Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mina
Thời tiết thành phố B không đẹp bằng Hải Thành, mưa dầm dề mấy ngày liên tục.
Bầu không khí âm u, trời mưa rả rích, cả thành phố như được rửa trôi, sạch sẽ nhưng ngột ngạt.
Tuế Hòa tự pha ly trà nóng, cửa sổ trước mặt đọng lại vô số giọt nước. Màn hình di động cạnh người sáng lên, mười giây sau màn hình tối lại.
Không cần nhìn nội dung tin nhắn Tuế Hòa vẫn có thể đoán ra được.
Là thời gian hẹn gặp Lý Y điều trị lần thứ hai đã sắp tới, vào hai ngày sau.
Lý Y chính là bác sĩ tâm lý của Tuế Hòa.
Sau khi nói rõ ràng với Cừ Chiêu, Tuế Hòa đột nhiên không thích đối mặt với việc trị liệu nữa, cô cảm thấy hiện giờ bản thân rất ổn.
Nghĩ như vậy, Tuế Hòa cầm lấy di động, trả lời tin nhắn của Lý Y: Hai ngày tới tôi có việc, không đi được.
Chưa đến một phút sau, di động rung lên.
“Vẫn nên bớt chút thời giờ đến kiểm tra, có lẽ đây là lần cuối cùng.”
Cừ Chiêu hôn lên vành tai Tuế Hòa, hạ thể không ngừng va chạm, nghiêng đầu nhìn cô thất thần, bộ dạng lơ đãng.
“Nghĩ gì thế?”
Dường như Tuế Hòa không nghe thấy, Cừ Chiêu nhíu mày, gập chân cô lại rồi đâm vào thật sâu, hỏi lại: “Nghĩ gì thế?”
Hoa tâm bị chọc, Tuế Hòa rụt bả vai, rên rỉ, trong đầu tức khắc không còn sót lại chút suy nghĩ gì.
Cô trả lời đúng sự thật: “… Đang… nghĩ nên đến bệnh viện một chuyến nữa hay không.”
Ở dưới thân hắn lại nghĩ đến tên bác sĩ nam kia là có ý gì?
Cừ Chiêu ấn bắp đùi Tuế Hòa, hạ người, côn th*t cắm vào vừa mạnh vừa sâu, hắn trầm giọng: “Xem ra anh dùng không đủ sức rồi.”
“A!” Tuế Hòa siết chặt gối ngủ, bụng dưới hóp lại, trên bụng đột nhiên xuất hiện hình dạng quy đầu.
Cừ Chiêu rút ra, ngọn núi nhỏ biến mất; Cừ Chiêu cắm vào, bụng phẳng bỗng gồ lên ngọn núi nhỏ.
Quá sâu.
Tuế Hòa cảm giác hốc mắt ươn ướt, gần đây cô luôn bị Cừ Chiêu thao khóc, cũng không biết dây thần kinh nào bị kích thích mà mỗi lần làm tình đều rơi nước mắt.
“Cừ Chiêu.”
“Sai rồi.” Cừ Chiêu giữ nguyên động tác, nhưng lại cố ý đẩy nhanh tốc độ.
Chỗ giao hợp tràn ra nước sốt dính sợi lông làm một, túi trứng đóng sầm lại, có mấy sợi bị kéo theo, Tuế Hòa không thấy đau, chỉ cảm thấy kích thích.
Cô há miệng thở dốc gọi: “Ông xã…” Vừa nghe liền không chịu nổi, nhưng lại không chịu nổi muốn nghe.
Cừ Chiêu cầm lấy hai mắt cá chân của cô, hoa huy*t chật hẹp chèn ép côn th*t không rời.
Hắn khẽ thở gấp, ra vào càng thêm kịch liệt, lúc Tuế Hòa cao trào mới cùng tước đoạt vũ khí.
“Anh nói em nên đi không?” Tuế Hòa bị dày vò ý thức mê mang, mệt mỏi dựa vào người Cừ Chiêu hỏi.
Cừ Chiêu trầm ngâm một lát, “Đi.”
“Nhưng anh muốn đi cùng em.”
Đêm khuya, Cừ Chiêu mở mắt.
Hắn hơi khát nước.
Rón rén xuống giường, hắn quay đầu lại hôn lên trán Tuế Hòa, ra khỏi phòng, nhưng không rót nước mà đi vào thư phòng.
Hắn mở két sắt.
Lại lấy ra túi tư liệu điều tra kia, Cừ Chiêu chỉ cảm thấy một tờ giấy này nặng ngàn cân.
Nội dung bên trong tờ giấy, là bản báo cáo vắn tắt cái năm Tuế Hòa biến mất. Báo cáo viết không quá khác những gì Tuế Hòa nói, năm đó, cô ở lại trung tâm cố vấn tâm lý, gần như không bước ra khỏi đó.
“Cách xa đám người, kháng cự đám người, ghê tởm đàn ông.”
“Mỗi một ngày đều bị dày vò.”
Hai câu ngắn ngủi, đủ để Cừ Chiêu lòng đau như cắt. Tuế Hòa nói nhẹ như gió thổi, khoảng thời gian khó khăn đó cô trải qua bằng cách nào?
Vì không để Tuế Tử Đình biết bệnh trạng của cô, Tuế Sơ ngoài mặt lừa gạt, bên trong cô phải tự mình gánh chịu nỗi cô độc; cô nói mỗi lần tiếp nhận đợt trị liệu, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn, chỉ sợ là bởi vì có người cùng cô nói chuyện; rõ ràng muốn đến chỗ đông người, lại phải sống một khoảng thời gian không có ai làm bạn…
Khó trách hôm đó Tuế Hòa không muốn nói kĩ quá trình nằm viện.
Đã lâu Cừ Chiêu không hút thuốc lá.
Châm thuốc kẹp giữa hai ngón tay, trong không khí mùi thuốc nồng nặc.
Hắn nhắm mắt, nhức đầu vô cùng.
Tuế Hòa cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý một lần. Hắn nghĩ.
Vài phút sau, dập tắt điếu thuốc, ánh mắt Cừ Chiêu tối đen như mực, lóe lên tia máu.
Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tên Lý Y kia trị liệu cho Tuế Hòa ra sao.