Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
“Hừ!” Tiêu Cẩm Đường chưa hết giận lại liếc xéo tập thể một cái, Hoàng Phủ Bạc Ý vui điên rồi nói,
“Chú Tiêu đi thong thả không tiễn nha……”
“Ta muốn nói với lão tử cháu, cháu và Tiểu Lôi Lôi lên giường!”
“Ba cháu đã sớm biết!”
“Vậy sao Tiểu Lôi Lôi còn sống? Không bị Hoàng Phủ Thí diệt!”
“Ừ, bị cháu cản lại.”
Lôi Nặc, “……”
……
Bởi vì Sở Nam Xuyên không có việc gì, vừa mới giải phẫu, thuốc gây tê còn chưa hết, cần thanh tĩnh, cho nên tất cả mọi người đều trở về.
Tiểu Quang sợ hãi, liền cùng nhau trở về biệt thự với Sở phu nhân và Sở đại thiếu, nghỉ ngơi thật tốt, chỉ để lại Hạ Mộc Cẩn ở trong phòng bệnh.
Vốn dĩ Sở phu nhân bảo Hạ Mộc Cẩn cũng trở về nghỉ ngơi, bà canh giữ ở nơi này, nhưng Hạ Mộc Cẩn không chịu.
……
Phòng bệnh.
Hạ Mộc Cẩn ngồi ở trước giường bệnh, nhìn người đàn ông quấn băng vải khắp người, mặt mày thanh lạc, bỗng chốc run lên, nước mắt ngưng đọng, rơi xuống.
Biết rõ thuốc gây tê trên người anh còn không tan hết, hoàn toàn chưa có cảm giác, nhưng mà, cô vẫn không dám chạm vào thân thể anh, sợ làm đau anh.
Nhẹ nhàng, nắm lấy tay anh, tất cả trên mu bàn tay đều là vết thương nứt miệng, cẩn thận mơn trớn.
Thật ra, trước đó, cô đối với lời anh nói, không có hoàn toàn tin.
Anh nói anh muốn cho cô và Tiểu Quang một gia đình, cô tin, bởi vì cô biết, anh sẽ không nỡ để con trai của mình chịu khổ, anh yêu thương Tiểu Quang.
Nhưng, anh nói anh thích cô, cô chỉ tin một nửa.