Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Sau khi mút hút thật lâu.
Hoàng Phủ Bạc Ái mới cực kỳ quyến luyến không rời buông lỏng Thịnh Vị Ương ra, nhìn miệng nhỏ no đủ của cô bị chính mình hôn đến càng thêm đỏ tươi, còn lộ ra ánh sáng trong suốt, hô hấp có chút khẩn trương.
Mắt đen u ám, lạnh lùng nói,
“Tiểu Vị Ương, bằng không chúng ta về nhà.”
Thịnh Vị Ương trừng mắt, thưởng cho anh một ánh mắt dao nhỏ ghét bỏ.
Sau đó tựa như con cá chạch giảo hoạt, lập tức nhảy xuống từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, uyển chuyển nhẹ nhàng như bay chạy về phía trước, ngoái đầu lại liếc mắt nhìn một cái, cười tủm tỉm nói,
“Muốn về chính anh về đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại mặt đầy đáy nồi đen, lập tức hung hăng nhướng mày, hận không thể dựng thẳng lên rống,
“Tiểu Vị Ương, em chạy chậm một chút cho anh! Chân vừa mới tốt, nhảy nhót cái gì!”
……
Trên bờ cát cách đó không xa, cô gái còn cố ý làm thêm một động tác múa ba lê nhảy lấy đà, xoay một vòng tròn, chân dài mảnh khảnh ở trong không trung xẹt qua một độ cong xinh đẹp.
Ý tứ chính là, nhìn chân em đi, dùng rất tốt đó! Chân bị thương của anh mới phải bảo vệ thật tốt được không!
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến sắc mặt tối đen lại một trận xanh hồng trắng tím, tức giận đến tâm can phổi đều đau, gương mặt hoa lệ vặn vẹo,
“Tiểu Vị Ương, em bị anh bắt được nhất định sẽ chết!”
“A ha ha ha……”
Trên bờ cát vàng, tiếng cười chuông bạc động lòng người của cô gái vang lên, trong gió biển nhẹ nhàng thổi tới, tản mát, phiêu đãng ở dưới trời xanh biến ảo khôn lường.