Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Á..
Không kịp phòng bị, cả cơ thể cô cứ thế rơi vào vòng tay của anh. Dương Thừa Nam khẽ dùng sức, giọng nói mị hoặc từng chút rót nhẹ vào tai cô gái nhỏ.
- Lợi dụng người ta xong, lại muốn bỏ chạy sao?
Hơi thở của anh cứ quẩn quanh bên tai cô khiến tim Khả Như không thể ngừng đập liên hồi.
Cô lắp bắp, khuôn mặt thì không che giấu sự xấu hổ mà càng lúc càng đỏ.
- Anh...anh mới lợi dụng...mau buông ra...không...không em nói với dì bây giờ!
Thấy mèo nhỏ đang ra sức vùng vẫy, còn dám uy hiếp ngược lại khiến Dương Thừa Nam có chút buồn cười. Con hổ giấy như em có thể làm được gì chứ?
- Khả Như.
- Sao...ưm...
Chưa kịp định hình, cằm của cô đã bị ai đó nâng lên, phút chốc cả tâm trí lại bị cuốn vào một nụ hôn nóng bỏng.
- Ưm...
Khả Như siết lấy vai anh, bàn tay cố gắng muốn đẩy ra nhưng lại vô ích. Thấy cô tiếp tục không chịu ngồi yên, Dương Thừa Nam khẽ hé răng cắn lấy môi cô một cái.
Bị ăn đau, Khả Như trừng mắt, nhưng đổi lại chỉ thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của người đối diện.
Sau một hồi, khi hơi thở cả hai dường như bị rút cạn, Dương Thừa Nam mới chậm rãi rời khỏi đôi môi bé nhỏ.
Nhìn gương mặt bị mình làm cho mơ màng ửng đỏ, Dương Thừa Nam trong lòng mảnh liệt dâng lên ý muốn chiếm hữu.
Không nói lời nào. Anh tiếp tục áp môi mình lên đôi môi căng mọng kia khiến cả cơ thể Khả Như tựa như cọng bún không cách nào kháng cự.
- Khả Như...
Nụ hôn kết thúc, anh đưa tay xoa nhẹ đôi gò má đỏ hồng, ôm cô gái nhỏ vào lòng, anh thì thầm bên tai cô từng lời yêu thương trân trọng.
- Anh yêu em...
Thấy cơ thể cô khẽ run, anh lại siết chặt lấy vòng tay mình. Sao cũng được, lần này anh nhất định không thể để cô rời đi!
- Khả Như, tin anh được không? Một lần thôi, chỉ một lần thôi!
Khác với vẻ cao thượng băng lãnh mà mọi người thường thấy. Dương Thừa Nam bây giờ chỉ đơn giản là một chàng trai thổ lộ tâm tình với người con gái mình đem lòng yêu mến.
- Khả Như....
Không thấy cô trả lời, trên vai lại cảm nhận sự ươn ướt, anh hốt hoảng, hai tay nắm lấy vai cô sau đó nhìn thẳng vào gương mặt xinh xắn.
Quả nhiên em ấy lại khóc rồi...
- Anh...
Thấy cô rơi lệ, anh thật sự không biết phải làm gì. Lần trước cũng vậy...lần này cũng không thay đổi, chẳng lẽ, Khả Như thật sự không thể đặt niềm tin vào anh hay sao?
Cảm thấy sự nghẹn lại trong tim mình, Dương Thừa Nam có chút khó thở, anh nắm chặt bàn tay mình, cố gắng che giấu đi sự mất mát đau thương.
Không sao cả...Khả Như đã chờ anh lâu rồi...bây giờ đến lượt anh chờ đợi, như vậy....như vậy mới có thể gọi là công bằng...
- Em....em đừng khóc nữa, anh không ép em đâu! Ngoan, không khóc nữa, được không?
- Anh tiểu Nam...
Khả Như sau khi nức nở cũng lên tiếng, cô lấy tay lau nhanh nước mắt của mình, tiếp đó là nắm chặt lấy tay anh trong cái nhìn đầy kinh ngạc của người đối diện.
- Khả Như, em....
- Anh đúng là tên ngốc! Không là tên đần nhất mà em từng biết! Nhưng mà....nhưng mà, em lại không ngăn được mà rung động với anh....nói đến ngốc thì có lẽ là em mới đúng...
Sự dịu dàng của anh, sự ấm áp của anh là thứ luôn khiến cô không tài nào chống lại được. Đôi mắt đó, giọng nói đó, gương mặt đó khi nhìn cô luôn tràn ngập cảm xúc vậy thì cớ gì cô lại còn ngu ngốc mà không chịu đối mặt?
- Khả Như, em như vậy...có phải...có phải là...
- Dương Thừa Nam, sao anh có thể ngốc nghếch một cách đáng yêu như vậy chứ?
Nhìn điệu bộ lắp bắp của anh, Khả Như cuối cùng vẫn là phì cười. Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định mà ngập tràn xúc cảm.
- Sau này, nếu anh còn làm em buồn, em nhất định sẽ cùng người khác ở bên nhau cho anh...ưm...
Chưa kịp nói xong, cô lại bị ai đó cưỡng hôn.
- Con bé ngốc nhà em, cả đời này cũng đừng hòng rời xa anh!
Dương Thừa Nam nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự cảnh cáo. Tuy vậy, nó không khiến cô sợ hãi, ngược lại càng khiến cô hạnh phúc và vui vẻ.
Đến cuối cùng, tình cảm thầm lặng của cô cũng đã được đền đáp. Dương Thừa Nam, anh đã nói yêu em thì nhất định cả đời này vẫn phải yêu em!
Ôm lấy cô gái nhỏ, trái tim Dương Thừa Nam càng thêm mềm nhũn. Cả đời này anh nhất định sẽ không bao giờ khiến cô chịu thêm một phần nào khổ sở. Cô là của anh, cơ thể, tâm hồn và cả cuộc đời đều là của riêng mình anh. Dù sau này có ra sao, nguy hiểm, khó khăn nào xảy đến, anh nhất định, nhất định sẽ không bao giờ để cô gặp nguy hiểm. Cả đời này, Dương Thừa Nam anh nhất định sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!
............
- Khụ! Úi chà, về rồi hả?
- Mẹ....mẹ chưa ngủ sao?
Khả Như vừa bước vào nhà liền nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa. Chưa kể đến ánh mắt bà nhìn cô còn có gì đó rất lạ nữa...