Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hàng Xóm Biến Thái
  3. Chương 4: Chap-4
Trước /95 Sau

Hàng Xóm Biến Thái

Chương 4: Chap-4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 4: Chương 4: Chảy máu

Chương 4.

Tôi tự hỏi, mẹ tôi có biết như thế là phạm pháp, là dồn tôi vào đường cùng không? Hắn chưa đủ đáng sợ sao? Tôi nhìn hắn, gương mặt hắn rất gần tôi, da hắn đẹp khiến tôi cũng phải ghen tị, lỗ chân lông rất nhỏ, mụn cũng chỉ xuất hiện một hai cái, chắc hẳn hắn phải giành nhiều thời gian cho bộ mặt này thì mới được như vậy. Nhưng đây không phải lúc để tôi đi nghĩ những điều trên. Chiếc váy ngủ tôi đang mặt không đủ dày dặn để che lấp đi việc tôi đang run lẩy bẩy vì sợ, bộ dạng này của tôi bị hắn lưu hết vào tầm mắt.

"Cậu sợ tôi sao?"

Sợ thật, nhưng sự kiêu ngạo của tôi không cho phép tôi bộc lộ nó ra bằng lời nói, tôi lắc đầu quả quyết :

"Tại sao tôi phải sợ?"

"Cậu đang run kìa."

Tôi tiếp tục tìm lí do để biện minh :

"Do trời lạnh thôi."

Hắn nhướng một bên mày, nghi hoặc hỏi lại tôi :

"Chắc chứ?"

Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải rơi vào tình huống này cả, thật thảm hại.

"Tất nhiên, giờ thì cút ra chỗ khác."

Tôi không thể để hắn bắt nạt mình mãi thế này được. Hạ giọng lạnh hết mức có thể, tôi đuổi hắn.

Cơ thể bỗng nhiên chuyển động, cả đầu óc tôi đều bị chấn động. Cả người tôi đang nằm gọn trong lòng hắn. Hắn ôm tôi? Điên rồi sao? Tên này điên thật rồi. Tôi dãy dụa, tôi muốn thoát ra. Tôi ghét hắn, hiện tại rất ghét, hết lần này đến lần khác áp đặt tôi làm theo ý hắn. Bố mẹ tôi thì tôi chấp nhận, nhưng hắn chỉ là một người lạ, tại sao lại muốn điều khiển tôi, hắn là người đi ở nhờ, chưa đến một ngày hắn đã làm đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi với tôi rồi, thời gian tiếp theo tôi phải sống thế nào đây?

Tôi không ngừng phản đối hành động của hắn thì chợt thấy giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu :

"Đừng nhúc nhích, tôi đang sưởi ấm cho cậu đấy, cậu lạnh mà."

Ừ, tất cả là tại cái miệng của tôi. Ông bà xưa nói chớ có sai : cái miệng hại cái thân. Với tên này thì tôi phải thật cảnh giác, bất kì lời nói nào của tôi hắn cũng có thể thiên biến vạn hóa đi rất nhiều.

Tôi im lặng, cả người vô cùng bình thản, đối với hắn tôi quả thật chẳng có bất kì chút cảm giác nào ngoại trừ ghét, tôi ghét hắn, những hành động của hắn với tôi đã là không thể chấp nhận được rồi, ghét là còn nhẹ nhàng đấy. Đầu tôi bị hắn áp vào phần ngực của hắn. Nói ra hơi nhục nhưng ngực của hắn có lẽ còn nở nang hơn cả tôi. Một bên má tôi có thể cảm nhận được tim hắn đang đập, tôi không thể đưa tay sờ lên tim mình để so sánh tim hắn có đang đập nhanh không.

Một loạt cảm xúc khó hiểu truyền đến tôi, hình như tôi vừa muốn hắn ôm mình mãi thế này? Chỉ mơ hồ thôi nên tôi liền lắc đầu phủ nhận, chắc chắn không phải thế rồi, tôi ghét hắn mà.

Hắn cứ ôm tôi như thế, hơi thở đều đều cứ phả ra trên đỉnh đầu tôi như thế, tôi thật ghen tị với chiều cao của hắn, với nhan sắc của hắn. Chắc hẳn đối với người khác, một đứa con gái hết sức bình thường và có phần tầm thường như tôi tại sao lại có hôn ước với một người hoàn hảo như hắn, phước tám đời của dòng họ dồn hết tôi rồi, nhưng tôi lại nghĩ đây là cái nghiệp đè lên người mình thì đúng hơn.

Tôi không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, nhưng mà thật dài, thật lâu. Cuối cùng hắn cũng buông tôi ra, trước đó còn bồi thêm một cái hôn vào tóc nữa. Tôi không nhịn được kích đểu :

"Đầu một tuần chưa gội, có ngửi thấy mùi thum thủm không?"

Sự thật là mới ba ngày chưa gội thôi nhưng bắt buộc phải hạ thấp bản thân để dọa hắn cho hắn chừa. Nhưng cách này của tôi xem ra không hiệu quả. Hắn cười cười bộ dạng rất gợi đòn :

"Mũi điếc, vẫn thấy thơm."

Ok, tôi không thèm chấp nhặt với hắn nữa.

"A, làm gì đấy, thả tôi xuống!"

Tôi hét lên vì hành động khó hiểu của hắn. Hắn bất ngờ bế bổng tôi lên. Đáp lại tôi là sự im lặng. Hắn đi đến giường ngủ, đặt tôi lên giường, vuốt vuốt mái tóc có phần bết dính của tôi :

"Muộn rồi, ngủ thôi."

Mọi hôm đến giờ này tôi vẫn còn mở mắt thao láo để đọc từng chương truyện đến tận một, hai giờ sáng mới lưu luyến cất điện thoại đi ngủ. Thói quen thức khuya cày truyện đã hình thành từ lâu, tôi không thể ngủ sớm được. Nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, mắt tôi cũng đã hơi díp lại rồi.

Hắn bỏ ra ngoài. Tôi gật đầu hài lòng, xem ra tên này còn biết điều, chứ hắn mà định trèo lên giường tôi ngủ thì hắn xong với tôi rồi.

Tôi chú tâm đọc bộ truyện đang được yêu thích gần đây không để ý đến xung quang đang xảy ra những cái gì thì điện thoại đột nhiên bị dựt lấy. Lại là cái giọng của tên đáng ghét :

"Không nghịch nữa, uống sữa rồi đi ngủ."

Hắn đưa ra trước mặt tôi một cốc sữa nóng, mùi sữa yêu thích quen thuộc xộc vào mũi khiến tôi không thề cự tuyệt được, đành chần chừ nhận lấy. Sữa ấm, đủ để tôi cảm thấy thoải mái, ngon thật, là hắn pha sao? Mẹ tôi thì không bao giờ pha sữa cho tôi rồi. Vị ngọt, ngậy của sữa rất phù hợp với khẩu vị của tôi, đến sữa do chính tôi pha nhiều khi cũng không khiến tôi thỏa mãn. Cái bụng hơi âm ỉ khó chịu khi được sữa lấp đầy liền thấy thoải mái hơn nhiều.

Uống xong, hắn tự động lấy lại cốc, đang do dự không biết có nên cảm ơn hắn hay không thì môi bị hắn bất ngờ mút mạnh một cái, tôi căm phẫn nhìn hắn. Đáp lại là vẻ mặt hết sức thản nhiên :

"Giúp cậu lau miệng thôi."

Đúng là sữa của hắn rất ngon, nhưng hành động biến thái đó khiến tôi không thể tha thứ, tôi có thể tự lau mà. Tôi tức giận :

"Cút ngay."

Tôi tiếp tục quan sát hành động của hắn, hắn đặt cốc sữa lên bàn học, tắt đèn rồi nhảy lên giường của tôi, chui vào trong chăn ôm chặt lấy tôi, thì thầm :

"Ngủ thôi vợ."

Cơn tức giận càng ngày càng lớn, tôi đạp mạnh vào người hắn khiến hắn ngã xuống sàn nhà.

"Lưu manh, ai cho cậu ngủ cùng giường với tôi, nằm đất mà ngủ."

Hắn rất lì lợm, hết lần này đến lần khác trèo lên giường tôi, cuối cùng tôi đã hết sạch kiên nhẫn, cầm gối và chăn xuống dưới sàn nằm, mặc kệ hắn ở trên giường, thỏa mãn rồi chứ? Tôi dần chìm vào giấc ngủ mặc kệ tiếng gọi của hắn.

Tôi tỉnh lại vì bị hắn lay vai gọi dậy, nhăn mày, tôi rất ghét khi đang ngủ bị người khác gọi dậy, hôm nay vẫn đang trong kì nghỉ lễ mà. Tôi chợt phát giác ra tôi đang nằm trên giường, hôm qua rõ tôi ngủ dưới sàn nhà mà. Nhưng không để tôi chất vấn, hắn đã nâng mặt tôi lên, nhìn tới nhìn lui, bị dò xét khiến tôi né tránh, tôi không thích cảm giác này chút nào. Nét mặt hắn hình như có chút hoảng loạn, lo lắng.

"Linh, cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Ổn không?"

Câu hỏi của hắn làm tôi khó hiểu. Nhưng tôi cũng suy nghĩ xem, lúc này mới chợt chú ý bụng mình khá đau.

"Sao?"

Tôi nhíu mày hỏi lại.

"Cậu bị chảy máu, dưới.... dưới..."

Hắn lưỡng lự không dám nói gì, chỉ tay phía dưới hai chân tôi. Tôi đưa đôi mắt vẫn còn díp lại theo phía hắn chỉ.

Thôi xong, sao lại đen thế này...

___còn___

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Trở Về Đô Thị

Copyright © 2022 - MTruyện.net