Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Nháy mắt, một mảnh đen tối nồng lạnh đập vào trước mặt, mùi rượu hỗn loạn càng thêm nồng đậm mãnh liệt.
Thịnh Vị Ương theo bản năng nhíu mày, “Tách”! Cô bật đèn lên
Khi lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân muốn lao ra hung hăng cứng đờ, khóe môi run rẩy cắn chặt.
Phòng khách, bên quầy bar trang trí xa hoa cực hạn.
Chai rượu vang đỏ vỡ nát đầy đất, dung hòa với rượu chảy ra, hiện ra màu sắc càng thêm quỷ dị yêu dã.
Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi liệt ở trên sàn nhà, tựa như bị toàn thế giới vứt bỏ, dựa lưng vào vách tường lưu li quầy bar, một chân duỗi thẳng, một chân khác cong đầu gối.
Mảnh vụn thủy tinh bắn đến trên chân trần, nháy mắt vạch ra một cái miệng máu, máu loãng ào ạt chảy ra……
Anh lại giống như không cảm giác được đau đớn, trong tay cầm một chai Stuttgart nồng độ cao, tựa như uống nước đang trực tiếp rót vào trong miệng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng chiếu tiến vào, phản chiếu đường nét tuyệt diễm yêu mị của người đàn ông, nhưng giữa ánh mắt chỉ có suy sụp, tĩnh mịch không thể hóa giải……
……
Cái mũi Thịnh Vị Ương đau xót, tâm hung hăng đau đớn, giọng nói mang theo ý khóc, kêu to tên của anh,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh đang làm gì!”
Chợt, cả người Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động!
Giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong thế giới chính mình, lúc này mới nhận thấy được ánh đèn chung quanh đều sáng lên, còn có…… giọng nói của Tiểu Vị Ương.
Chậm rãi ngước mắt.
Cô đang từng bước đi từ cửa phòng khách về phía anh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cực kỳ đáng thương