Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 79: Chương 78
Chương 78
Chuyển sang trường mới, tôi cứ lo sợ rằng mình sẽ lạ lẫm, không quen được ai. Tôi đến mà các bạn trong lớp cứ nhìn tôi như người ngoài hành tình ý, có một số bạn gái thân thiện lắm, chủ động đến bắt chuyện với tôi nên tôi cũng quen được vài bạn. Nói chung cũng không đáng sợ như tôi tưởng tượng.
Từ lúc hắn trở về lớp học, tôi vừa mừng vừa lo. Có hắn ngồi cạnh, trong lòng tôi an tâm hơn nhiều, không sợ hãi bởi môi trường mới nữa. Nhưng nếu hắn nhắc đến chuyện tình cảm của chúng tôi, tôi sẽ ngại chết mất!
Thật may, hắn không nói gì cả.
Hôm nay là Valentine, tôi đã quen với cảnh năm nào cũng được nhìn các bạn nam tặng quà, tặng hoa, socola cho các bạn nữ rồi nhưng năm nay được chứng kiến một cảnh đặc biệt hơn. Valentine hắn không những không tặng quà mà còn nhận được một đống hộp chồng chất, hộp nào hộp nấy đều được gói ghém tỉ mỉ, tinh xảo, cho thấy người gửi rất chăm chút cho món quà này.
Vậy mà Trần Mạnh Toàn là một tên ngu không biết hưởng thụ, hắn sẽ trả lại trực tiếp cho người tặng, nếu bạn nữ nào đó không nhận, hắn mang luôn xuống thùng rác cuối lớp vứt một cách phũ phàng. Tôi nhìn mà thấy tức hộ các bạn ấy, toàn là những thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời, đáng tiếc là lại đi thích nhầm người. Tình cảm họ cho đi, nhận lại là một câu trả lời lặp đi lặp lại: "Tôi đã có người mình thích rồi."
Mỗi lần hắn nói câu đấy, trái tim tôi lại tăng tốc, đập loạn xạ, hai má cứ nóng bừng bừng. Hắn cứ quay sang nhìn tôi mãi thôi, tôi thì sợ bị chỉ trích, toàn phải thì thầm cảnh cáo hắn:
"Đừng nhìn tôi như vậy."
Hắn quay đi, một lúc sau lại đâu đóng đấy.
Buổi tối, tôi ngâm nga hát trong bồn tắm, bước ra ngoài thì đập vào mắt là hắn với bộ dạng chỉnh tề: Áo sơ mi, quần âu, tay cầm một bó hoa và một hộp quà gì đó, tóc tai được chăm chút kĩ càng. Chỉ cần thiếu một nhánh hoa cài vào ngực là hắn thành chú rể rồi.
Hắn đẹp trai thật, lúc nghiêm túc sao lại hút hồn đến thế! Tôi cố gắng để bản thân không bị hắn quyến rũ, lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng:
"Sao cậu lại ở đây?"
"Linh tắm rửa sạch sẽ để đi chơi với tôi à? Rất hân hạnh."
Đấy, vừa mới gặp đã trêu chọc tôi rồi, thế này thì yêu thương sao nổi cơ chứ.
Tôi bực mình trả lời:
"Tối rồi ở nhà, đi để mấy bà hàng xóm bàn tán ra vào à?"
Hắn đi đến trước mặt tôi, giơ bó hoa cùng hộp qua ra, giọng đầy trịnh trọng:
"Valentine vui vẻ, anh yêu em."
Bùm! Tiếng nổ vang inh ỏi trong đầu. Lần đầu tiên tôi được một người tặng quà Lễ Tình Nhân, không biết phải làm sao nữa, có nên nhận không đây? Mặt tôi nóng bừng bừng, có lẽ bây giờ đã đỏ như quả cà chua rồi.
Nếu không nhận tôi sợ hắn buồn lắm... Hai dòng suy nghĩ của tôi đang đánh nhau kịch liệt, phân vân không biết làm thế nào thì hắn nói tiếp:
"Linh cứ nhận đi, socola tôi tự làm, mệt lắm đấy."
Nhận thì nhận, tôi không muốn hắn phải đau lòng như những bạn nữ bị hắn từ chối. Tôi đưa tay nhận lấy, cúi đầu lí nhí:
"Cảm ơn cậu."
Mặt tôi bị hắn nâng lên, hắn hôn nhẹ vào trán tôi. Sao bây giờ hắn dịu dàng vậy nhỉ.
Hôm đó, chúng tôi ngồi nói chuyện luyên thuyên với nhau mãi đến tận khuya, tôi không còn ngại ngùng, né tránh hắn nữa. Được như vậy cũng bởi vì câu hắn nói với tôi:
"Linh không cần sợ tôi đâu, cứ như bình thường là được rồi. Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ đợi Linh sẵn sàng. Linh có thể không yêu tôi, nhưng tuyệt đối không được yêu thằng khác."
Tôi cũng muốn nói chuyện với hắn lắm rồi vì vậy nhanh chóng cởi mở hơn. Tôi mở hộp quà ra xem, bên trong là những viên socola xinh xắn, ngon lành. Ở giữa có ba chữ: "To my princess" được hắn viết tỉ mỉ, đẹp lắm luôn. Tôi đã bớt ngu tiếng anh rồi nên có thể hiểu ý nghĩa của ba chữ đó. Eo sến thế, ngại thật chứ!
Hắn đút một viên cho tôi, ánh mắt mong chờ:
"Vị thế nào?"
Tôi nhai thử. Ngon thật, không quá đắng cũng không quá ngọt, còn có hạnh nhân nữa nên không bị ngán tẹo nào. Socola ngon đến nỗi tôi hạnh phúc híp cả mắt lại. Tôi gật gật đầu:
"Ngon lắm!"
Hắn cũng cười:
"Cậu thích là tốt rồi."
Thấy hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi ngẫm nghĩ, hắn thèm sao? Đành đưa một viên cho hắn:
"Cậu ăn chung đi."
Hắn ngậm lấy viên socola, nhăn mày nói:
"Chẳng ngon tẹo nào!"
Chê chính đồ do mình làm, hôm nay đầu óc hắn có vấn đề à? Tôi thấy nó ngon mà.
Sau đó tôi mới hiểu được ý nghĩa mà hắn bày tỏ. Vừa dứt lời, hắn đã ngậm lấy đôi môi đầy socola của tôi, mút sạch vị ngọt trong miệng rồi tỉnh bơ nói:
"Ngon rồi này, từ miệng Linh ngon hơn hẳn, như ăn ở nhà hàng năm sao ý."
Bố khỉ! Muốn hôn tôi nói thẳng ra lại còn kiếm cớ này nọ. Da gà tôi nổi lên, hắn cứ cục súc cũng được, tôi không cần hắn phải lãng mạn như này đâu.
Sau Valentine mười ngày thì là sinh nhật tôi. Một ngày chẳng có gì đặc biệt 24/2. Nhưng tôi lại mong đợi lắm, mong đợi xem năm nay bố mẹ yêu dấu của tôi sẽ tặng cho tôi cái gì, mong đợi hai đứa Mây với Lan sẽ tặng món quà gì cho tôi, có phải thứ tôi thích không? Còn hắn thì tôi không hi vọng, vì hắn đâu biết ngày sinh nhật của tôi đâu.
Tôi thì không muốn tổ chức, chỉ muốn gặp hai đứa bạn rồi ba đứa dẫn nhau đi chơi, đi ăn uống chúc mừng tôi thôi. Lâu lắm không gặp hai bạn, được gặp mà vui lúc nào cũng cười toe toét.
Mây, Lan không bỏ nổi cái tính mê trai, hỏi tôi:
"LQ B nhiều trai đẹp lắm đúng không mày?"
Có một điều khá là nghịch lí và khó tin. LQ B và LQ A cùng một thành phố nhưng LQ A lại cực ít trai đẹp, chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Còn sang LQ B thì trai đẹp nhiều nhan nhản như muỗi mùa mưa. Vậy nên hắn sang trường cũ của tôi được đón nhận nhiệt tình, còn ở trường mới thì cũng bình thường mà thôi, nói chung vẫn được yêu thích.
Tôi gật đầu:
"Nhiều lắm, chúng mày chuyển qua học cùng tao thì tha hồ mà ngắm."
Hai cặp mắt của tụi nó sáng lên lấp lánh, nước dãi suýt chút nữa thì chảy ra.
"Ôi thật á? Nghe mà tao muốn chuyển sang đó ngay luôn này huhu!"
Cái Lan chống cằm ỉ ôi.
"Năm sau phải xin bố mẹ cho chuyển qua đấy mới được."
Mây quả quyết. Cứ nghe đến trai đẹp là tụi nó lại bất chấp hình tượng thế này đây.
Ăn uống no nê đã là chiều tối, ba đứa chúng tôi lượn một vòng trung tâm thương mại. Suốt từ lúc vào đây sao tôi cứ có cảm giác rằng mình bị theo dõi. Quay lại xem thì chẳng thấy ai. Tôi còn cẩn thận đến nỗi hỏi Mây với Lan thì chúng nó bảo rằng làm gì có. Vậy sao người tôi cứ bị một ánh mắt trong bóng tối chiếu vào, không ngừng bám theo.
Bóng dáng quen thuộc vô tình lướt qua ánh nhìn của tôi. Không thể sai được, là Hạ Mi.
___còn___