Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Thần vừa cầm rượu vừa nghe hai người kia bàn chuyện làm ăn, nghe rồi mới cảm thấy cho dù đối với chuyện buôn bán anh không hiểu lắm nhưng cũng nghe ra được chút cách thức. Nguyên tắc làm ăn của Tư Kiêu Kỳ chính là “lời ít nhưng tiêu thụ mạnh”, lúc bắt đầu không kiếm được tiến hoặc lỗ vốn cũng không sao, chỉ cần đối phương có thể cùng hắn chơi đến cùng, chờ tới khi thật sự là một phần trong đó, lại đề ra các loại điều khoản, càng về sau nắm giữ càng nhiều đương nhiên đầu tư cũng càng ngày càng lớn.
Phong cách trước giờ của Tư Kiêu Kỳ đều là giả heo ăn thịt hổ, mặc kệ là trong phương diện làm người hay làm ăn, đều là như thế.
Đỗ Tân Hoa tung hoành trong cái giới này bao lâu nay đương nhiên cũng nhìn ra Tư Kiêu Kỳ là người thế nào, nhưng nghe giọng điệu đó của anh ta thì hẳn là cảm thấy hạng mục này thật sự không tệ, rất có triển vọng, hơn nữa anh ta cũng rất thưởng thức Tư Kiêu Kỳ, theo câu nói của anh ta chính là “làm ăn với Tư lão đệ, tôi cũng an tâm hẳn.”
Tiêu Thần nghĩ, vạn sự không có gì tốt hơn hai chữ “an tâm”, không cần biết trong cuộc sống hay buôn bán, nghiêm túc làm ăn, nghiêm túc kiếm tiền, thật sự không còn gì tốt đẹp hơn. Tư Kiêu Kỳ lúc trước hai bàn tay trắng, có thể nói là vô cùng nghèo túng, chính mình coi trọng người này bất quá cũng chỉ là vì hai chữ “an tâm”.
Tư Kiêu Kỳ và Đỗ Tân Hoa nói chuyện rất ăn ý, một ly rồi một ly cứ thế uống không ít rượu, Tiêu Thần lúc đầu còn muốn khuyên một chút, sau lại nghĩ, dù sao đi mấy bước là về tới phòng rồi, hơn nữa hôm nay mọi người lại cao hứng như vậy, ngày mai cũng không cần phải đi làm, dứt khoát để cho Tư Kiêu Kỳ uống thoải mái. Thế nhưng là chờ tới khi tàn tiệc Tiêu Thần mới hối hận không thôi, bởi vì Tư Kiêu Kỳ mỗi lần uống nhiều đều rất là phiền!
Trước kia Tư Kiêu Kỳ cũng có mấy lần uống nhiều, nhưng mà đa phần đều là trường hợp không thể không đi xã giao, uống xong trong lòng ngược lại cũng không thoải mái, cảm xúc luôn sa sút, còn không ngừng than mệt. Nhưng là hôm nay Tư Kiêu Kỳ hoàn toàn vui vẻ mà đi về, Tiêu Thần cuối cùng cũng coi như được mở rộng tầm mắt: Tư Kiêu Kỳ mỗi lần uống say có thể dùng một từ để khái quát chính là – nói nhiều! Nói nhiều tới nỗi Tiêu Thần sắp mắc chứng sợ đám đông luôn rồi!
Từ chỗ kia đi ra, Tư Kiêu Kỳ cứ lải nhải không ngừng, nào là Đỗ Tân Hoa người này trượng nghĩa thế nào, Tiêu Thần nghe được còn tưởng hai người này sắp xa nhau không ngày gặp lại; rồi sau đó còn nói tới chuyện kinh doanh của bãi săn trong tương lai, chờ tới khi về tới chỗ ở của bọn họ, Tư Kiêu Kỳ bị cả trời tuyết bay đập vào mặt, hắn giống như vì thế tỉnh táo ra được một chút, hấp háy mắt nhìn Tiêu Thần, sững sốt mấy giây rồi nói:
“Bảo bối, anh yêu em.”
Lời này bình thường hắn cũng có nói, nhưng chỉ khi mỗi sáng thức dậy, buổi tối trước khi đi ngủ hay sau khi ân ái thôi. Tự dưng hôm nay đứng dưới màn đêm tuyết bay lất phất, trong đình viện không có bóng người, dưới ánh đèn mờ ảo, lúc Tư Kiêu Kỳ đang say khướt vậy mà lại dùng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói “Anh yêu em”, Tiêu Thần vẫn là không tránh khỏi đỏ mặt.
“Đi nhanh lên, trời đang lạnh đứng ngoài đây cho đông chết à.” Tiêu Thần kéo Tư Kiêu Kỳ đi vào.
“Không không không,” Tư Kiêu Kỳ lắc đầu như trống bỏi, “Anh phải nói cho em biết, bảo bối, anh thật sự rất yêu em.”
“Được rồi, em biết rồi, anh yêu em em yêu anh, chúng ta là người một nhà tương thân tương ái, đi về thôi.” Tiêu Thần cố gắng nhịn cười ôm lấy Tư Kiêu Kỳ, bởi vì nhân viên phục vụ của nhà hàng lúc này đang đặt ánh mắt lên trên người bọn họ, Tiêu Thần lo rằng Tư Kiêu Kỳ có thể sẽ đòi hôn anh ở đây.
“Anh muốn hôn em.” Tư Kiêu Kỳ nói.
Tiêu Thần trợn mắt lên, quả nhiên! Anh nhấc ngón tay chỉ cánh cổng phía sau lưng nói: “Trước khi anh hôn em có muốn thu vé vào cửa không?”
“Hai ngàn rưỡi một vé VIP.” Tư Kiêu Kỳ nói.
Tiêu Thần vỗ vỗ mặt đối phương: “Anh giả say đúng không? Nói tới tiền đầu óc nhanh nhạy thế cơ mà.”
Tư Kiêu Kỳ cười hắc hắc, nhấc chân đi về trước, đi chưa được ba bước đã lảo đảo ngã quỵ xuống nền tuyết, Tiêu Thần vội trờ tới đỡ lấy đối phương, cùng nhau đi về hướng biệt thự. Tư Kiêu Kỳ bước đi ổn định được một chút lại bắt đầu nói dông nói dài, chủ đề thay đổi xoành xoạch, từ ngữ dạt dào trừu tượng, làm đầu óc Tiêu Thần muốn quay mòng mòng. Lúc đi ngang qua hồ phun nước nằm giữa sân, Tư Kiêu Kỳ chỉ vào hồ nói: “Bảo bối quẹo cua kìa.”
“Cái này là vòng tròn không phải quẹo cua.” Tiêu Thần dìu Tư Kiêu Kỳ đi thẳng về phía trước.
“Không không không,” Tư Kiêu Kỳ tránh khỏi tay Tiêu Thần nói, “Đây là vòng xoay mà, phải đi vòng qua.”
Tiêu Thần buông tay đối phương ra, hỏi: “Anh muốn thế nào?”
“Muốn…vòng qua.” Tư Kiêu Kỳ nói xong bắt đầu đi một vòng quanh hồ phun nước, Tiêu Thần lấy điện thoại ra bấm nút quay, vừa quay vừa nói: “Tư Kiêu Kỳ, đây là ở đâu hả?”
“Đây…là đảo mà, muốn…đi vòng qua.”
Tiêu Thần cười tới không cầm vững điện thoại, chờ tới khi anh dìu được Tư Kiêu Kỳ về tới phòng thì cười cũng sắp đơ mặt.
Tư Kiêu Kỳ ngã nhào xuống giường, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng ngáy cất lên, Tiêu Thần phí hết nửa ngày mới cởi được đống quần áo trên người đối phương xuống, xong rồi kéo chăn trùm lên bịt kín người. Nhìn Tư Kiêu Kỳ ngủ thành một đoàn, Tiêu Thần oán hận nói: “Anh cố ý có phải không, nói muốn lấy thân báo đáp cuối cùng lại biến thành cái dạng này, coi bộ ngày mai phải lấy lãi rồi.”
Tư Kiêu Kỳ: “Khò – khò”
***
Ngày hôm sau lúc Tư Kiêu Kỳ mở mắt ra trong phòng chỉ có một mình anh, anh thuận tay lấy cái khăn tắm quấn ngang hông rồi đi tản bộ dọc theo hành lang. Từ hành lang tầng hai nhìn xuống là phòng khách, Tiêu Thần lúc này đang ngồi trên sô pha xem TV, trên màn hình là một khung cảnh đang lay động, người đàn ông trong đó lắc người qua lắc người lại đi mấy vòng xung quanh hồ phun nước, vừa đi vừa nói: “Vòng xoay – đi vòng.”
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó,” Tư Kiêu Kỳ ghé người vào hành lang tầng hai kêu lên, “Tiêu Thần em cái đồ hư hỏng này.”
“Em chỉ cần coi cái này thôi có thể vui vẻ hết một năm.” Tiêu Thần ung dung uống một ngụm trà nóng, “Tư Kiêu Kỳ, em thật sự không hiểu hồi đó anh thông qua khảo hạch làm tài xế kiểu gì.”
Tư Kiêu Kỳ từ tầng hai đi xuống, chen vào sô pha dán chặt lên người Tiêu Thần, sau đó gặm từ trên xuống dưới đối phương không chừa chỗ nào mới thần thanh khí sảng nói: “Cái này của em tốt nhất là ráng giấu cho kĩ, hình tượng anh minh thần võ đời này của chồng em hoàn toàn đã bị hủy trước mắt em rồi.”
Tiêu Thần xụ mặt nói: “Anh còn nhớ chuyện lấy thân báo đáp không?”
“Nhớ chứ,” Tư Kiêu Kỳ gãi gãi sau gáy, “Vậy là tối qua em không đòi nợ sao? Anh dù sao cũng say tới vậy rồi, hoàn toàn mặc em chà đạp mà.”
“Cút,” Tiêu Thần đẩy hắn một cái, “Em không có hứng thú với người say rượu, tối nay nhớ tắm rửa sạch sẽ cho em.”
Nói tới một chữ “tắm”, Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, anh hào hứng nói, “Bảo bối, hay giờ mình đi tắm đi, có suối nước nóng mà.”
Tiêu Thần liếc hắn một cái nói: “Sân sau thì quên đi.”
“Sao vậy, trời đang tuyết rơi tắm suối nước nóng em nói coi thích biết bao nhiêu, lại nói chỗ này người ta công tác riêng tư rất tốt, một cái lỗ còn không có.” Tư Kiêu Kỳ đè lên người Tiêu Thần, dụ hoặc nói: “Em đừng để anh kêu lên thì làm gì có ai biết.”
“Vậy có gì thú vị đâu, em thích nghe tiếng anh kêu cơ.”
Tư Kiêu Kỳ trợn mắt trừng một cái: “Bảo bối, sao em càng ngày càng lưu manh vậy hả, cái tính lạnh lùng kiêu ngạo lúc trước đâu mất rồi?”
“Cho gà ăn hết rồi!” Tiêu Thần đứng dậy, “Đi nhanh lên, để còn kịp ăn cơm trưa, cơm nước xong chúng ta đi dạo một vòng. Em thấy bên kia chỗ chơi bi-a, bowling hay bể bơi gì cũng có.”
Tư Kiêu Kỳ vỗ vỗ bàn tay nói: “Đúng rồi, hay là mình đánh cầu lông đi, lâu rồi anh không có chơi.”
“Anh biết đánh cầu lông?” Tiêu Thần hoài nghi hỏi.
“Anh đây từng học qua đàng hoàng nhá.” Tư Kiêu Kỳ nháy nháy mắt, “Yên tâm, anh sẽ thủ hạ lưu tình, không đánh em răng rơi đầy đất đâu.”
Tiêu Thần gật gật đầu, cũng không nhắc với việc năm đó ở học viện Y mình từng đoạt giải quán quân thi đấu cầu lông liên tiếp ba năm – hạng mục thi đấu theo cặp.
Sân đánh cầu ở làng du lịch có diện tích khá lớn, bởi vì khách lúc này không nhiều nên chỉ có hai sân đang cho thuê. Hai người đứng trước bục thuê cầu lông, vợt với quần áo đánh cầu, sau đó mới đi tới phòng thay đồ thay quần áo. Tư Kiêu Kỳ vừa đi vừa nói với Tiêu Thần năm đó mình ở câu lạc bộ đánh cầu uy vũ như thế nào, cuối cùng phải huấn luyện viên tự mình ra tay mới đánh thắng được anh.
Tiêu Thần cười nói: “Sao nghe kiểu gì cũng giống đánh nhau vậy.”
“Đánh nhau?” Tư Kiêu Kỳ hừ một tiếng, “Nếu mà là đánh nhau thì huấn luyện viên càng không phải đối thủ của anh nhé.”
Tiêu Thần vừa nghe vừa đẩy cửa phòng thay đồ đi vào, bước qua bình phong anh nhìn thấy trong phòng lúc này chỉ có một người, người kia lúc này chỉ mặc mỗi cái quần lót đang quay lưng về phía anh tìm gì đó. Tiêu Thần híp mắt, đứng bất động tại chỗ.
“Đi thôi,” Tư Kiêu Kỳ đẩy đối phương một cái, “Đứng đó làm gì?”
Tiêu Thần nghiêng đầu liếc hắn một cái, lộ ra nụ cười cổ quái, anh nhẹ nói: “Không đánh được không?”
“Không được, nhất định phải đánh một trận!” Tư Kiêu Kỳ đã nóng người lắm rồi.
Tiêu Thần do dự một chút, nói: “Ừm, em hy vọng kỹ thuật đánh cầu của anh đủ tốt.”
“Đó là đương nhiên!”
Tiêu Thần nhìn đối phương mấy giây, bỗng nhiên cao giọng nói: “Người nào thua về dọn vệ sinh nhé.”
“Mẹ nó, vậy ông đây phải thắng cho bằng được.” Tư Kiêu Kỳ kêu lên.
Người đang quay lưng về phía bọn họ sau khi nghe thấy giọng của Tiêu Thần cả người trong nháy mắt cứng đờ, hắn khom người sửng sốt mấy giây, sau đó giống như có luồng điện chạy qua, hắn cấp tốc quay người sang bên kia.
“Tiêu…Tiêu Thần?”
Tư Kiêu Kỳ đang khoa tay múa chân thì bị hai chữ “Tiêu Thần” này làm cho ngây ngẩn cả người. Anh cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng có chút bất mãn, anh nghiêng đầu nhìn Tiêu Thần một chút, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp: “Người thứ hai rồi đó.”
Tiêu Thần cười nhẹ một cái: “Lần này càng hỏng bét.”
Anh nâng giọng lên, vừa khách sáo vừa xa cách: “Triệu Khải, xin chào.”
“Tiêu Thần…A…chào em.” Triệu Khải có chút bối rối, đi về phía trước tựa hồ là muốn bước đến trước mặt Tiêu Thần. Tiêu Thần lạnh nhạt nói: “Hay là anh mặc đồ vào trước đã?”
“A a,” Triệu Khải lập tức dừng chân lại, lúng túng quay lưng lại lấy bộ đồ đánh cầu mặc vào.
“Đi thôi, chúng ta đi thay đồ.” Tiêu Thần nói với Tư Kiêu Kỳ.
Tư Kiêu Kỳ mặc dù chưa thấy mặt Triệu Khải, nhưng mà người này anh làm sao mà không biết, nói thật anh rất ghét người này, cũng không phải vì hắn bỏ Tiêu Thần hay thế nào, trên thực tế Tư Kiêu Kỳ vẫn rất cảm kích việc Triệu Khải rời khỏi Tiêu Thần. Anh ghét Triệu Khải bởi vì người này vậy mà lại đi kết hôn! Thân là một người đồng tính luyến, anh biết rất rõ loại hôn nhân như thế này, cho dù Triệu Khải có thể chung thủy, cũng không thể cam đoan hắn có thể cho đối phương một cuộc sống hôn nhân bình thường.
Lừa gạt người ta kết hôn là một hành vi bỉ ổi vô cùng, người bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy giờ đây đang ở trước mặt mình show ân ái với Tiêu Thần, hắn coi mình là không khí sao!
Tư Kiêu Kỳ kéo tay Tiêu Thần đi tới tủ quần áo bên người Triệu Khải, để mình đứng giữa hai người kia. Lát sau Triệu Khải đã thay đồ xong, hắn đứng ở đó có vẻ muốn nói lại thôi, cố gắng muốn vòng qua người Tư Kiêu Kỳ nói chuyện với Tiêu Thần.
Tiêu Thần mở cửa tủ quần áo, Tư Kiêu Kỳ đi tới chắn ở phía sau, trước mặt có thêm một người vừa vặn chắn hết tầm nhìn của Triệu Khải. Triệu Khải nhìn xung quanh một vòng cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với Tiêu Thần, chỉ có thể kiên nhẫn đứng đó nhìn Tiêu Thần thay quần áo.
Tư Kiêu Kỳ rất nhanh đã lột sạch đồ, trên người chỉ còn độc mỗi cái quần lót. Cơ ngực dày rộng, bờ vai gồ lên, cánh tay và đùi đều lộ ra cơ bắp săn chắc. Triệu Khải không tự chủ được dịch người ra xa Tư Kiêu Kỳ một chút.
Tư Kiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, với thân hình gầy còm của nhà ngươi mà cũng đòi show ân ái trước mặt ông đây, muốn chết à!
Triệu Khải cứng nhắc nói: “Tiêu Thần, em đang được nghỉ phép sao?”
“Ừm.”
“Vị này là –” Ánh mắt Triệu Khải chuyển tới người Tư Kiêu Kỳ.
Tư Kiêu Kỳ xoay người gật đầu với đối phương, lãnh đạm nói: “Tôi là Tư Kiêu Kỳ.” Triệu Khải nhìn tới cơ bụng săn chắc kia, lại càng mất tự nhiên dời mắt đi, ấp úng nói:
“A, chào…chào anh.”
Tiêu Thần hoàn toàn không để ý tới đợt sóng ngầm mãnh liệt ở bên này, anh cởi áo rồi mặc áo đánh cầu vào, lúc cởi quần ra để lộ quần thu đang mặc ở bên trong. Triệu Khải tinh mắt, nhìn thấy không nhịn được thở dài nói:
“Tiêu Thần, em – vậy mà lại mặc quần thu.”
Tư Kiêu Kỳ giận tím mặt, vợ ông mặc quần thu thì mắc mớ gì tới nhà người hả, có cần phải quan tâm tới chuyện vợ ông mặc quần lót màu gì luôn không?
Tiêu Thần “két” một cái đóng tủ quần áo lại, lãnh đạm nói: “Trời lạnh.”
“Ha ha,” Triệu Khải miễn cưỡng cười một chút, nói, “Em trước kia luôn nói một câu ‘Có một loại lạnh gọi là mẹ thấy con mình lạnh’.”
Cơ bắp khắp người Tư Kiêu Kỳ tựa hồ đều trở nên cứng ngắc, phòng thay đồ lúc này chỉ có ba người, nếu đánh hắn một trận tơi tả thì chắc hắn cũng không thể nói gì đâu nhỉ.
Tiêu Thần vỗ vỗ vai Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh mặc đồ nhanh lên, không lại bị cảm bây giờ.”
Sau đó quay người nói với Triệu Khải: “Chắc chắn sẽ có một người nguyện ý giống như mẹ tôi quan tâm tôi có bị lạnh hay không, rồi bắt tôi mặc quần ấm.”
Triệu Khải há to miệng, nửa ngày trời cũng không thể nói gì.
Tư Kiêu Kỳ bên này đã mặc xong quần áo, mang vợt đánh cầu trên lưng nói với Tiêu Thần: “Đi thôi.” Lúc nói lời này, anh thậm chí không thèm liếc nhìn Triệu Khải lấy một lần, Tiêu Thần lẳng lặng nói: “Ừ”, rồi nhấc chân theo Tư Kiêu Kỳ rời đi.
“Tiêu…” Triệu Khải ở phía sau lưng bọn họ chỉ nói được một tiếng, sau đó nhịn không được lại đi theo.
Phòng thay đồ có một cánh cửa thông trực tiếp qua sân bóng, Tư Kiêu Kỳ vừa đẩy cửa đi ra liền thấy có một cô gái cột tóc đuôi ngựa đứng cách bọn họ không xa, vóc dáng không quá cao, dáng người cũng bình thường, xem ra là kiểu người ngoan ngoãn.
Cô gái kia vừa nhìn thấy Triệu Khải đi sau Tư Kiêu Kỳ liền vẫy tay gọi: “Triệu Khải, bên này nè.”
Tư Kiêu Kỳ quay đầu lại nhìn Triệu Khải, thấy hắn xấu hổ dời mắt đi.
“Vợ anh à?” Tiêu Thần nhàn nhạt hỏi.
“A…a.” Triệu Khải có chút xấu hổ, hoảng hốt gật đầu, trong ánh mắt mang theo chút thần sắc khẩn cầu.
Tư Kiêu Kỳ khinh thường hừ một tiếng, anh đương nhiên biết Triệu Khải sợ cái gì, ánh mắt anh mang theo đao hướng về phía Triệu Khải, đâm tới Triệu Khải không tự chủ được rụt cổ một cái, cảm thấy da thịt toàn thân mình chỗ nào cũng tê dại.
“Đi thôi.” Tiêu Thần căn bản không thèm để ý tới phản ứng của Triệu Khải, anh nhìn Tư Kiêu Kỳ nói: “Chúng ta đi đánh cầu, người nào thua về dọn phòng.”
“Đi!” Tư Kiêu Kỳ lấy tay trái cầm vợt, tay còn lại nắm lấy tay Tiêu Thần, sải bước đi về phía sân bóng. Tiêu Thần mở lòng bàn tay, cùng đối phương mười ngón đan xen, trấn định tiến về phía trước, hai người đi sát nhau, vừa đi vừa nhẹ giọng nói chuyện, trên mặt hai người đều hiện lên nét cười, thậm chí còn có chút không coi ai ra gì, phảng phất như cả thế giới phía sau đều không có liên quan gì với hai người bọn họ.
Ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên thân ảnh hai người, lồng lên một tầng viền màu vàng nhạt, thân ảnh hai người in lên sàn nhà giống như để lại dấu ấn thuộc về hai người bọn họ.
Hai bóng người đó, chăm chú nắm tay nhau, một đời một kiếp cũng không buông ra.