Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Lạc Trạch lắc lắc đầu, lại gật gật đầu,
“Chị, em cũng không biết, có lẽ là vậy đi."
……
Hóa ra, một năm trước, trận tai nạn xe cộ và sự cố Lạc Trạch - con trai tư lệnh quân chính leo lên là phát sinh trong cùng một ngày.
Khi Thịnh Trạch tỉnh lại ở trên giường bệnh, mới phát hiện anh lại có thể “Biến thành” Lạc Trạch.
Chiếm cứ thân thể Lạc Trạch, nhưng mà, lại có ý thức tư duy của anh, đồng thời cũng có được ký ức của Lạc Trạch.
“Tại sao lại như vậy?” Thịnh Vị Ương lẩm bẩm.
Trước nay Hoàng Phủ Bạc Ái đều không tin hồn quỷ gì đó, chỉ là, dựa theo cách nói của Lạc Trạch, đây là…… sự thật!
Lạc Trạch rõ ràng có chút khẩn trương bất an,
“Chị, chị không tin em sao? Em thật là Tiểu Trạch!
Chị! Em còn nhớ rõ lúc sáu tuổi, em ngã xuống từ trên cây ngã gãy cánh tay, đã nói chị mỗi ngày đều làm bài tập giúp em.
Còn có nghỉ hè năm tám tuổi, chị……”
……
“Oa!”
Thịnh Vị Ương đột nhiên lập tức khóc “oa oa” ra, ghé vào trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái, khóc thành lệ nhân nhi đáng thương, vừa gật đầu lung tung,
“Chị tin, chị tin……”
Hoàng Phủ Bạc Ái ôm cô, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vỗ vuốt phía sau lưng cô, vỗ vỗ từng chút, giọng lạnh lùng ghét bỏ chỉ có Thịnh Vị Ương nghe được ra được nhu tình,
“Tiểu Vị Ương, em thật là ngu xuẩn muốn chết! Em trai em không chết, rõ ràng là chuyện tốt, em khóc đến xấu như vậy làm gì?”