Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Tiểu Phù không ngờ rằng Lâm Thiên Tuyết dám ra tay với cô ta, đau đớn tức giận, cơn lửa hừng hực không thể kìm chế.Lâm Tiểu Phù hét lớn lao thẳng vào bóp cổ Lâm Thiên Tuyết.
- " Mày dám đánh tao sao? Tao giết chết mày?"
Một cảnh vô cùng hổn loạn, miệng Lâm Tiểu Phù không ngừng la hét.Lâm Thiên Tuyết cảm thấy khó thở lấy hết sức gỡ tay Lâm Tiểu Phù ra, móng tay cô ta đâm vào da cổ trắng ngần của cô làm cô đau rát, Lâm Tuấn Kiệt bên ngoài bước vào còn có Vú Trần đi chợ mới về, những người khác lúc này mới chạy vô...Đồng Ánh trong phòng bước ra nhìn cảnh tượng dưới lầu làm bà hốt hoảng không thôi.
Lâm Tuấn Kiệt nhanh chóng can ngăn gỡ tay Lâm Tiểu Phù ra khỏi cổ Lâm Thiên Tuyết...Được hít thở không khí Lâm Thiện Tuyết ôm cổ ho lấy ho để..Chưa hít thở thông đã thấy Lâm Tiểu Phù đẩy Lâm Tuấn Kiệt sang một bên lao nhanh về phía cô, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, cô ngăn hai tay cô ta lại,đẩy cô ta ra nhanh chóng bay tới nắm mái tóc đang xõa của Lâm Tiểu Phù ghì ngược xuống..Lâm Tiểu Phù bị cơn đau trên da đầu truyền đến miệng la in ỏi...Lâm Tuấn Kiệt chưa biết ôm ai kéo ai đã thấy Đồng Ánh lao vào.Mắt thấy con gái mình bị nắm tóc đau đớn bà lau tới gỡ tay Lâm Thiên Tuyết rồi dùng sức đẩy mạnh cô ra,vì không nghĩ Đồng Ánh đẩy mình Lâm Thiên Tuyết mất trọng tâm ngã vào bàn trà,trán đập mạnh vào góc bàn, máu đỏ tuôn ra chảy xuống khuôn mặt trắng mịn..cô đau đớn ôm đầu, muốn đứng lên nhưng chân tay không còn sức đầu cảm thấy choáng váng...Mẹ con Đồng Ánh thấy Lâm Thiên Tuyết đầu chảy đầy máu, mặt hai mẹ con bà ta xanh mét, ôm lấy nhau lấm lét nhìn cảnh trước mắt.Vú Trần và Lâm Tuấn Kiệt vô cùng hoảng sợ nhanh chóng đỡ cô lên.Vú Trần vừa khóc vừa la lớn.
- " Máu....Tiểu Tuyết...Tiểu Tuyết...chảy máu..."
- " Chị...chị..em sẽ đưa chị đi bệnh viện...không sao...chị đừng sợ..."
Lâm Tuấn Kiệt bế Lâm Thiên Tuyết chạy nhanh ra cửa...Tiếng xe thắng nhanh ngừng trước biệt thự Lâm gia, Tần Bách Nhiên vừa bước vào cửa cổng được mấy bước, cảnh tượng trước mắt làm anh run sợ.. Lâm Thiên Tuyết mắt nhắm nghiền, khuôn mặt dính đầy máu, được Lâm Tuấn Kiệt bế trên tay. Đúng là run sợ, cả đời anh đối mặt biết bao sóng to gió lớn chưa bao giờ biềt sợ là gì, nhưng giờ phút này anh cảm thấy cổ mình như ai bóp nghẹt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,không thể nào hít thở nỗi..Chân bước nhanh không nói một lời dành từ tay Lâm Tuấn Kiệt ôm chặt Lâm Thiên Tuyết vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- " Thiên Tuyết...Thiên Tuyết..."
Nghe giọng nói quen thuộc và vòng ôm ấm áp, cô cố gắng mấp máy môi, rồi lịm đi.
- " Bách...Nhiên...em..đau...."
Tần Bách Nhiên mắt đỏ ngầu,nhanh chóng đem cô lên xe đưa đến bệnh viện, Lâm Tuấn Kiệt cò chưa hiểu chuyện gì đã thấy Lâm Thiên Tuyết bị Tần Bách Nhiên bế đi, cậu cũng nhanh chóng cùng vú Trần đến lái xe theo sau..mẹ con Đồng Ánh đứng phía trong, thu hết mọi việc vào mắt, hai mẹ con bà ta giờ phút này vẫn còn run sợ...bà biết lần này mẹ con bà đã gây ra chuyện lớn rồi.
Nhìn người con gái đang ngủ say trên giường,đôi mắt Tần Bách Nhiên ngày càng âm u, khuôn mặt trở nên lạnh lẻo đến thấu sương, anh yêu thương vuốt nhẹ lên đôi má nhợt nhạt của cô, sau khi được khâu lại vết thương trên trán, kiểm tra tổng quát cô không bị gì nghiêm trọng chỉ bị xay xát vài đường ở cổ và vết thương ở trán.Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến trái tim anh giờ phút này vẫn còn chưa bình ổn trở lại, anh chưa biết nguyên nhân ra sao, nhưng anh biết bảo bối của anh là người hiểu chuyện sẽ không gây hấn với mẹ con Đồng Ánh trước....
Dù có nguyên nhân gì đi nữa, ai dám làm tổn thương đến cô anh sẽ không bỏ qua...Món nợ này anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi...