Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những người có mặt nghe xong sắc mặt liền lập tức biến chuyển.
Ông chủ thật sự muốn ra tay như vậy sao?
Còn cậu chủ....thì sẽ như thế nào?
Cả đám người nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu dâng lên sự do dự.
Trong nhà họ Dương đó, chỉ có cậu chủ là luôn quan tâm họ thật lòng. Bây giờ kêu bọn họ ra tay....họ có thể nhẫn tâm sao?
- Tao biết tụi bây không thể ra tay....cả tao cũng vậy....nhưng ông chủ đã nói thì không thể không làm. Chưa kể đến, tất cả chúng ta đều nợ ông chủ một cái mạng!
Người cầm đầu lên tiếng.
Cả đám nghe xong liền gật đầu, sau đó ngồi lên xe máy phóng ga đuổi theo Dương Thần và Khả Như.
..........
- A Thần, cậu đinh mua gì tặng cho dì và chú vậy?
Khả Như vừa ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường vừa hỏi. Ngồi trên xe máy cảm giác đúng là tuyệt hơn so với xe hơi. Nhưng mà....nếu người ngồi đằng trước là anh ấy thì thật tốt....
- Hai cái khăn quàng cổ đôi, cậu thấy được không?
Dương Thần trầm ngâm rồi đáp.
- Cậu nghĩ hai người họ sẽ nhận à?
Khả Như nghi hoặc hỏi.
- Không thử thì làm....Khả Như bám chặt vào tớ!
Bất chợt Dương Thần thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng thêm nhiều phần nghiêm túc.
- À được....nhưng có chuyện gì sao?
Khả Như nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của cậu liền nghiêm túc làm theo.
- Chút nữa tớ sẽ giải thích!
Nói xong cậu liền phóng chiếc xe lao thẳng về phía trước.
................
Đi được một đoạn đường, không còn nhìn thấy những kẻ phía sau, sắc mặt Dương Thần có chút thả lỏng nhưng chưa kịp vui mừng thì một chiếc xe bên trái bất chợt lao lên đâm thẳng vào xe của cậu.
Cốp! Bịch!
Chiếc xe theo lực bị đẩy ngã văng ra mặt đường, cả cậu và Khả Như vì lực đẩy quá mạnh nên khi bị văng xuống liền đập người xuống đất lâm vào hôn mê bất tỉnh.
- Mau gọi cấp cứu nhanh lên!
- Mấy người đó chạy kiểu gì vậy chứ?
- Các người đừng nói nữa, máu chảy rất nhiều rồi, mau gọi xe cấp cứu nhanh lên!
..............
Cạch!
Dương Thừa Nam vừa mở cửa liền nhìn thấy ba mẹ đang ngồi xem ti vi.
Anh lên tiếng chào hỏi, sau đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
- Con bé vẫn chưa về đâu!
Trịnh Tú Thi thấy con mình ngó đông, ngó tây liền chẹp miệng nói.
- Nhưng giờ tan học của em ấy....
Reng!
- Alo, tôi là Dương Thừa Nam, xin hỏi anh là ai?
Chưa nói hết câu thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
- Cái gì? Anh nói sao?
"........"
- Được! Tôi biết rồi! Tôi sẽ đến ngày lập tức!
Tút!
- Có chuyện gì vậy A Nam?
Nhìn sắc mặt con mình tái đi, cả hai vợ chồng nhà họ Dương đều không tránh khỏi lo lắng.
- Khả Như...Khả Như em ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện XXX.....
..........
- Bác sĩ, tình hình của em ấy sao rồi?
Dương Thừa Nam vừa tìm được phòng cấp cứu của cô liền chặn ngang bác sĩ vừa rời khỏi phòng để hỏi.
- Tình trạng của bệnh nhân đã có chút ổn định. Tuy nhiên vì va chạm quá lớn nên xương chân bên trái của cô ấy có chút nứt ra và hiện tại vô cùng yêu ớt. Do đó cần bổ sung dinh dưỡng và tránh khiến xương chân gặp tác động mạnh. Ngoài ra...còn một điều quan trọng....
..............
Cạch!
Nhìn thiếu nữ băng bó nằm trên giường, cả ba người vừa bước vào đều cảm thấy đau lòng và thương xót.
Trịnh Tú Thi lau nước mắt, sau đó một tay xoa nhẹ gò má trăng trắng của Khả Như, giọng nói nghẹn ngào chất chứa sự quan tâm vô bờ bến.
- Khả Như, con phải mau tỉnh lại nghe chưa? Thằng nhóc này nó không chịu nghe lời dì đâu! Con phải giúp dì trông chừng nó, con có biết không?
"......"
- Con bé sẽ tỉnh lại thôi mà!
Dương Thừa Hiên ôm vai vợ mình an ủi.
Nhìn đứa nhỏ mình yêu quý chịu thương tổn, ông đương nhiên cũng không không cầm được sự đau lòng. Nhưng dẫu vậy, ông vẫn im lặng không nói gì, chỉ là đôi mắt phản chủ, nó hiện lên rõ sự đau lòng của ông dành cho cô. Tựa như người cha già dành cho đứa con gái nhỏ.
- Mẹ....em ấy sẽ không sao đâu...
Dương Thừa Nam vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
Anh nhìn chầm vào cô, ánh mắt hiện rõ sự đau lòng chua xót.
- Thừa Nam nói đúng, con bé sẽ ổn thôi!
Dương Thừa Hiên lên tiếng, bàn tay vẫn luôn vỗ nhẹ vào người Trịnh Tú Thi ngăn bà không quá xúc động.
............
- Em phải về nhà cầu trời khẩn phật, mong cầu tổ tiên, mong cho con bé mau chóng tỉnh lại!
Hai vợ chồng nhà họ Dương vì còn việc phải lo nên không thể ở lại chăm sóc Khả Như, do đó họ đành về trước, để lại một mình Dương Thừa Nam làm việc đó rồi ngày mai sẽ lại tới sau.
- Tên khốn nạn như ông đã vừa lòng chưa? Khiến thằng bé ra nông nỗi này ông có phải rất hài lòng hay không?
Vừa đi qua một phòng bệnh bỗng nhiên hai người nghe thấy tiếng chửi mắng. Họ bất chợt dừng lại, cảm thấy giọng nói này có gì đó quen thuộc.
- Giọng nói này.....
Trịnh Tú Thi lẩm bẩm, cảm thấy thanh âm này dường như đã nghe được ở đâu nhưng lại không thể nào nhớ ra nỗi.
- Hình như đó là phòng bệnh của thằng bé A Dương.
Dương Thừa Hiên thấy vợ mình suy tư liền nói.
- Vậy sao....không biết thằng bé có ổn không?
Không suy nghĩ về giọng nói kia, Trịnh Tú Thi lo lắng nhìn về hướng phòng bệnh.
- Chúng ta sẽ đến thăm thằng bé sau! Có lẽ hiện tại không nên làm phiền gia đình của họ.
Dương Thừa Hiên cũng nhìn về hướng ấy rồi nói.
- Ừm...vậy cũng được.
Nói xong cả hai liền bước đi rồi cùng nhau rời khỏi bệnh viện.