếng gọi "anh trai" cũng cứ thế mà tuôn trào.
...
Khi Tống Nguyên tắm xong đi ra, Văn Dã đã thay đồ ngủ ngồi trên thảm ghép lego, mái tóc ướt một nửa trông càng đen hơn. Tống Nguyên đứng một lát, đi tới ngồi bên cạnh Văn Dã, anh không ngẩng đầu, nhưng theo bản năng nắm lấy tay y. Nhìn Văn Dã vất vả dùng một tay xếp lego dưới đất, Tống Nguyên tựa vào vai anh, hỏi anh có muốn đi đảo chơi không."Vậy em giúp anh ghép cái này xong đã."
Tống Nguyên là người theo trường phái thích trải nghiệm, y uống một ngụm nước còn một nửa bên cạnh Văn Dã, rồi nhanh chóng cùng anh tham gia chiến trận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");