Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người bước vào cửa là một người phụ nữ trung niên có nét đẹp vô cùng sắc sảo và xinh đẹp, dù có bị thời gian vùi lấp nhưng không thể nào che khuất đi được vẻ đẹp phúc hậu và quý phái của bà, một chút gì đó của sự từng trãi.Có thể nói nét đẹp trên khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết là bản sao hoàn hảo của người phụ nữ này, chỉ là đôi mắt nâu của bà,ẩn sâu trong đó là nét đượm buồn, người phụ nữ đó chính là Nhã Cầm,mẹ ruột của Lâm Thiên Tuyết,.
- " Mẹ"
Lâm Thiên Tuyết mừng rỡ đứng dậy, định chạy đón bà...Tần Bách Nhiên nhanh mắt, ôm lấy cô..
- " Thiên Tuyết....em đang có thai không được chạy.."
Nói rồi khom xuống nhặt chiếc dép mang vào cho cô...Nhã Cầm đi nhanh đến nắm lấy tay con gái, lời nói mang vẻ trách mắng nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng..
- " Sao mà đã làm mẹ rồi, cứ như trẻ con thế này...Thật may mắn là có Bách Nhiên chăm sóc cho con...Nếu không mẹ thật sự không yên tâm"
Mặc kệ bà quở trách cô cứ nhào vô ôm chầm lấy bà...Từ ngày có bé con trong bụng, cô càng sâu sắc hiểu được, tình mẹ thương con thiêng liêng đến nhường nào? Lâm Thiên Tuyết nũng nịu chu môi kháng nghị...
- " Con nào có trẻ con...Tại con bất ngờ khi gặp mẹ ở đây...nên vui mừng phấn khích quá mà "
Nhã Cầm mỉm cười, nhìn vẻ mặt con gái sáng ngời hạnh phúc, bà cảm thấy an lòng, với lại so với ngày xưa con gái bà chịu chấp nhận, mở lòng đón nhận bà, không còn lạnh lùng xa cách với bà nữa, làm bà rất hạnh phúc..
- " Được rồi... em không có trẻ con...để mẹ ngồi xuống rồi chúng ta cùng trò chuyện nào? Bay cả một trận đường dài mẹ cũng mệt rồi"
Tần Bách Nhiên buồn cười nhìn cô châm chọc, ánh mắt hết sức nhu tình thể hiện sự yêu thương...
- " Dạ"
Cả ba người ngồi xuống trò chuyện vui vẻ...
- " Mẹ...sức khỏe mẹ ổn chưa ạ?"
Lâm Thiên Tuyết vừa xiên miếng táo đưa bà vừa lo lắng hỏi thăm..
- " Sức khỏe mẹ ổn rồi..Nên vừa nghe con mang thai..rồi hai đứa chuẩn bị tổ chức lễ cưới...mẹ vội vã thu xếp bay về ngay..."
Bà dịu dàng từ tốn trả lời...
- " Mẹ nói sao?..tổ chức lễ cưới ạ?"
Nhã Cầm gật đầu thì ra Tần Bách Nhiên vẫn chưa nói với con bé...Mắt cô mở lớn, miệng há chữ o vì hết sức ngạc nhiên, quay sang nhìn ông chồng nào đó..
- " Bách Nhiên...Chúng ta tổ chức lễ cưới sao?"
Tần Bách Nhiên mặc kệ có mẹ vợ ngồi đó, dịu dàng ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn để lên bụng cô, vẻ mặt hết sức bình thường, thản nhiên trả lời..
- " Đúng vậy..cuối tuần này sẽ là hôn lễ của chúng ta...cục cưng cũng có rồi...mẹ cũng khỏe rồi...Anh thấy đây là thời gian hợp lí để tổ chức..."
Anh giải thích rất hợp tình, hợp lí, nhưng dù sao cô cũng là cô dâu nha, sao cô không biết gì hết...
- " Nhưng sao anh không nói cho em biết nha?"
Vẻ mặt phụng phịu, trách hờn...Tần Bách Nhiên nhìn vẻ mặt vợ chỉ muốn ôm cô hôn một ngụm mà thôi,nếu không có người ở đây..anh lấy tay nhéo nhéo mặt cô..
- " Em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp là được..mọi thứ đã có anh lo, với lại anh muốn cho em một bất ngờ...Còn nữa đây chỉ là hình thức không phải bây giờ em cũng là vợ anh rồi sao?"
Lâm Thiên Tuyết cười tủm tỉm, gật đầu nhẹ,cô chỉ muốn trêu anh thôi, cô đương nhiên biết, hôn lễ chỉ là hình thức, quang trọng là hai người sống với nhau có hạnh phúc hay không thôi...
Hạ Lan bật cười nhìn vẻ mặt ăn vạ, làm nũng của con gái...còn có sự kiên nhẫn cưng chiều toát ra từ bên trong của Tần Bách Nhiên khiến bà vui vẻ...Tần Bách Nhiên và chồng bà có một điểm giống nhau, rất khó yêu ai nhưng một khi đã yêu sẽ rất sâu đậm.Hai người đều có ưu nhưng đồng thời cũng khuyết điểm. Vẻ lạnh lùng quyết đoán của Tần Bách Nhiên khiến người khác cảm thấy khó gần nhưng đồng thời trong tình yêu hay công việc vô cùng quyết đoán và tuyệt tình, yêu là yêu không yêu là không yêu, không vì bất cứ tác động nào xung quanh khiến cậu nhân nhượng hay thương hại....Nhưng con gái bà là người may mắn được Tần Bách Nhiên đặt mọi tâm tư, sự dịu dàng, ấm áp tận sâu bên trong được bộc lộ..Còn Lâm Thiên Minh thì quá ấm áp, là một người sống tình cảm..nên luôn bị tình cảm chi phối..Nếu ở ông có một chút tuyệt tình, quyết đoán của Tần Bách Nhiên thì hôn nhân của ông và bà có lẽ không đi đến ngày hôm nay...
Những ngày gần hôn lễ Tần Bách Nhiên vô cùng bận bịu, vì thời gian lại trùng vào những tháng cuối năm, nên công việc rất nhiều, cô không biết mọi khâu chuẩn bị đến đâu nữa, vì anh không nói cô biết, chỉ khuyên cô ngoan ngoãn chăm sóc sức khỏe cho thật tốt đợi đến ngày làm cô dâu là được....Hôm nay tranh thủ ngày anh đi làm cô và mẹ cùng đi mua sắm chuẩn bị đồ cho bé cưng...Hai người mua rất nhiều thứ cho bé cưng trong bụng..nhỏ nhỏ xinh xinh vô cùng đáng yêu..dù những thứ này Tần Bách Nhiên đã chuẩn bị rất nhiều nhưng khi gặp cô không thể kìm lòng được..Hai người vui vẻ rời khỏi trung tâm thương mại, trong lúc đứng ngoài cổng chờ tài xế lấy xe, Nhã Cầm và Lâm Thiên Tuyết chợt nhíu mày nhìn cảnh trước mắt bên đường....Lâm Tiểu Phù một thân nhếch nhác, đầu tóc bù xù, sắc mặt rất kém, đôi mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm gì đó vì cách một con đường nên họ không nghe được, không còn dáng vẻ tiểu thư, ngạo mạn như mọi ngày, chỉ mặc đơn giản chiếc quần bò và áo thun, cô ta đang cố giành một đứa bé gái trên tay của một phụ nữ, bị bà ta và chồng bà ta xô ngã trên đất, mọi người coi rất đông...
Không biết Đồng Ánh từ đâu chạy đến đỡ Lâm Tiểu Phù đứng dậy, ríu rít xin lỗi đôi vợ chồng đó..Đồng Ánh ốm đi rất nhiều, vẻ mặt hốc hác lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, đặt biệt trên mặt còn có những vết bầm tím..Cô xém xíu nữa thật sự không nhận ra đó là Đồng Ánh...Khi mọi người tản ra, bà dìu Lâm Tiểu Phù sang bên đường,ánh mắt bất ngờ giao nhau với hai mẹ con cô...Bà hốt hoảng cụp mắt, giả đò không thấy dắt Lâm Tiểu Phù đi nhanh vào con hẻm......Chuyện về Lâm Tiểu Phù cô cũng nghe Tần Bách Nhiên nói qua, được Cao Thắng truyền máu dù kịp thời cứu sống, nhưng đứa bé không giữ được,tổn thương nặng và nhiễm trùng một bên buồng trứng nên phải cắt bỏ đều đó đồng nghĩa với việc cô ta không thể làm mẹ nữa cộng thêm đầu va chạm mạnh, nghe nói sao khi biết tin mất đứa bé lại mãi mãi không thể sinh con và một chuyện quan trọng cô ta không phải là con ruột của ba cô...Lâm Tiểu Phù ôm đầu la hét đau đớn rồi ngất đi, khi tỉnh dậy trở nên như bây giờ, thần trí lúc tỉnh lúc mê... Đồng Ánh còn thê thảm hơn,cuộc sống của bà bây giờ như địa ngục....Lâm Tuấn Kiệt sao khi biết rõ mọi thứ, cậu ta chán nản, đi Anh du học theo diện học bổng của trường, nói là đi du học nhưng đúng hơn là chạy trốn, cậu không biết đối diện với mọi chuyện như thế nào...Bao nhiêu tiền của đều đổ cho Cao Thắng trả nợ, rồi chữa bệnh cho Lâm Tiểu Phù...Từ ngày về ở với hắn ta,Cao Thắng trở nên hư đốn, rượu chè, cờ bạc, đàn đúm, bà thường xuyên bị hắn đánh đập khi không có tiền đưa cho hắn...Lâm Thiên Tuyết lắc đầu cảm thán, âu cũng là quả báo....À... nhìn Lâm Tiểu Phù cô chợt nhớ đến một người đó là Hứa Vỹ...Nghe nói sao khi được Tần Bách Hải trả nợ dùm, hắn đã quay về nhưng không được ở Tần gia mà thuê ở trọ..sau đó hắn xin rất nhiều công ty, nhưng không công ty nào nhận...Nếu không lầm bây giờ hắn đang làm bốc vác cho một xí nghiệp...
Hạ Lan rất đau lòng, nhưng không thể làm gì hơn..Lâm Thiên Tuyết cảm thấy Hứa Vỹ bị như vậy vẫn còn nhẹ so với những gì hắn gây ra...Nếu tâm hắn vẫn còn nghĩ đến những chuyện xấu xa thì hắn sẽ còn trả giá dài dài....
Lâm Thiên Tuyết thở dài, gây nghiệp ắt phải trả giá...Cô quay sang nắm chặt tay mẹ cô...
- " Mẹ chúng ta đi thôi"
- " Được"
Nỗi hận ngày xưa chỉ vì tình cảnh trước mắt xóa sạch, tận lòng bà bây giờ chỉ thấy thương cảm cho họ mà thôi..