Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế
  3. Chương 2
Trước /58 Sau

Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi giới thiệu xong, nhìn thấy Sato bắt đầu dọn dẹp Yumi liền biết ý lên tiếng "Vậy anh dọn dẹp đi, tôi về đây."

Sato cười nói "Cảm ơn cô nhiều nha, đợi dọn dẹp xong tôi sẽ mời cô sang tân gia nhà mới."

Yumi nghe xong liền phì cười, cô vui vẻ nói "Được thôi, mà tôi ở đối diện nên anh cần giúp đỡ gì thì cứ sang tìm tôi."

"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô trước nha."

"Không có gì, chúng ta là hàng xóm mà."

Hai người cứ diễn tiết mục xã giao như vậy một lúc, mãi đến khi Yumi cảm thấy bụng mình kêu réo cô mới miễn cưỡng xoay người quay về.

Yumi rất ít khi nấu ăn, bình thường bận rộn cô đều gọi thức ăn ngoài cho nhanh, tuy rằng hôm nay là chủ nhật nhưng cũng không ngoại lệ. Yumi ngơ ngẩn ngồi ở bàn ăn nhà mình, trong đầu không hiểu sao lại tràn đầy hình ảnh của Sato ban nãy. Nhớ lại cảm giác tim đập lệch nhịp khi nãy cô liền không nhịn được mà tự gõ đầu mình một cái.

"Yumi à mày làm sao vậy? Chẳng lẽ do độc thân nhiều năm quá nên trở thành dễ rung động như vậy sao?"

Nhắc đến chuyện này Yumi liền nhớ đến thời đại học của mình, cô cũng từng thích một anh ở khóa trên. Hai người gặp nhau trong một lần tham gia sự kiện thể thao ở trường. Đàn anh khóa trên đó đối xử với cô rất tốt, thường xuyên giúp đỡ cô, còn biết ý mà hay mua đồ ăn cô thích nữa. Yumi ở thời điểm đó cũng giống như những cô gái mới lớn khác, tâm trí hay mơ mộng, lúc nào cũng mong muốn mình sẽ tìm được một tình yêu đích thực. Cô và anh chàng khóa trên kia cứ dây dưa với nhau hơn ba tháng, đến mức cô nghĩ rằng bản thân mình và anh ta là một đôi thì anh ta đột ngột nói muốn tỏ tình với một cô gái khác. Yumi không biết phải diễn tả cảm xúc lúc đó của mình như thế nào, cô chỉ nhớ bản thân đã rất mạnh mẽ. Cô không khóc cũng không trách anh ta, ngược lại còn mỉm cười chúc anh ta hạnh phúc nữa. Lúc đó thật sự Yumi không hiểu anh chàng kia vì sao phải làm vậy, nếu không thích cô thì cần gì tốn thời gian hơn ba tháng để quan tâm chăm sóc cô. Sau này cô mới nghe được nguyên nhân từ bạn thân của mình, thật ra anh ta chỉ muốn dùng cô để chọc tức người mà anh ta thích. Yumi nghe xong nguyên nhân chỉ cười trừ, trách ai được, tất cả đều là tại cô đa tình chứ anh ta có nói là thích cô đâu. Sau lần đó Yumi cảm thấy đàn ông trên đời ai nấy đều có một điểm chung, họ quan tâm bạn chưa chắc gì là thích bạn. Cũng giống như khi cô gặp một người bạn học chung khóa vậy, cậu ta cũng quan tâm cô, hay nhắc bài cho cô, đôi khi còn chạy xe đến tận phòng trọ đón cô đi học, nhưng cuối cùng cậu ta lại là gay, cậu ta không hề thích phụ nữ....

Nhớ đến mấy chuyện cũ Yumi không nhịn được mà thở dài một hơi, có vẻ như đường tình duyên của cô không tốt, chỉ toàn là gặp những dạng người gì đâu.

Quay trở về thực tại, Yumi cảm thấy có lẽ Sato cũng sẽ như vậy. Cô hơi rung động chắc là do vẻ ngoài của anh ta, Sato mang một gương mặt chững chạc, hòa ái, vóc dáng lại đẹp, bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng đều sẽ động lòng mà thôi.

Yumi tự mình tổng kết lại, cô nghĩ nếu những người con gái khác nhìn thấy Sato thì đều sẽ như vậy, nói chính xác hơn những biểu hiện đó của cô cũng bình thường thôi, vậy nên cô không cần phải bận tâm gì nhiều. Nghĩ thông suốt Yumi liền cảm thấy yêu đời trở lại, cô vui vẻ tiếp tục ăn phần cơm của mình.

Ăn xong Yumi lại vùi đầu vào sắp xếp dữ liệu cho dự án mới, rảnh rỗi lại đi lau dọn nhà cửa, cứ như vậy mà ở trong nhà đến tận tối không đi ra ngoài. Cả ngày hôm đó Sato cũng không gõ cửa nhà cô lần nào, có lẽ anh bận sắp xếp đồ đạc, hoặc cũng có thể là anh không muốn làm phiền đến cô. Yumi nghĩ vậy cũng tốt, không gặp thì sẽ đỡ suy nghĩ lung tung, ý định của cô là sau khi hoàn thành xong dự án sẽ quay về Việt Nam, sau đó thì tìm một người nào đó phù hợp để yêu đương, trải nghiệm thử cảm giác có người yêu là như thế nào.

Chỉ có điều Yumi thật sự đã lo xa quá rồi, người mà cô không muốn gặp rồi cũng sẽ phải gặp, có những thứ duyên phận đã định sẵn rồi thì có muốn thay đổi cũng không thể nào thay đổi được.

Câu chuyện bắt đầu vào sáng ngày hôm sau, theo thường lệ Yumi dậy sớm và chạy bộ vài vòng ở khu chung cư, sau đó mới quay về ăn sáng và chuẩn bị đi làm. Nhưng khi cô mở cửa nhà định ra ngoài thì phát hiện cửa nhà ở đối diện cũng vừa mở ra. Sato nhìn thấy cô mặc đồ thể thao liền vui vẻ chào hỏi.

"Cô cũng định ra ngoài tập thể dục sao?"

Yumi nhớ lại suy nghĩ hôm qua của mình, tự nhiên có hơi ngại, cô cười cười gật đầu một cái. "Tôi đi chạy bộ."

"Vậy thì thật trùng hợp, tôi cũng định đi chạy bộ, nếu cô không phiền thì chúng ta chạy cùng nhau nhé."

Yumi còn có thể nói thế nào nữa, chẳng lẽ cô nói phiền? Nhưng đối diện với một người như Sato, dù cho cô phiền cũng không nói ra được lời từ chối nào.

Hai người cùng nhau chạy một vòng xung quanh khu chung cư, trong suốt chặn đường không ai nói với ai câu nào, nói đúng hơn là không ai biết nói gì để mở màn câu chuyện. Kinh nghiệm của Yumi ít, huống chi trước đó cô còn nghĩ lung tung về Sato nên hiện tại còn ngại, tất nhiên sẽ không chủ động mở lời trước.

Còn về Sato, Yumi để ý thấy anh rất tập trung, khuôn mặt và đôi mắt luôn hướng về phía trước, điều này càng khiến cho cô cảm thấy mọi suy nghĩ trước đó của mình về anh đều sai lệch, có vẻ Sato không giống với những người khác.

Đang suy nghĩ miên man đột nhiên Sato lên tiếng "Bình thường buổi sáng cô hay ăn gì?"

"Hả? À tôi hay ăn lung tung thôi, cũng không cố định một món."

Sato thả bước chậm lại, anh nhìn qua Yumi rồi nói "Cô là người ở đâu vậy? Tôi nghe giọng cô hình như không phải người ở đây."

Yumi gật đầu "Tôi là con lai, bố tôi là người Nhật quê ở Osaka, mẹ tôi là người Việt Nam, cả gia đình tôi đều sống ở Việt Nam từ lúc tôi còn nhỏ."

Sato kinh ngạc, anh nhìn thoáng qua cô một lượt "Thật sự không nhìn ra cô là con lai luôn đấy, tôi còn tưởng cô là người Nhật chính thống chứ."

Yumi khẽ cười nói "Thì người Việt Nam và người Nhật Bản đều có nét tương đồng mà."

Tâm trạng Sato có vẻ rất tốt, sau khi biết Yumi mang hai dòng máu Nhật- Việt anh càng nhiệt tình hơn nữa.

"Vậy cô có quen ăn đồ ăn ở Nhật không?"

Yumi gật đầu "Tôi ăn được hết, ở nhà bố tôi cũng hay nấu món Nhật lắm."

Sato nghe xong liền chỉ tay về một quán ăn nằm gần cổng khu chung cư "Chúng ta đến đó ăn sáng đi, tôi mời."

Yumi hơi kinh ngạc, cô cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, nói "Như vậy thì ngại lắm, tôi quay về nhà tự ăn cũng được."

Sato mỉm cười "Không sao mà, xem như tôi cảm ơn cô vì hôm qua đã giúp tôi."

Sato thật sự rất đẹp trai, nhất là mỗi khi anh cười, dù là cười mỉm hay cười rộ lên đều giống như có hàng ngàn, hàng vạn tia nắng ấm áp chiếu vào người đối diện vậy. Giọng nói của anh trầm ấm, mỗi lần cất tiếng nói đều khiến đối phương lung lay, kèm theo nụ cười thân thiện kia nữa...không biết đã khiến cho bao nhiêu cô gái phải sa ngã rồi?

Cả hai lực sát thương ấy đều xuất hiện thì sao Yumi có thể kìm lòng được nữa, mấy suy nghĩ trước đó đã sớm bị cô vứt đi đâu mất, hai mắt Yumi lấp lánh, cô cười nói "Được thôi, vậy đến đó ăn sáng đi."

Vì còn sớm nên quán ăn không đông lắm, chỉ lưa thưa vài người khách, Yumi từng đến đây hai lần rồi nên tương đối thông thuộc. Cô dẫn Sato đi vào một chiếc bàn ở góc trong cùng, vị trí này vừa thoải mái vừa thuận tiện nhìn ngắm bên ngoài.

Chủ quán mang đến hai cốc matcha nóng, ông nhìn hai người, thân thiện hỏi "Cô cậu muốn ăn gì?"

"Cho tôi một phần mì ramen truyền thống." Yumi nói xong liền quay sang nhìn Sato

Sato mỉm cười nói "Cho tôi một phần giống vậy."

"Được rồi, hai người đợi một chút nhé."

Yumi có hơi sửng sốt, cô nhìn Sato vài giây, đợi chủ quán đi rồi mới lên tiếng "Anh cũng thích ăn vị đó sao?"

Sato cầm cốc matcha lên nhấp một ngụm rồi nói "Tôi dễ ăn lắm, vị nào cũng thích ăn."

Yumi khẽ "Ồ" một cái "Là vậy sao?"

Yumi cảm thấy con người Sato khá tốt, nhưng những cái tốt này của anh lại khiến cho người khác dễ hiểu lầm, đặt biệt nếu đối phương là nữ. Sato là người muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tính cách tốt có tính cách tốt. Nhìn dáng vẻ và quần áo của anh, Yumi đoán anh nhất định cũng là một người có điều kiện về kinh tế. Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, bất kỳ cô gái nào đối mặt với anh ít nhiều gì cũng sẽ động lòng.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Đang nghĩ miên man đột nhiên Sato lên tiếng khiến Yumi hơi giật mình, cô thu lại suy nghĩ của mình, lắc đầu nói "Không có gì đâu, chỉ nghĩ đến vài việc cần làm cho hôm nay thôi."

"Nhìn cô còn rất trẻ, cô còn đi học sao?"

Yumi cười "Không, tôi tốt nghiệp rồi, lần này chỉ sang Nhật công tác thôi."

Lần này đến lượt Sato kinh ngạc, anh đưa mắt thoáng nhìn Yumi một lượt.

Yumi ho nhẹ, cô thật sự không chịu đựng được ánh mắt này của Sato, cố gắng giữ bình tĩnh, cô hỏi sang chuyện khác "Còn anh thì sao? Anh đến đây để làm việc hay là ở luôn."

Có lẽ Sato cũng cảm nhận được sự ngại ngùng của Yumi, anh thu lại ánh nhìn cười nói "Tôi cũng đến đây để công tác."

Sau đó Yumi biết được thật ra Sato là một trọng tài bóng đá, còn là một trọng tài quốc tế nữa. Anh đến đây để tham gia khóa tập trung và huấn luyện dành cho các trọng tài trong nước. Yumi cũng nói sơ về công việc của mình, không biết có phải trùng hợp hay không mà công ty cô làm cũng về mảng thể thao, còn trùng hợp hơn khi cô biết được công ty mà cô đang làm cùng với câu lạc bộ mà Sato công tác cùng nằm trên một tuyến đường.

Yumi cảm thán về độ trùng hợp và duyên phận giữa hai người, có vẻ như từ lúc gặp nhau, hai người bọn họ đã định là sẽ gặp mặt nhau mỗi ngày rồi. Yumi chưa từng trải qua một cuộc tình nào nghiêm túc, nhưng cô đối với chuyện tình cảm nam nữ cũng coi như là có chút kinh nghiệm. So với đàn anh lúc trước cô gặp, Sato có phần hòa ái và tốt hơn, nhưng điều này không khiến cho cô vui thích, ngược lại còn mang thêm vài phần cảnh giác. Con người mà, sau khi trải qua những chuyện không vui chính mình sẽ tự đút kết kinh nghiệm, cũng sẽ chẳng có ai mà bước lên con đường sai lầm đó những hai lần.

Sau khi nghĩ thoáng, thái độ của Yumi đối với Sato có phần cứng nhắc hơn, ăn sáng xong cô liền tìm cớ đến giờ làm việc mà quay về nhà. Chỉ là cô không ngờ rất nhanh sau đó cô lại gặp Sato.

Bình thường đi làm Yumi đều đi bằng xe buýt, từ khu chung cư cô ở đến công ty không xa lắm, buổi chiều nếu không có việc gì gấp cô cũng thường xuyên tự đi bộ về nhà.

Lúc cô đang chờ xe buýt thì có một chiếc xe BMW màu đen dừng trước mặt, cửa xe vừa hạ xuống đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Sato.

"Cô lên xe đi, tôi đưa cô đi làm."

Yumi đang định tìm cách từ chối thì Sato đã nói tiếp "Bây giờ là giờ cao điểm, một chút nữa xe buýt sẽ rất đông người, chen chúc như vậy sẽ không thoải mái đâu."

Thật sự là tuyến xe buýt mà cô đi chỉ có một chuyến duy nhất nên sáng nào cũng đông nghẹt người, nếu tới trễ giờ thì xác định phải đi bộ hoặc là tốn thêm tiền bắt taxi, vậy nên chiều về cô hay lựa chọn đi bộ cho thoải mái. Yumi nhìn đồng hồ trên tay mình một cái, hôm nay là đầu tuần nên công ty cô sẽ họp sớm, nếu đợi xe buýt đến có thể cô sẽ không kịp giờ.

Sato vẫn rất kiên nhẫn đợi Yumi, anh không tỏ ra khó chịu hay hối thúc gì cả, khuôn mặt lúc nào cũng lộ vẻ hòa ái khiến người đối diện vô cùng dễ chịu. Yumi nhìn anh, cô âm thầm thở ra một hơi, thôi thì chuyện gì đến thì cứ đến, biết đâu người ta cũng chỉ muốn giúp cô chứ không có ý gì khác thì sao?

Yumi mở cửa bước lên xe, cô vừa thắt dây an toàn vừa nói "Cảm ơn anh nhiều nha, mà công ty của tôi trên chỗ anh làm một đoạn, anh cứ dừng ở câu lạc bộ tôi sẽ tự mình đi tiếp."

Sato vừa quan sát vừa rẽ tay lái, nghe cô nói vậy anh chỉ cười khẽ nói "Không sao đâu, tôi cũng còn nhiều thời gian, tôi đưa cô thêm một đoạn."

Yumi biết không thể từ chối, cô đành cười trừ rồi im lặng nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Chờ cho xe đi vào làn đường ổn định, Sato quay sang bắt chuyện "Cô tốt nghiệp lâu chưa?"

"Tôi vừa tốt nghiệp năm rồi."

"Vậy chắc cô năm nay tầm hai mươi lăm tuổi nhỉ?"

Yumi khẽ cười "Tôi mới hai mươi bốn thôi, chuyên ngành của tôi cũng không cần học nhiều lắm nên chỉ học có ba năm đại học."

Sato hiểu ra, anh gật đầu một cái.

Yumi thấy anh gật đầu liền hỏi "Còn anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Sato nhìn cô một cái, anh cười cười "Tôi ba mươi lăm."

"Hả? Thật sao?" Yumi kinh ngạc quay hẳn người sang nhìn Sato.

Sato nhìn biểu cảm của cô thì buồn cười, anh hỏi "Sao vậy? Nhìn tôi trông già hơn tuổi sao?"

"Đâu có! Nhìn anh trẻ hơn rất nhiều so với tuổi đấy. Ai mà ngờ được là anh hơn tôi hẳn mười một tuổi cơ chứ?"

Sato bật cười "Vậy là cô đang chê tôi già hay là khen tôi trẻ đây?"

Yumi sờ mũi của mình ngại ngùng "Tất nhiên là khen rồi! Mà tôi cũng đâu thể gọi là anh nữa, phải gọi là chú mới đúng."

Sato có vẻ không vui khi bị cô gọi là chú, anh nhíu mày hỏi "Sao tôi cứ cảm thấy cô đang chê tôi già nhỉ?"

Yumi vội xua tay giải thích "Không có, không có! Tôi chỉ cảm thấy nên xưng hô theo đúng tuổi tác thôi, nếu không người khác nhìn vào sẽ nói tôi không tôn trọng người lớn."

Sato nhìn thấy cô bị mình dọa liền cười "Thôi được rồi, cô muốn gọi sao thì gọi đi."

Yumi tưởng anh giận liền chuyển sang chủ đề khác "Anh...à không...chú cho tôi đi nhờ như vậy vợ chú sẽ không nói gì chứ?"

Sato bật cười nhìn cô một cái, nói "Sẽ không."

Sau đó không đợi cho Yumi thất vọng, anh lại nói tiếp "Bởi vì tôi còn độc thân! Bạn gái còn chưa có thì lấy đâu ra vợ chứ?"

Yumi nghe xong khẽ "À" một cái, cô không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vui vui.

Sato nhìn biểu cảm của cô, anh hỏi lại "Còn cô? Cô ngồi xe tôi như vậy bạn trai sẽ không để ý chứ?"

Lần này đổi lại là Yumi cười "Tôi cũng còn độc thân mà, bạn trai đâu ra mà để ý"

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net