Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương Thiên Khải mặt không cảm xúc nghe xong chẩn đoán của Tiêu Thần, lạnh lùng liếc xéo anh một cái rồi tiến vào phòng phẫu thuật. Tiêu Thần nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, tinh thần vẫn rất ổn định. Chương Thiên Khải từ sau khi chuyển đến khoa chỉnh hình lên như diều gặp gió, khả năng là do viện phó Lưu nói giúp vào, để người đứng đầu khoa chỉnh hình dẫn dắt hắn, hắn rất nhanh đã có thể tự mình xử lý một ca phẫu thuật, gần đây xác suất chạy tới tòa nhà phẫu thuật cũng rất cao. Tiêu Thần rất rõ ràng, đời này bọn họ dù có là kẻ thù không đội trời chung, thì Chương Thiên Khải cũng sẽ không đem tính mạng bệnh nhân ra đùa giỡn, làm một bác sĩ, hắn nhất định sẽ cố hết sức để hoàn thành ca phẫu thuật này.
Gãy xương đùi, thật ra đây không tính là một ca phẫu thuật khó, chỉ cần có thể thuận lợi xuống bàn mổ thì xác suất hồi phục sẽ rất cao, Tiêu Thần yên lòng rời khỏi phòng giải phẫu. Ngoài cửa, mấy người nông dân đi theo bệnh nhân lúc này đã chạy tới, một người trong đó còn cầm theo một xấp hóa đơn gọi điện thoại, Tiêu Thần nghe được loáng thoáng, đại khái là đang gom tiền. Trong lòng anh có chút chua xót, nhớ tới Tư Kiêu Kỳ từng nói “Đi khám cảm mạo nóng sốt thôi cũng mất hơn một ngàn”. Khám bệnh mắc khám bệnh khó, ai cũng nói như vậy, có phẫn nộ bất mãn gì đều trút hết lên người bác sĩ. Có trời mới biết bác sĩ vì cái “Chế độ đảm bảo quyền lợi xã hội” này phải chịu biết bao oan ức, cũng không biết phải chịu bao lâu.
Tiêu Thần cười khổ một tiếng, chủ nhiệm Ôn nói, trước đây nói làm thầy thuốc, ánh mắt người ta nhìn mình đều mang theo vẻ kính phục; còn bây giờ mà nói làm bác sĩ thì ánh mắt kia lại biến thành hàm ý phức tạp xen lẫn ước ao và coi thường, thậm chí còn có phần thù hận. Đúng là làm gì cũng có cái khó. Nếu không phải người trong cuộc sẽ không bao giờ hiểu được, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy hào nhoáng, còn bao nhiêu chua xót khổ sở chỉ có bản thân mình biết.
Tiêu Thần vừa nghĩ vừa trở lại khoa cấp cứu, mới đi có một lát mà giờ ở khu chẩn bệnh đã có rất nhiều người đang xếp hàng, bác sĩ Triệu bị bệnh nhân bao quanh tới không thấy người đâu.
Thật là bận rộn!
Thoắt cái bận bịu tới hơn ba giờ chiều, Tiêu Thần đưa tay sờ cái bụng lép kẹp của mình, đang định đi tới tủ đựng đồ, anh nhớ trước đó Tư Kiêu Kỳ có đưa cho anh một bọc thức ăn, nói là có thể dùng làm bữa ăn phụ, anh sẵn tiện vứt luôn vào ngăn kéo. Vừa đi ngang qua hành lang, Tiêu Thần lại thấy mấy người nông dân kia đang ngồi tụm lại một chỗ bàn luận gì đó, sắc mặt lo lắng, gấp tới độ mặt đầy mồ hôi hột.
Một người trong đó nhìn thấy Tiêu Thần liền cuống quít gọi một tiếng “bác sĩ” rồi bước nhanh tới, Tiêu Thần từ trên người hắn ngửi được mùi bùn đất và mùi chua của mồ hôi, anh hòa nhã nói: “Có chuyện gì?”
“Cái đó…lúc sáng người anh em đó của bọn tôi, người bị gãy chân ấy, anh còn nhớ không, lúc đó anh có khám bệnh cho cậu ấy.”
“Tôi nhớ,” Tiêu Thần gật gù, “Anh ta làm phẫu thuật xong rồi, giờ đang nằm trong phòng bệnh.”
“Cậu ấy thế nào rồi?” Người kia vội vàng hỏi, “Lúc đó tôi thấy có một bác sĩ đi ra nói là ‘Phẫu thuật xong rồi, đưa về phòng bệnh’, sau đó bảo bọn tôi đưa tiền, bây giờ tình huống thế nào chúng tôi cũng không rõ.”
“Không nói gì là không có vấn đề, ca phẫu thuật hẳn là thành công rồi.”
“Thật sao!” Người kia hưng phấn hô lên một tiếng, “Vậy chân cậu ta không sao rồi?”
“Chắc vậy.” Tiêu Thần không quá rõ ràng tình hình bên khoa chỉnh hình, ca bệnh thuộc quyền quản lý của Chương Thiên Khải, Tiêu Thần cũng không tiện hỏi tới.
“Anh xem,” người kia sốt ruột xoa xoa tay, vẻ mặt cung kính nói, “Mẹ của cậu ấy gọi điện tới hỏi thăm tình hình, chúng tôi lại không rõ tình hình để nói với bà ấy…Bà ấy lớn tuổi rồi, không tránh khỏi có chút lo lắng…Bây giờ lại đang trong thời gian quan sát, chúng tôi không vào phòng bệnh được…Anh…có thể…”
Tiêu Thần do dự một chút, lẽ ra lúc này chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể biết được. Chỉ là chuyện này lại có liên quan đến Chương Thiên Khải, giờ gọi điện chẳng phải là “Không có chuyện cũng tự tìm phiền phức” sao. Mà cũng đúng thôi, người ta buổi sáng mới làm phẫu thuật xong, giờ mình lại gọi tới hỏi thăm tình hình, là có ý gì? Không tin tưởng? Tiêu Thần thật sự không muốn tự tìm phiền phức.
“Bác sĩ,” người kia viền mắt đỏ hoe, hai tay dính đầy bùn đất vì căng thẳng mà nắm chặt lại, móng tay vô thức gảy vào lòng bàn tay, van nài nói: “Xin anh đó, chúng tôi chỉ muốn được yên tâm, mẹ cậu ấy hơn bảy mươi tuổi, khóc tới như vậy chúng tôi không nhìn nổi…”
Tiêu Thần khẽ cắn răng: “Được rồi, mọi người chờ ở đây đi, tôi đi hỏi thăm xem sao.”
Người kia nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt, viền mắt càng đỏ hơn.
Tiêu Thần nghĩ thà mình tự đi một chuyến còn tiện hơn gọi điện thoại, lỡ như có chuyện gì còn có thể tùy cơ ứng biến. Anh tiện tay cầm lấy bệnh án, trong tiếng cảm ơn của mấy người kia đi về phía phòng bệnh. Dãy phòng bệnh trong khoa chỉnh hình khá yên tĩnh, Tiêu Thần đẩy cửa đi vào phòng làm việc của bác sĩ, chỉ mong là bác sĩ Kim ở đây một mình.
“Ủa, bác sĩ Tiêu, anh có chuyện gì hả?”
“Không có gì,” Tiêu Thần phất tay chỉ vào bệnh án, “Có cuộn phim, tôi định tìm người xem giúp, anh nếu không bận có thể xem giúp tôi không?”
“Đưa tôi,” bác sĩ Kim để cây bút trong tay xuống, nói “Tình hình thế nào mà cậu có vẻ không yên tâm vậy?”
Tiêu Thần không hé răng, anh không biết nên giải thích thế nào về việc mình cầm cuộn phim X quang hình một đoạn cổ tay bị gãy này tới đây.
“Cái này…” Bác sĩ Kim chỉ chỉ cuộn phim, “Bị gãy, nhìn được tới bên trong.”
Tiêu Thần lúc này chỉ biết cười trừ, viện cớ nói: “Ầy, lâu quá không tiếp xúc với khoa chỉnh hình, mấy cái ngày xưa học được sắp quên hết rồi, nên tìm người xem cho yên tâm…Ai, mà sao chỉ có mình anh ở đây, mấy người khác cùng khoa anh đâu rồi, hôm nay không phải ca trực của bác sĩ Chương sao?”
“Anh ta mới đi rồi, tôi cũng không biết đi đâu.” Lúc bác sĩ Kim nói lời này, khóe miệng trề xuống, lộ vẻ coi thường. Tiêu Thần từng nghe nói về việc thái độ “tự cao tự đại” của Chương Thiên Khải ở trong khoa, đây thật ra là một từ rất khó nói rõ, dùng những cách nào khác nhau có thể mang tới những hiệu ứng khác nhau. Mà nếu ở bệnh viện An Hải, mọi người chỉ cần nhắc tới Chương Thiên Khải “tự cao tự đại” thì chỉ có một ý chính là nói hắn giống Lâm Đại Ngọc – bụng dạ hẹp hòi.
So với “tự cao tự đại” còn có đánh giá hắn “chỉ biết nghĩ tới lợi ích bản thân”, Tiêu Thần nghĩ, Chương Thiên Khải chính là “quá mức” nghĩ tới lợi ích bản thân.
Ai ai cũng biết cấp trên có người che chở cho Chương Thiên Khải, cũng biết hắn và viện phó Lưu có giao tình đặc biệt, bởi vậy chỉ cần không làm việc gì quá đáng, nếu không cần tính toán sẽ không đi tính toán với hắn làm gì, chỉ là thái độ không so đo này lại khiến tính tình của hắn càng xấu thêm. Thế nên, nếu nói Quách Hoành ở trong khoa ngoại lồng ngực có nhân duyên kém bởi vì tính tình ngay thẳng thì Chương Thiên Khải ở khoa chỉnh hình nhân duyên kém chính là vì vấn đề nhân phẩm.
Tiêu Thần bình tĩnh nói cảm ơn rồi rời khỏi phòng làm việc, lúc đi ngang qua bàn làm việc của y tá thì để ý vị trí sắp xếp giường bệnh, bệnh nhân kia nằm giường số 11, theo đánh dấu theo từng khu thì hẳn là giường bệnh do Chương Thiên Khải quản lý.
Tiêu Thần vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy một bác sĩ thực tập đang cúi đầu kiểm tra tình hình bệnh nhân. Lại nhìn bệnh nhân kia, hai mắt nhắm chặt, trên mặt mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ đua nhau chảy xuống, đốt ngón tay thô to nắm chặt lấy ga giường không buông. Có vẻ đau quá nên cả người hắn tựa hồ như đang run rẩy, làm giường sắt phát ra tiếng cọt kẹt.
“Bị sao vậy?” Tiêu Thần tiến tới hỏi thăm.
“Đau.” Bác sĩ thực tập nói một cách đơn giản.
“Có liên lạc với bác sĩ chủ quản chưa?”
“Vẫn chưa,” bác sĩ thực tập lần nữa đối chiếu huyết áp với nồng độ oxy trong máu, mới chắc chắn nói, “Có điều bác sĩ Chương đã dặn, nếu bệnh nhân bị đau mà số liệu không có vấn đề gì thì cứ cho thuốc giảm đau là được.”
Tiêu Thần nghiêng đầu nhìn bệnh nhân, do dự một chút: “Có bản chẩn đoán ở đây không?”
“Không có.”
“Bản chẩn đoán bằng miệng không đáng tin cậu không biết sao?”
“Tôi biết – nhưng,” năng lực của bác sĩ thực tập rõ ràng không đủ, hắn có chút chần chừ nói, “Nhưng sau khi phẫu thuật bị đau cũng bình thường mà, số liệu cũng không có vấn đề gì quá lớn.”
Tiêu Thần tới gần liếc nhìn số liệu trên máy, chỉ vào nồng độ oxy trong máu rồi nói: “Số này mà còn không có vấn đề?”
“Gần – tới giới hạn chứ? Con số này vẫn nằm trong phạm vi cho phép của bác sĩ Chương.”
Tiêu Thần cau mày nhìn bệnh nhân kia, đây hẳn là một người nông dân trai tráng, có thể thấy hắn chịu đau không tệ, thật khó tưởng tượng “đau đớn bình thường sau phẫu thuật” là như thế nào mới làm hắn đau tới mức độ này. Bác sĩ thực tập đi theo nhìn một chút, đang định nhấc chân đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy?” Tiêu Thần hỏi.
“Đi cho anh ta một mũi giảm đau.”
“Không, cậu trước tiên gọi điện thoại cho bác sĩ Chương, tôi đi tìm bác sĩ Kim tới xem một chút.” Tiêu Thần lại liếc mắt nhìn số liệu trên máy, quay đầu tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, nói rõ tình huống lúc này cho bác sĩ Kim nghe.
Bác sĩ Kim nghe xong nhíu nhíu mày, lập tức đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đúng rồi, mà đang làm việc, bác sĩ Chương đâu rồi?”
Tiêu Thần nhớ tới Quách Hoành từng nói Chương Thiên Khải nhiều lần đang làm việc sẽ bỏ việc mà đi ra ngoài, âm thầm lắc đầu một cái, như thế sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Bác sĩ Kim nhìn cái chân vừa mới được phẫu thuật xong kia, lại kiểm tra huyết áp với nồng độ oxy trong máu, hắn đứng thẳng lưng lên, mặt mày tái xanh nói với bác sĩ thực tập: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Chương ngay, nói tình huống bên này cho anh ta biết bảo anh ta về gấp.”
Bác sĩ thực tập không dám thở mạnh nói: “Tôi mới gọi rồi, không có ai bắt máy.”
“Cẩu thả!” Bác sĩ Kim đấm một đấm xuống thành giường, “Làm cái gì mà không nghe điện thoại!” Lại quay đầu nói với Tiêu Thần: “Cậu nói xem, ca bệnh này do anh ta chẩn đoán, phẫu thuật anh ta làm, giường bệnh cũng nằm ở khu của anh ta, ca trực này do anh ta chịu trách nhiệm toàn bộ…Vậy mà trưa này, từ sau một giờ rưỡi tôi đã chẳng thấy mặt mũi anh ta đâu.”
“Các khoa khác có hội chẩn không?” Tiêu Thần lo lắng nhìn bệnh nhân kia, người kia đã đau tới không chịu nổi, bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt.
“Hội chẩn ở đâu đây,” Bác sĩ Kim tức giận nói, “Nếu có hội chẩn chẳng lẽ tôi không biết? Hừ, ai biết anh ta lại chạy đi đâu.” Vừa quay đầu nhìn thấy bác sĩ thực tập kia còn đứng đó, liền quát lên: “Cậu đứng đó làm cái gì, gọi điện thoại tiếp đi.”
Bác sĩ thực tập vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, tí lại vào báo: “Điện thoại của bác sĩ Chương vẫn không có ai bắt máy…Phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao gì nữa?” Bác sĩ Kim nguýt hắn một cái, “Bệnh nhân của bác sĩ Chương, mới phẫu thuật xong, ca làm việc của anh ta vốn còn chưa kết thúc, chỉ dặn dò lại có mấy câu, cái này có thể tùy tiện xử lý sao?”
“Vậy…giờ giảm đau trước?”
“Giảm đau?” Bác sĩ Kim lạnh lùng nói, “Giờ nếu làm cho hết đau, không thấy rõ biểu hiện của bệnh tình làm sao mà chẩn đoán chính xác được?”
“Vậy…cứ để bệnh nhân chịu đau?”
Bác sĩ Kim liếc mắt nhìn bệnh nhân rồi nhìn qua Tiêu Thần lúc này đang đứng bên cạnh, lại đi đến gần kiểm tra lần nữa. Hắn đưa tay sờ động mạch bệnh nhân, ghi chép lại số liệu huyết áp và oxy trong máu lần nữa. Chờ tới khi hắn đứng lên lần nữa thì sắc mặt đã không còn tái nhớt nữa mà đã chuyển luôn sang màu đen. Hắn chỉ vào bác sĩ thực tập nói:
“Cậu, tiếp tục gọi điện cho bác sĩ Chương, gọi không được thì gọi qua khoa khác, khoa khác không có thì gọi tiếp đến khi nào tìm được anh ta thì thôi.”
Bác sĩ thực tập cũng phát hiện được đầu mối không đúng, lập tức chạy như bay ra ngoài. Tiêu Thần thở dài, xem ra lần này cả bệnh viện đều biết rồi.
“Bác sĩ Kim?” Tiêu Thần hỏi: “Thế nào rồi?”
“Động mạch chân của bệnh nhân đang rất yếu, cậu tới sờ thử xem.”
Tiêu Thần liếc mắt nhìn máy số liệu, cũng sờ theo, chần chờ một chút nói: “Tôi đã nhiều năm không có tiếp xúc với khoa chỉnh hình…”
“Cậu dẹp đi, cho dù mười năm rồi cậu không động đến mấy cái này, nhìn cái động mạch với chỉ số oxy trong máu cũng biết đây là mô liên kết bị áp lực cao!”
“Phải cắt ra sao?” Tiêu Thần hỏi.
“Cậu nói xem?” Bác sĩ Kim tức giận hỏi lại một câu.
Tiêu Thần sợ hãi cả kinh, cơ, bắp thịt cùng với mô liên kết bên dưới sẽ tạo thành một cái buồng liên kết, giống như đường đi vậy, mạch máu sẽ từ bên trong mà đi qua. Nếu những trường hợp bị ngoại thương đặc biệt vừa mới phẫu thuật xong mà xuất hiện xuất huyết hay xuất dịch, chỗ đó bị phù thũng sẽ dẫn đến mô liên kết phía trong bị áp lực cao, cái này chính là mô liên kết bị áp lực cao. Theo đó, trường hợp này thường xảy ra ở những ca phẫu thuật đùi, cẳng chân sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu để tiến triển thêm một bước, máu huyết bị ứ đọng còn có thể dẫn đến hoại tử, phải cắt luôn tay chân. Mà phần máu ứ đọng dẫn đến hoại tử đó có thể tiến vào huyết dịch gây nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nên khoa chỉnh hình rất để ý động mạch chân, nhưng bình thường triệu chứng của bệnh nhân lại không quá rõ ràng, mạch đập không hề biết mất hẳn, chỉ có hơi suy yếu một chút. Còn mức độ nào là phù thũng bình thường, mức độ nào là mô liên kết bị áp lực cao thì mỗi người một ý. Bác sĩ thực tập là người mới, kinh nghiệm rõ ràng không đủ, hắn chỉ quan tâm tới số liệu máy đo, không thể chuẩn xác mà phát hiện biểu hiện của động mạch chân. Nếu như căn cứ theo số liệu trên máy đo mà phán đoán, rồi theo đó cho thuốc giảm đau cũng không có gì sai, chỉ là nếu đây thật sự là bị mô liên kết áp lực cao, thì có thể dẫn đến sự số chữa bệnh nghiêm trọng.
Bác sĩ thực tập bị dọa tới sắp phát điên, Chương Thiên Khải không có để lại giấy tờ chẩn đoán gì, mà lời dặn bằng miệng thì không có hiệu lực trước pháp luật, nếu như hắn thật sự nghe lời Chương Thiên Khải mà tiêm một liều giảm đau…Hắn thất kinh, liền không cần đợi dặn nữa mà chạy đi gọi điện tiếp.
Kỳ thực để trị mô liên kết bị áp lực cao không quá khó, chính là giảm sức ép, đơn giản thô bạo. Dùng dao cắt từng phần từng phần ra, mỗi một nhát đao đều cắt tới phần mô liên kết sâu nhất nơi mắt cá chân, để động mạch chủ được thông trở lại, nói đến cùng cũng là dùng dao.
Nhưng mà bác sĩ Kim không lên tiếng, chỉ một mực đứng cạnh giường bệnh.
“Bác sĩ Kim?” Tiêu Thần nhịn không được lên tiếng thúc giục.
Bác sĩ Kim cắn răng nhìn bệnh nhân, vẫn là không nhúc nhích, miễn cưỡng chịu đựng thêm mấy phút nữa mới thấy bác sĩ thực tập kia chạy tới nói: “Không tìm được, có điều bên khoa nội có người bảo thấy anh ta đi về phía tòa nhà hành chính.”
“Tòa nhà hành chính?” Bác sĩ Kim có chút khó hiểu.
Tiêu Thần trầm ngâm một chút mới nói: “Cậu gọi tới phòng làm việc của viện phó Lưu thử xem.”
Bác sĩ Kim hiểu ý mà nhìn về phía Tiêu Thần, có một số chuyện gọi là bí mật nhưng kì thực cả thế giới đều biết, nếu không dính tới lợi ích thì cũng sẽ không ai rảnh rỗi đi chọc thủng nó.
Một lúc sau bác sĩ thực tập chạy về nói: “Viện phó Lưu đang đi họp trên cục, cả ngày hôm nay đều không có ở đó.”
“Hả?” Tiêu Thần và bác sĩ Kim liếc mắt nhìn nhau, thế hắn rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Tiêu Thần không quan tâm tới tăm tích của Chương Thiên Khải, chỉ là bệnh nhân trước mắt không biết phải làm sao. Bác sĩ Kim cắn răng nói: “Thông báo chủ nhiệm, lập hồ sơ chẩn đoán…tôi tới liền.”
Đây là chuyện rất nguy hiểm, Tiêu Thần không tự chủ hỏi một câu: “Cần tôi hỗ trợ không?”
“Cậu hả, cậu ở đây làm nhân chứng giúp tôi là được rồi.” Bác sĩ Kim nói, “Bằng không bác sĩ Chương về, với tính khí của anh ta, còn sợ là chưa đủ phiền phức sao.” Sau đó hắn hướng về phía phòng bệnh hét một tiếng: “Y tá!”
Một lúc sau chủ nhiệm khoa chỉnh hình tới, việc khử trùng đã làm xong, y tá cũng đã chuẩn bị tốt giường bệnh. Chủ nhiệm khoa chỉnh hình họ Phùng, kỹ thuật không tệ, tính tình cũng rất tốt, đối với Chương Thiên Khải bình thường chỉ là xã giao cho có, bởi vì mọi người đều rõ ràng Chương Thiên Khải coi như là con của viện phó Lưu, nên cũng không ai muốn so đo gì với hắn.
Chủ nhiệm Phùng vừa nhìn bệnh nhân thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Cắt mau lên!”
Chỉ cần mấy dao, phần mô dọc theo chân đã bị cắt ra, khiến cho một lượng máu tươi ào ào chảy ra, mấy tầng băng gạc cứ thế mà dần bị thẩm thấu, hình ảnh giường bệnh dính đầy máu thật sự khiến người ta rùng mình. Nhưng mà cảm giác đau đớn của bệnh nhân rất nhanh đã có dấu hiệu giảm xuống, các chỉ số cũng từ từ quay về mức bình thường.
Bác sĩ Kim vừa tháo găng tay vừa nói với bác sĩ thực tập: “Có thể cầm máu đổi thuốc, nhưng mà lúc băng bó nhưng quấn lỏng một chút, để máu lưu thông.”
Bác sĩ thực tập sắc mặt trắng bệch, không ngừng gật đầu, biểu tình hoảng loạn đó khiến Tiêu Thần hoài nghi không biết hắn có nghe lọt tai được cái gì không.
Chủ nhiệm Phùng nhìn Tiêu Thần nói: “Tiểu Tiêu, giờ này đáng lẽ cậu đã tan ca rồi, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi việc này.”
Tiêu Thần rất hiểu chuyện mà cáo từ.
Lúc trở về tòa nhà cấp cứu, Tiêu Thần vừa xuất hiện đã bị mấy người nông dân kia vây lại, Tiêu Thần dùng tay ra hiệu mọi người đừng hoảng hốt:
“Anh ta không có chuyện gì, tình hình rất tốt, đang dần dần hồi phục.”
Mấy người kia nghe vậy mới yên lòng thở phào một cái, sau đó là một tràng cảm ơn vang lên, Tiêu Thần nghĩ, mọi người thì yên tâm, chỉ có tôi là sắp gặp phiền phức đây.
***
“Có thể có phiền toái gì?” Tư Kiêu Kỳ lúc này đang trong bếp làm cơm, vừa nghe Tiêu Thần kể lại chuyện ngày hôm nay xong liền dừng tay lại lên tiếng hỏi.
“Mấy chuyện kiểu này…Tuy là nói sự cố không có thật sự xảy ra, nhưng mà Chương Thiên Khải lơ là nhiệm vụ, trong thời gian làm việc lại trốn ra ngoài để bệnh nhân bị sự cố do thiếu trách nhiệm là việc quá rõ ràng. Thông thường chuyện như vậy đều là ‘Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài’, chỉ cần xử phạt nội bộ rồi trừ chút tiền thưởng là xong. Chỉ là chuyện này đặt trên người Chương Thiên Khải lại không có đơn giản như vậy.”
“Có thể làm gì?” Tư Kiêu Kỳ tắt máy hút khói, nghiêm túc nghe Tiêu Thần nói.
Tiêu Thần nhìn bộ dáng Tư Kiêu Kỳ, bỗng nhiên im lặng, chỉ là nhìn Tư Kiêu Kỳ rồi từ từ giương cao khóe miệng.
“Em…cười cái gì?” Tư Kiêu Kỳ bị cười tới không hiểu ra làm sao, lại cảm thấy có chút lạnh.
“Anh hãy nghe em nói.”
“Vớ vẩn, có lúc nào mà anh không nghe em nói đâu?” Tư Kiêu Kỳ trừng mắt, “Anh xưa tay đúng chuẩn thê nô luôn xem lời vợ như thánh chỉ, thiếu điều quỳ xuống mà tiếp chỉ nữa thôi.”
Tiêu Thần không nói lời nào, tự đáy lòng cảm thấy rất ấm áp. Kể từ ngày hôm đó, Tư Kiêu Kỳ đều tận lực không tăng ca, chỉ cần có mình ở nhà, hắn sẽ luôn về nhà làm cơm. Lúc mình kể chuyện trong bệnh viện mặc dù hắn nghe không hiểu cũng sẽ chăm chú mà lắng nghe. Tiêu Thần nhớ có một tối, anh muốn tìm Tư Kiêu Kỳ kết quả người kia lại ngủ say như chết, hai chuyện này đối lập như vậy, Tiêu Thần muốn không thỏa mãn cũng không được.
Đây đúng thật là điều anh muốn.
“Em nói tiếp nè,” Tiêu Thần không để ý tới Tư Kiêu Kỳ, nói tiếp: “Nhân duyên của Chương Thiên Khải bình thường, anh ta bò lên quá nhanh mà thái độ làm việc lại không được tốt, sớm đã có người chướng mắt anh ta, phỏng chừng lúc này không dễ dọn dẹp mọi chuyện như vậy.”
“Ai, sao anh có cảm giác em đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy?” Tư Kiêu Kỳ dùng xẻng gõ gõ.
“Cũng không phải là cười trên sự đau khổ của người khác gì, chỉ là em cảm thấy lần này anh ta bị vậy cũng là chuyện sớm muộn thôi, Quách Hoành đã nhiều lần nói anh ta thoái thác công việc…Bác sĩ Kim đã bảo vị bác sĩ thực tập kia gọi điện tới hết các khoa trong bệnh viện để tìm anh ta, chỉ ngày mai thôi hẳn là cả bệnh viện đều biết.”
“Ừm, vậy em gặp phiền phức rồi.” Tư Kiêu Kỳ đưa tay lên mở lại máy hút khói.
Tiêu Thần im lặng nhìn Tư Kiêu Kỳ xào rau, nụ cười trên môi càng ngày càng rõ ràng: “Em gặp phiền phức mà cũng không thấy anh lo lắng nhỉ.”
“Anh lo cái gì?” Tư Kiêu Kỳ dùng sức xào rau, bông cải xanh trong chảo tung lên rồi lượn một vòng trên không trung vô cùng đẹp mắt, vững vững vàng vàng, Tiêu Thần cảm thấy lòng mình giờ cũng như mấy cái bông cải xanh này, đi đến đâu cũng vững vàng, vì cuối cùng cũng trở về chảo thôi.
Tư Kiêu Kỳ nói tiếp: “Chuyện này rõ ràng là Chương Thiên Khải sai, thêm chuyện trong khoa có nhiều người nhìn anh ta không hợp mắt, kẻ ác tự có kẻ ác trị, Mimi nhà chúng ta không liên quan.”
“Sao mà không liên quan được?” Tiêu Thần nói, “Nếu không phải em chặn lại vụ tiêm thuốc giảm đau, chuyện này có thể đổ lên người bác sĩ thực tập kia.”
“Bệnh nhân kia dù sao cũng chỉ bị cắt mấy đường,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Em đây là cứu người, nếu không người gặp phiền phức chính là khoa chỉnh hình bọn họ.”
“Thì vậy em mới gặp phiền phức,” Tiêu Thần thở dài, “Đầu tiên Chương Thiên Khải nhất định không bỏ qua cho em, lại nói chủ nhiệm Phùng phỏng chừng cũng khó chịu với em, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không ai muốn truyền ra ngoài, cuối cùng…Bác sĩ Kim còn nhờ em làm nhân chứng…Anh nói coi có phiền phức hay không?”
“Không phiền.” Tư Kiêu Kỳ tắt bếp gas và máy hút khói, trong bếp lập tức yên tĩnh lại, anh đưa mâm đồ ăn cho Tiêu Thần, còn mình cầm hai bát cơm đi lại bàn ăn, vừa đi vừa nói, “Này có gì mà phiền phức, người ta đấu đá nhau mình đứng coi chờ kết quả không phải là được rồi sao?”
“Nếu như cần em ra mặt?” Tiêu Thần kéo ghế ra ngồi xuống.
“Theo ý kiến của anh thì em chẳng cần ra mặt làm gì, vốn không có liên quan gì đến em không cần phải tự mình tìm phiền phức.” Tư Kiêu Kỳ gắp một miếng cá cho Tiêu Thần, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của đối phương, theo sát nói, “Có điều anh biết em nhất định sẽ đứng ra.”
“Tại sao?” Tiêu Thần chọt chọt cơm trong bát nói.
“Bởi vì em không thể chấp nhận một người vô trách nhiệm như Chương Thiên Khải xuất hiện trong đội ngũ bác sĩ.”
“Tại sao anh không nghĩ em muốn thừa cơ hội này để xử lý Chương Thiên Khải?”
“Em nếu muốn đấu với anh ta thì đã đấu từ sớm rồi, cần gì phải đợi tới hôm nay, hồi trước cũng sẽ không chạy tới khoa cấp cứu.” Tư Kiêu Kỳ xì cười một tiếng, “Anh còn không hiểu em chắc? Làm gì cũng sẽ cố gắng tránh phiền phức, nếu không phải anh ta bức em, em còn chả buồn liếc mắt nhìn anh ta một cái. Hơn nữa, chuyện này cho dù em không ra mặt nhưng với tính tình của Chương Thiên Khải anh ta cũng sẽ đi tìm em gây sự, em muốn tránh cũng không tránh được.”
“Đúng vậy,” Tiêu Thần thở dài, “Em hôm nay dù sao cũng coi như là phá hỏng chuyện của anh ta.”
“Anh ta có khi nào nói chuyện của em…Chuyện của chúng ta ra không? Giống như hồi trước anh ta uy hiếp em?”
“Có thể,” Tiêu Thần gặm miếng cá, cảm thấy hương vị không tệ, liền vùi đầu tập trung ăn. Tư Kiêu Kỳ đợi một lát không thấy Tiêu Thần lên tiếng, không nhịn được hỏi: “Nếu anh ta muốn nói thì phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao?” Tiêu Thần thả xuống phần xương cá đã được gặm sạch sành sanh, “Đành phải đi giải thích với mấy cô y tá ngưỡng mộ em thôi, an ủi tâm hồn bị tổn thương của người ta – Anh nói xem có phiền hay không đây?”
Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần dửng dưng như không có chuyện gì, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thực sự là con mẹ nó phiền toái.”