Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Đầu đau như muốn nứt ra!
Giọng nói cực kỳ khàn khàn giống như dao cắt, thậm chí có chút điên cuồng nở nụ cười, ở đêm đầu thu, tựa như ma quỷ vô tình nhất, nghe đến lòng người e ngại,
“Ha ha, ha ha ha……”
Gương mặt dữ tợn, phủ lên hắc ám rốt cuộc không hòa tan được, cực kỳ khủng bố, làm lòng người rùng mình……
Anh vốn là nên xuống địa ngục!
Sống hai mươi mấy năm, lại có thể không phải mẹ ruột của mình! Bị coi như không khí, cái loại tâm hèn mọn cực kỳ khát cầu tình thương của mẹ này, mãi cho đến hôm nay, anh đều chưa từng mất đi!
Hoàng Phủ Thí càng coi anh là nghiệp chướng, có một lần gần như muốn giết chết anh! Ánh mắt chán ghét đó, anh khắc cốt ghi tâm!
Anh chú định nguyền rủa cả đời, lại có thể vẫn hy vọng xa vời có thể đạt được hạnh phúc! Hoàng Phủ Bạc Ái, mày mẹ nó thật là si tâm vọng tưởng!
……
“Ha ha ha……”
Tiếng cười lãnh sâm giống như tử vong của anh, ở trong bóng đêm đen tối sâu đậm, không ngừng lan tràn, phiêu tán.
...
Nhìn đôi mắt đen không còn ánh sáng của Hoàng Phủ Bạc Ái, cô giống như lại thấy được bộ dáng lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh.
Hoang vu, tĩnh mịch, tuyệt vọng, giống như ác ma rơi vào trong mười tám tầng địa ngục, từ đây, cả đời hắc ám, rốt cuộc không thể được cứu rỗi……