Trần Hấp thường xuyên thấy Chương Lộc cười ngây ngô, mỗi lúc Chương Lộc hỏi, cô thường thuận miệng khen anh đẹp trai.
Cứ lặp lại như vậy, lâu dần hai người biến thành hai kẻ ngốc, cứ nhìn nhau rồi cười khúc khích.
“Vui ghê.”
Vui nhưng cũng có lúc cô sẽ cảm thấy không chân thực, khi ấy Trần Hấp không nhịn được hỏi: “Có phải nhanh quá không anh?”
Chương Lộc trả lời: “Anh có tuổi rồi, không bắt em sớm, nhỡ em chạy mất thì sao bây giờ?”
Trần Hấp cười: “Em bị anh bắt mất rồi. ~”
“Mới thế đã bị anh úp được, chẳng may sau này anh thay lòng đổi dạ, em biết làm thế nào đây?” Cô lại hỏi.
“Em làm vậy không?” Chương Lộc hỏi ngược lại.
Có làm vậy hay không, hiện giờ đáp án của cô chắc chắn là không, thế nhưng chẳng có ai biết trước tương lai thế nào, vì vậy cứ nhớ kỹ đáp án ngày hôm nay là được, nhớ kỹ những khoảnh khắc vui vẻ của hiện tại, nhớ kỹ người đàn ông đã làm cô hạnh phúc này.