Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông một thân bảnh bao bước vào, theo sau hắn là thím Quyên, trên tay đang xách một đùm gì đó khá to.
Vừa trông thấy cô, bà ta liền nở một nụ cười giả lả, nhẹ gật đầu.
Hai mắt Diêm Lãnh sáng ngời, hắn lễ phép chào hỏi mẹ cô, sau đó hí ha hí hửng nói với Quận Hy Ca: "Chị dâu, chị xem em đem đến cái gì này!"
Thấy hắn ra vẻ thần thần bí bí, Quận Hy Ca cũng vẫn lạnh nhạt như thường.
Cô đẩy xe lăn ra phòng khách, Tĩnh Tuyết không tiện xen vào cuộc nói chuyện của hai người, nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi.
Quận Hy Ca cầm điều khiển bật TV lên, bấy giờ mới thật sự đưa mắt nhìn qua Diêm Lãnh.
Sườn mặt thoáng căng ra, cô trầm tĩnh mở miệng: "Chú sang đây làm gì?"
"Sao chị có thể hỏi như vậy?" Diêm Lãnh uất ức khoanh hai tay lại với nhau, đôi lông mày rậm đen khẽ nhíu.
"Không có chuyện gì em không thể sang à?"
"Có thể, nhưng chú chơi một mình đi, chị không rảnh."
Trong mắt Quận Hy Ca, Diêm Lãnh không khác gì con nít ranh cả, cho nên, cách mà cô đối xử với hắn cũng như vậy.
Nếu các nhân viên trong công ty biết được, chỉ e hắn sẽ bị cười cho thối mũi.
Diêm Lãnh không phục, tại sao ai cũng coi hắn như đứa trẻ vậy chứ? Hắn đã 28 tuổi rồi, có rất nhiều việc chính sự phải làm, đâu có suốt ngày lông bông chơi đùa? Rõ ràng từ trên xuống dưới, chỗ nào hắn cũng toát lên sự nam tính, đáng tin cậy.
Mang theo sự bất mãn trong lòng, hắn bỗng cất cao giọng hỏi Quận Hy Ca, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Rốt cuộc chị coi em là gì?"
Quận Hy Ca lạnh mặt, đuôi mắt hiện lên sự nhạy bén suy tư.
Ý của hắn...!có phải như cô đang nghĩ?
"Chú đừng nói là...?"
Nghe ngữ khí của cô là Diêm Lãnh biết cô đang hiểu lầm.
Ngay lập tức, hắn đan chéo hai tay trước ngực, lặp đi lặp lại một câu: "Không! Bậy, bậy! Còn lâu em mới có suy nghĩ đó, em có ý trung nhân rồi!"
Hắn sợ nhất là bị nghi ngờ như này.
Thứ nhất, hắn hoàn toàn không có một chút tình cảm nam nữ gì với Quận Hy Ca, hắn đơn giản chỉ coi cô là chị dâu.
Thứ hai, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nảy sinh loại ý niệm đó.
Anh trai mà biết chắc chắn sẽ treo hắn lên cành cây xử trí, đến lúc ấy thì hắn thảm rồi, không một ai có thể cứu nổi hắn!
Bởi vì lo nghĩ cho tương lai sau này nên hiện tại Diêm Lãnh mới ra sức phủi bỏ tất cả.
Vẻ mặt hắn trông rất buồn cười, khóe miệng Quận Hy Ca không kiềm được nhếch lên: "Đừng căng thẳng, chị biết rồi."
Nhận được sự đảm bảo từ cô, Diêm Lãnh mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Dáng vẻ của hắn cứ như thể đang làm một việc hệ trọng liên quan tới mạng sống, so với sự cà lơ phất phơ ban nãy quả thật khác xa một trời một vực.
Tâm trạng Quận Hy Ca không hiểu sao trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Cô hắng giọng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn thím Quyên.
Mấy tháng không gặp, bà ta có vẻ đã thay đổi đi ít nhiều.
Trang phục trên người có không ít loại đều là đồ hiệu, mặc dù không phải cực kì nổi tiếng thế nhưng tuyệt đối không phải tầm thường.
Cộng thêm chiếc nhẫn bằng vàng trên ngón áp út kia nữa, từ bao giờ bà ta giàu có như vậy?
Quận Hy Ca cảm thấy thắc mắc, song cũng không nghĩ nhiều.
Việc của bà ta không can dự đến cô, cô quản để làm gì?
Diêm Lãnh nương theo ánh mắt cô, trên khuôn mặt điển trai tức thì tràn đầy sức sống.
Hắn vội vã nhận lấy đồ từ chỗ thím Quyên, bằng vài động tác gọn lẹ liền tháo được nút thắt.
Bên trong là ba hộp thủy tinh trong suốt xếp chồng lên nhau, hình như đang đựng thức ăn.
"Chị dâu, chẳng phải chị thích ăn cá nhất sao? Đây là anh hai đặc biệt dặn dò em mua cá ở hồ nước ngọt về nấu cho chị.
Rất tươi ngon đấy nhé!"
Hắn nói với vẻ háo hức và hãnh diện, chậm rãi nhớ lại.
Cá này cũng không phải dễ mua.
Hắn phải dành ra nửa tuần để "săn lùng" loại cá mà Diêm Dụ yêu cầu, chỉ riêng việc xem xét cân nặng, thời gian nuôi rồi ti tỉ thứ khác đã tốn của hắn không ít thời gian.
Vậy mà hắn vẫn có thể kiên trì hoàn thành nhiệm vụ.
Người nào đó đột nhiên cảm thấy bội phục bản thân!
Trên môi ẩn hiện nụ cười gian xảo, Diêm Lãnh nghĩ bụng khi nào Diêm Dụ về, hắn nhất định phải đòi chút quà coi như là phí hao tổn.
Quận Hy Ca ngửi mùi cá thơm nức mà lòng rộn rạo.
Cô không biết trước khi đi Diêm Dụ còn dành nhiều tâm sức cho cô thế này.
Sống mũi cô cay xè, lúc này, cảm xúc bỗng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Cô cúi đầu mượn hành động che giấu sự xúc động này, vài giây sau mới ngẩng lên, giọng khàn khàn: "Thím Quyên, phiền thím cất đi giúp tôi."
Nghe cô ra lệnh, bà ta không cam lòng nhưng vẫn phải thực thi.
Thân là đầy tớ, bà ta không có quyền phản bác, huống chi chuyện này cũng chẳng to tát gì.
Vâng vâng dạ dạ một tiếng, bà ta lững thững đặt chân vào nhà bếp.
Sau khi cất đồ vào tủ lạnh, thím Quyên cũng không có ý định rời đi ngay.
Trái lại, bà ta còn tranh thủ liếc ngang liếc dọc, bàn tay đen đúa sờ vào mặt bàn cẩm thạch cùng với nội thất đắt tiền trong bếp, răng nghiến chặt.
Vẻ mặt hiện lên chút ghen tỵ, bà ta dẩu môi lầm bầm: "Chậc...!đồ ở đây còn tốt hơn Diêm gia!"
Đa số thời gian thím Quyên đều gắn liền với bếp núc, cho nên, khả năng quan sát của bà ta cũng không tính là tồi.
Vừa nhìn là bà ta biết ngay, Diêm Dụ đã đầu tư cho nơi đây rất nhiều.
Thím Quyên không thể không công nhận, đãi ngộ của Quận Hy Ca tốt vô cùng.
Dù cho thân thể tàn tật nhưng cô vẫn được người trong Diêm gia yêu quý, ngay cả ông cụ vốn khó tính cũng đã thay đổi cái nhìn về cô.
Nếu như trước kia bà ta tính kế ám hại Quận Hy Ca vì được Triệu Lan Ngọc nhờ vả thì bây giờ, bà ta đã ngấm ngầm có chút tâm tư riêng.
Bà ta ngứa mắt bộ dạng suốt ngày tỏ ra ngay thẳng, không chịu khuất phục của cô! Phụ nữ gì mà cứng nhắc như hòn đá, không mềm dẻo chút nào, chẳng trách lại bị Âu Dương gia chán ghét mà từ hôn.
Thâm tâm thím Quyên tràn ngập khinh bỉ, ít ai biết được rằng hồi còn trẻ, bà ta từng làm gái đứng đường.
Có lẽ thói quen khép nép trước đàn ông đã hình thành nên tính cách hẹp hòi, ti tiện của bà ta.
Thế nên, bà ta không có thiện cảm với một người mạnh mẽ, độc lập như Quận Hy Ca cũng là chuyện nghiễm nhiên!
"Thím đang làm gì vậy?"
Thanh âm của Diêm Lãnh vọng tới, thím Quyên giật nảy người, rụt tay lại như phải bỏng.
Tầm mắt dừng lại trên bộ bát đũa dát vàng trên chạn, một ý nghĩ xấu chợt mọc mầm trong đầu bà ta.
Nghĩ đoạn, thím Quyên liền kiễng chân, bà ta vươn tay lên, nhẹ nhàng lấy bộ bát đũa xuống....