Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về đến nhà, Quận Hy Ca vùi đầu vào chăn ngủ một giấc thật sâu cho thoải mái.
Trong mơ, cô đã gặp Diêm Dụ, anh dường như đang bị người truy sát, cả người đầm đìa máu tươi, trông vô cùng đáng sợ.
"Đừng...!không được..."
Kêu lên vài tiếng sợ hãi, Quận Hy Ca tỉnh lại giữa cơn ác mộng, bất giác xoa xoa trán nhìn ra cửa sổ.
Mặt trời đã dịu xuống, những áng mây đỏ rực phía chân trời báo hiệu một hoàng hôn tuyệt đẹp.
Cô đưa tay vuốt mái tóc dính bết vào mặt vì mồ hôi, chật vật xuống dưới giường.
Cầm điện thoại trên tủ lên, cô thấy có một cuộc gọi nhỡ từ số của Quận Nhĩ Trúc, đi kèm còn có một tin nhắn.
[Tôi là bác sĩ của cô Quận, cô ấy đang bị mắc một căn bệnh nhạy cảm, đó là bệnh lây nhiễm qua đường tình d*c.
Nếu cô là người nhà thì phiền đến bệnh viện chăm nom.
Có mấy người đàn ông bặm trợn đang làm loạn ở đây, điều này ảnh hưởng rất lớn tới những bệnh nhân khác.]
Đọc xong, Quận Hy Ca chỉ nghĩ quả báo tới sớm.
Đời sống tình d*c của Quận Nhĩ Trúc hỗn loạn như vậy, không mắc bệnh mới là lạ.
Cô cười nhạt kéo số của cô ta vào danh sách đen, đã là kẻ thù thì không có thăm hỏi gì ở đây hết.
Ngay cả việc nhìn thấy mặt của Quận Nhĩ Trúc cô đã khó chịu rồi, càng dây dưa lại càng thêm mệt mỏi.
Nhanh chóng lấy quần áo vào phòng tắm, Quận Hy Ca khép cửa, xả nước ấm.
Diêm Dụ đã cho cải tạo lại nơi này cho phù hợp với đôi chân và thói quen sinh hoạt của cô, cho nên cũng không khó khăn gì khi cô tự làm một mình.
Mông lung nghĩ về anh, Quận Hy Ca bỗng dưng cảm thấy tủi thân.
Chính lúc cô cần động lực để hồi phục nhất thì anh lại không có ở bên, nói không buồn là nói dối.
Song, cô vẫn phải vực dậy bản thân, dù sao không có anh cô cũng không chết được.
Còn sống là còn tát, bây giờ cô chỉ cần cầu nguyện cho anh bình an trở về, sau đó hồi phục thật tốt là được.
Tắm xong, cô sấy tóc cho khô rồi xuống dưới nhà.
Tĩnh Tuyết đang dọn bữa tối ra bàn, đã rất lâu không nhận được tin tức từ Quận Lĩnh, bà lo lắng đến nỗi mất ăn mất ngủ.
Trông bà gầy rộc hẳn đi mà Quận Hy Ca xót xa không thôi.
Bây giờ, trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ chân yếu tay mềm nương tựa vào nhau, phải nói là tình cảnh có chút cô đơn.
Đợi An Cửu ra, ba người cùng nhau dùng bữa.
Quận Hy Ca băn khoăn không biết có nên nói chuyện của Quận Nhĩ Trúc với bà không, sau cùng cô quyết định chỉ nói một nửa cho bà yên tâm.
"Mẹ, hôm nay con đã gặp Nhĩ Trúc.
Nó sống rất tốt ạ!"
"Con nói sao?" Ánh mắt Tĩnh Tuyết hơi sáng lên, bà có vẻ bất ngờ.
Do dự một lát, bà lại hỏi: "Vậy...!con bé đang sống ở đâu?"
"Con không biết, nhưng mẹ đừng lo, hiện tại Nhĩ Trúc rất ổn."
"Được rồi."
Tĩnh Tuyết nuốt nước mắt vào trong, bà biết mối quan hệ này đã không thể cứu vãn được nữa.
Nếu Quận Nhĩ Trúc thực sự còn tình nghĩa với gia đình này, vậy chắc chắn cô ta sẽ không biệt tăm biệt tích lâu như vậy.
Đến tận khi xuất hiện, cô ta vẫn không gặp bà để nói một lời từ biệt.
...
Ngày qua tháng lại, thu đi đông đến, bệnh tình của Quận Hy Ca đã có chuyển biến tốt đẹp.
Trải qua phương pháp trị liệu mà Cố Trình hướng dẫn, cô miễn cưỡng có thể đứng thẳng trong giây lát.
Chân của cô đã bắt đầu có tri giác, nếu có sự trợ giúp của người khác hoặc có điểm tựa vững vàng, cô thậm chí còn có thể nhấc chân lên được một chút.
Điều này khiến Quận Hy Ca mừng rỡ đến phát run, xem ra sự cố gắng mấy tháng nay của cô cuối cùng cũng được đền đáp.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, mặc dù đã vào đầu đông nhưng tuyết vẫn chưa rơi.
Quận Hy Ca đi khám mà lòng không khỏi hồi hộp, cô vô cùng mong chờ kết quả sắp tới.
Cố Trình nhẹ nhàng ấn vào hai chân cô, anh ta thoáng trầm ngâm, đoạn thấp giọng dò hỏi: "Có cảm giác gì không?"
"Hình như...!có..." Lông mày Quận Hy Ca khẽ nhíu, giờ phút này, tất cả sự chú ý đều tập trung hết vào đôi chân.
Nghe cô nói vậy, Cố Trình lại dùng lực lớn hơn.
Lần này, cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt với ngón tay mát lạnh của anh ta.
Khóe mắt đột nhiên dâng lên một tầng hơi nước, Quận Hy Ca gật đầu, ý bảo mình cảm nhận rất rõ ràng.
Cố Trình lộ ra một nụ cười hài lòng, đây là bệnh nhân của anh ta, chữa khỏi bệnh cho cô, anh ta cũng cảm thấy vinh dự.
Tĩnh Tuyết cùng với An Cửu thấy thế thì mừng rơn, kế tiếp, bà bước tới ôm chầm Quận Hy Ca khóc nức nở.
Nỗi lòng của người làm mẹ mấy ai hiểu, chứng kiến con gái vì có thể đi đứng như người bình thường mà đổ mồ hôi, sôi nước mắt, bà vừa thương xót lại vừa xúc động.
Giờ đây mọi chuyện tốt lên, hơn ai hết, Tĩnh Tuyết thật sự vui mừng.
Bà rối rít cảm ơn Cố Trình, anh ta liền không khách khí mở miệng: "Vậy bác hãy để cô ấy lại cho cháu."
Nương theo cánh tay của Cố Trình, bà thấy "cô ấy" trong lời anh ta chính là An Cửu.
Bị mọi người nhìn với ánh mắt tò mò, An Cửu thẹn đến mức đỏ bừng mặt.
Cô nén giận bước tới bẻ quặt cổ tay Cố Trình lại, cười nhẹ bảo Quận Hy Ca: "Tiểu thư, cô cứ về trước đi."
Trong khi đó, Cố Trình lại được nước làm tới, nhân cơ hội mà miết lấy tay An Cửu.
Quận Hy Ca thu hồi tầm mắt, cảm thấy có chút buồn bực.
Cô cùng mẹ rời khỏi, trên đường về, cô tựa đầu vào vai bà nhẹ giọng hỏi: "Mẹ có nhớ ba không?"
Vừa nhắc đến Quận Lĩnh, Tĩnh Tuyết liền đanh mặt lại, chẳng nói chẳng rằng gì.
"Mẹ đừng giận, tháng trước ba đã nhắn tin cho mẹ rồi mà.
Ba đang làm dự án với Diêm Dụ ở nước ngoài, cho nên, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
Những lời này của cô không biết là an ủi bà hay an ủi chính mình.
Qua lượng thông tin ít ỏi mà Quận Lĩnh cung cấp, cô biết được rằng hiện tại ba cô đã biết mọi chuyện về khối tài sản ấy, cũng biết được rằng Diêm Dụ vẫn đang an toàn.
Chỉ là lần đi xa này lại vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.
Người đàn ông ấy đi là đi ngót nghét nửa năm, để lại cô một mình chống chọi với thời gian.
Từng ngày từng ngày chấm một dấu đỏ trên trang lịch, Quận Hy Ca vừa bất an vừa rầu rĩ, vừa nhớ nhung vừa giận dỗi.
Không từ nào có thể diễn tả cảm xúc của cô, rốt cuộc thì Diêm Dụ đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim cô.
Anh là chồng của cô, lại là người cô yêu.
Đợi anh, có lẽ cô sắp hóa thành đá luôn rồi.
Trên khuôn mặt càng lúc càng tích tụ thêm sự đau lòng, thương tâm, ngày nào cũng như ngày nào, Quận Hy Ca cũng đều đặn ngồi trước cửa, ôm ấp hy vọng nhỏ nhoi sẽ nhìn thấy Diêm Dụ trở về.
Thế nhưng, đáp lại cô bao giờ cũng chỉ có sự im lìm của cánh cửa, cùng với đó là sự u tối đến thê lương của bóng đêm.
Lại tự hỏi lòng mình, khi nào anh mới thực hiện lời hứa với cô? Chỉ sợ không có cơ hội mà thôi!
"Qua mùa thu này, anh sẽ về ôm em sao?" Quận Hy Ca nở một nụ cười khó coi, ngửa mặt nhìn lên trời cao: "Diêm Dụ, đã mùa đông rồi, tại sao anh vẫn chưa về?".