Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Đột nhiên, di động chấn động vang lên âm thanh, là Bạc Đại gọi tới.
Cúp điện thoại, Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thí một cái,
“Ông có thể đi rồi.”
Hoàng Phủ Thí trợn trắng tròng mắt, ngữ khí giận dữ,
“Mày nha qua cầu rút ván! Lão tử đặc biệt chạy tới nói bí mật bà xã của mày, mày lại không giữ lão tử lại ăn cơm!”
Hoàng Phủ Bạc Ái đã đứng lên từ trên sô pha,
“Không cần ông nói cho tôi, tôi cũng tra được, vừa rồi Bạc Đại chính là hội báo chuyện này với tôi.”
“Dựa vào**!” Hoàng Phủ Thí vỗ bàn, lập tức nhảy lên mắng, “Lão tử đặc biệt** sao xen vào việc của người khác!”
Sau đó Hoàng Phủ Bạc Ái mang tia chớp khắp người bạo tẩu, phút cuối cùng còn đá một chân vào trên ván cửa, Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên mở miệng,
“Emp.”
Âm sắc lãnh mị cực kỳ trầm.
……
Hoàng Phủ Thí không quay đầu lại,
“Cái gì?”
“Không có gì.”
“Bệnh tâm thần!”
Biệt thự, vị hoàng đế lão tử nào đó một đường hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu.
Ánh mắt lãnh lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái càng âm trầm.
Anh nên nói chuyện này với Tiểu Vị Ương như thế nào đây? Cô ấy vừa mới nhận nhau với Lạc Trạch, liền phải nói cho cô ấy biết chuyện tàn nhẫn như vậy ư?