Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Mặt Thịnh Vị Ương tràn ngập hưng phấn loang loáng thò qua, còn cố ý đè thấp giọng nói, làm bộ thần bí nói,
“Ba tuổi, chiếc xe thể thao kia, là theo đuổi em hay là theo đuổi anh?”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi ngẩn ra,
“Tiểu Vị Ương, em cũng phát hiện?”
Thịnh Vị Ương “A ha” một tiếng, ngữ khí kiêu ngạo, muốn bao nhiêu cuồng liền có bấy nhiêu cuồng,
“Đó là đương nhiên! Bà xã anh chính là rất ngưu bức hò hét được không? Chiếc xe kia vẫn luôn đi theo chúng ta, đúng không?”
Cô là phát hiện vào buổi trưa lúc sắp đến trường học, có chiếc xe thể thao bảnh bao vẫn luôn ở phía sau bọn họ.
Bọn họ ngừng ở cửa trường học, xe thể thao kia cũng ngừng theo, chỉ là không có ai xuống xe.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái giơ tay, dùng sức xoa xoa gương mặt trơn mềm của Thịnh Vị Ương, gật cằm, một bộ dáng an ủi “Cô vợ nhà tôi trưởng thành rồi",
“Ừ.”
Lập tức, Thịnh Vị Ương kích động tựa như tiêm máu gà,
“Ba tuổi, anh biết là ai đúng không?”
“Ừ.” Hoàng Phủ Bạc Ái lại xoa mặt cô vừa đáp lời.
“Ừ cái gì mà ừ,” Thịnh Vị Ương có chút ghét bỏ bắt lấy bàn tay to của anh, ôm vào trong ngực, “Còn không nhanh nói với em, cái nút gì.”