Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Tưởng tượng đến nếu cô rời đi, anh liền đau tê tâm liệt phế, thật giống như bị rút đi xương sườn, thậm chí, sợ hãi kế tiếp một mình sống đầu đường xó chợ.
Anh không thể rời khỏi cô.
Là sự thật.
……
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng nâng mắt, đôi mắt nhìn anh, lộ ra ánh sáng đen nhánh còn hơn trời đêm, thật giống như anh túc, liếc mắt một cái liền luân hãm.
Nháy mắt, lông mi khẽ chớp, mơ hồ xẹt qua hàm dưới lạnh buốt của anh, liền nhu hòa,
“Em cũng yêu anh.”
Cô vẫn luôn tin tưởng, trên đời này, không có vấn đề nào là tình yêu không giải quyết được.
Anh em họ ư? Vậy thì sao chứ! Lại nói, nước ngoài cho phép quan hệ như vậy kết hôn, cô không sao cả.
Sau khi ăn xong bánh kem, Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương liền trở về phòng trên lầu nghỉ ngơi.
Giằng co như vậy, hai người đều mệt muốn chết rồi, không chỉ thân mệt, tâm càng mệt, chuyện khác, chờ ngày mai lại nói.
……
Lúc Hoàng Phủ Bạc Ái đẩy cửa phòng ra, hơi ngẩn ra, cúi đầu liếc mắt một cái, Thịnh Vị Ương rất xấu hổ ho khan, khuôn mặt nhỏ xoay đi, đỏ bừng.
Từ cửa phòng vẫn luôn kéo dài đến trên thảm tuyết trắng trước giường, tất cả đều phủ kín cánh hoa hồng, trên giường lớn mềm mại cũng dùng cánh hoa hồng xếp thành một trái tim thật lớn, phòng cũng bố trí đơn giản một chút, nhìn qua càng thêm lãng mạn.