Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tây An
Hơn mười một giờ đêm, Tiết Xán Đông kết thúc một ngày làm việc về đến nhà.
“Tiểu Du hôm nay không ăn cơm chiều.” Lão quản gia thấy anh vào cửa liền tận tâm lên báo cáo, “Buổi chiều về xong vẫn không có ra khỏi phòng, cảm xúc trông không tốt lắm.”
“Sức khỏe không có sao chứ?” Tiết Xán Đông có phần bận tâm.
Lão quản gia lắc đầu, “Tôi hỏi rồi, cô ấy nói chỉ là muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Ừ.” Tiết Xán Đông gật gật đầu, lập tức lên lầu.
Vừa vào nhà, quả nhiên thấy Cố Du đắp chăn cực kỳ chặt nằm ở trên giường. Chỉ là cô không có ngủ, mà là nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả anh vào cửa cũng không có phản ứng gì.
“Làm sao vậy em?” Tiết Xán Đông cười cởi áo khoác, vừa tới gần cô.
Cố Du chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn ánh mắt của anh, không nói lời nào.
“Không thoải mái sao?” Anh ngồi ở mép giường, đưa tay phủ mặt và gò má cô.
Cố Du tránh đầu ra bên cạnh, không để tay của anh đụng phải mình.
Cánh tay Tiết Xán Đông dừng lại, lông mày nhướng lên, khăng khăng làm cho xong động tác chưa làm xong, vuốt ve gương mặt của cô hỏi: “Có tâm sự à?”
Cố Du ngồi dậy từ trên giường, nhìn ngang anh, dùng hết tất cả diễn xuất mới khiến ánh mắt của mình có vẻ hơi lãnh đạm, cô cứng giọng, không có chút dự báo nào nói với anh: “Ly hôn đi.”
Tiết Xán Đông ngơ ngẩn, hoài nghi mình nghe nhầm, “Nói lại lần nữa?”
Cố Du thở dài, vẻ mặt mỏi mệt và không kiên nhẫn, nhìn thẳng mắt anh sâu thẳm kinh ngạc, mỗi chữ mỗi câu nói cho anh nghe: “Tôi muốn ly hôn với anh.”
Tiết Xán Đông cụp mắt xuống nhìn cô, nhanh chóng đánh giá cô gái hoàn toàn không bình thường trước mắt này, rất bình tĩnh hỏi cô: “Em có chắc em biết mình đang nói cái gì?”
“Lại quá là rõ ràng đi.” Cố Du mở một mắt khác, vén lên chăn muốn xuống giường. Cách anh quá gần căn bản không có cách nào nhẫn tâm, trong đầu đều là sự tốt đẹp của anh, hành vi động tác cũng đều là thói quen dĩ vãng. Bởi vì thích cho nên đụng chạm, cứ thế người bị đụng chạm có thể cảm nhận rõ ràng được yêu thích của đối phương đối với mình, cô không thể nào nói ra lời lạnh lẽo khi anh vuốt ve mình, quá khó khăn.
“Ngồi im.” Tiết Xán Đông lại không để cô như ý, kéo cô về trên giường, vẫn duy trì khoảng cách vừa rồi.
Cố Du nghe quen mùi hương thoang thoảng thuộc mùi trên người anh, cảm giác tất cả cảm xúc tất cả đều lập tức dâng lên trong lòng, vành mắt cũng lại đỏ không thua kém, cô vội ép mình nhìn anh hằm hằm, giọng lạnh lùng nói: “Đủ rồi, anh cách xa tôi một chút có được không?”
Tiết Xán Đông không động, vẫn cụp mắt xuống nhìn cô, nhưng mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cô biết anh đã giận, ánh mắt nói rõ hết thảy.
“Lý do ly hôn là gì?” Anh hỏi cô.
Cố Du khẽ cười một tiếng, như người đàn bà xấu xa mỹ lệ, dịu dàng vốn có quét sạch, ánh mắt lạnh lùng cực kì, “Anh thật sự ngu như vậy sao?”
“Lý do.” Tiết Xán Đông không động, giống như căn bản không nhìn thấy tất cả chuyển biến của cô.
Cố Du âm thầm bấm lòng bàn tay một cái, cố gắng nhịn nước mắt không rơi xuống, cứng rắn nói với anh: “Phong thư nặc danh lúc trước, toàn bộ đều là thật. Giờ sự thật đã điều tra rõ, thù báo rồi, cho nên hoàn toàn không cần đi cùng anh. Ngày ngày đối mặt với một người không yêu, hai mươi bốn giờ diễn kịch không gián đoạn, thật sự là rất mệt mỏi.”
Tiết Xán Đông nhìn chăm chú mắt của cô, muốn để mình giữ vững tỉnh táo, để cảm xúc không chập trùng theo cô, nhưng nghe cô nói không yêu mình, gân xanh trên mí mắt vẫn nhịn không đặng nhảy một cái, anh khắc chế mình, trực tiếp lật đổ tất cả diễn xuất của cô, khẽ nói: “Anh không tin em không yêu anh.”
Cố Du nhướng mày, ép mình bày ra biểu cảm không kiên nhẫn và chán ghét, giễu cợt anh: “Sớm biết anh tự đại, chỉ không ngờ nghiêm trọng đến nước này.”
Tiết Xán Đông gắng lơ tất cả biểu cảm và lời nói của cô thời khắc này, bắt lấy mấu chốt của vấn đề, hỏi lại cô: “Ngày đó lời em dùng để phản bác anh, bây giờ trả lại em, không yêu anh tại sao phải sinh con?”
Cố Du sớm biết anh sẽ hỏi vấn đề này, lạnh lùng nhìn anh, “Anh không muốn kết hôn cùng tôi, trước đó chúng ta còn vì chuyện này suýt chia tay, nếu không phải Nhiễm Yên dùng axit tạt tôi, sợ là giờ chúng ta cũng sẽ không tới bước hôm nay. Ở Tam Á, anh vất vả lắm mới có chút xúc động, tôi sao có thể bỏ qua cơ hội này.”
Tiết Xán Đông ép gân xanh nhảy vọt, thấp giọng chất vấn cô: “Cho nên ý của em là, vì báo thù, tình yêu hôn nhân thậm chí là con, đều là thủ đoạn em có thể dùng để đạt tới mục đích?”
“Đúng.” Cố Du đón ánh anh mắt sắc bén, nội tâm điên cuồng run rẩy.
Tiết Xán Đông nhìn cô mãi, đột nhiên cười khẽ một tiếng, “Ngày đó lúc anh hỏi em chuyện thư nặc danh, bộ dáng em, còn nhớ rõ không?”
Cố Du lạnh lùng nhìn lại anh, giữ im lặng.
Tiết Xán Đông cũng không làm khó cô, đổi vấn đề: “Nên cái em gọi là thù báo, chỉ là… chú anh hãm hại bố em? Em đưa chú ấy ra công lý rồi à?”
“Không phải chú ấy, là người khác.” Cố Du nói ra lí do thoái thác đã dự đoán kỹ.
Tiết Xán Đông gật gật đầu, càng hiểu, trên dưới lướt cô, “Thế thì một màn này của em, là cảm thấy lợi dụng anh và người nhà anh, lòng cảm thấy áy náy, nên muốn chia tay anh?”
Cố Du biết anh luôn luôn nhạy cảm, nhưng không ngờ khi biết dưới tình huống mình làm đồ đần, anh còn có thể lãnh đạm tỉnh táo như vậy, cô không chuẩn bị vấn đề này, chỉ có thể cười lạnh nhìn anh, muốn cố gắng hết sức để anh khó xử, “Đừng tự đại như vậy, đã nói là không muốn diễn kịch tiếp với anh nữa, còn không nghe hiểu sao?”
Tiết Xán Đông không tiếp lời, nhàn nhạt nhìn cô. Mặc dù anh không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại giống đường bắn, sức sát thương cực mạnh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, âm thầm đọ sức.
Mãi sau, anh thu tầm mắt lại, đột nhiên nâng gương mặt của cô, hôn đôi môi của cô một cái, mau đến cô căn bản không kịp phản ứng, anh đã kết thúc động tác, nhẹ vỗ về tóc của cô, chậm rãi nói với cô: “Thật đáng tiếc, tùy em nói thế nào, anh vẫn không tin em không yêu anh. Có lẽ em không biết, phản ứng sinh lý mãi là thành thật hơn miệng người. Nếu như em thật sự cố gắng thể hiện chán ghét anh như vậy ra ngoài, tư thế cơ thể của em sẽ không rộng mở với anh như thế, mà vừa rồi khi anh hôn em, phản ứng vô ý thức của em là nhắm mắt, mà không phải đẩy anh ra.”
“Tôi — “
“Đừng nói dối, ” anh ngắt cô, tiếp tục nói: “Chuyện thư nặc danh, anh không quan tâm, nhưng ngày đó anh hỏi em em lại lừa gạt anh, chuyện này anh rất để ý. Nhưng để ý thì để ý, càng không thể khiến anh chấp nhận, là cách làm tự cho là đúng như em. Em đang làm gì vậy? Chia tay chuộc tội? Logic gì thế? Em có nghĩ tới con hay không?”
Cố Du cụp mắt xuống không nhìn anh, yên lặng hít vào một hơi, không thể nhìn ánh mắt của anh, không thể nghe giọng của anh, không thể nghe mùi trên người anh, càng không thể tham luyến nhiệt độ của cơ thể anh, cô cố gắng kềm chế hốc mắt mình phiếm hồng, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, tuyệt vọng nói với anh: “… Tôi thật sự không yêu anh.”
Nói xong cũng không màng anh phản ứng gì, lấy Laptop bên cạnh tới thao tác mấy lần, mặt lạnh mở đến trước mặt anh: “Xem một chút đi, đừng có lừa gạt mình nữa.”
Tiết Xán Đông nhìn cô một cái, sau đó tập trung ánh mắt đến trên màn ảnh máy vi tính.
Đập vào mi mắt, là cái kia gọi folder ẩn ‘X’ kia.
Anh nhấn đúp mở ra, đọc từng nhóm từng nhóm.
Cố Du vô thức nắm lấy hơi thở, thực sự không đành lòng nhìn bộ dáng anh bây giờ, tứ chi cứng nhắc, sắc mặt khó coi, và con ngươi khiếp sợ. Nhưng cô nhất định phải nhìn, còn phải không chút biểu cảm, không biết sống chết lạnh giọng bổ sung: “Tôi không thể nào không có tình cảm với anh, dù sao cố gắng nhiều năm như vậy. Dù nghiên cứu một con vật nhỏ, cũng sẽ có chút tình cảm, huống chi anh đối với tôi lại không tệ. Nhưng chuyện này, thật sự không thể tính là tình cảm.”
Thấy gân xanh anh nổi lên, xoang mũi cô phút chốc cay cay, nước mắt muốn bật ra bên ngoài, cô vội bấm lấy lòng bàn tay của mình, bấm mạnh lấy, hận không thể bấm ra máu. Cô không ngừng nói trong lòng rằng mình hãy tỉnh táo, đến khi rất lâu sau mới thành công lên tiếng, chỉ là giọng nói này càng tàn khốc hơn.
“Lúc ở Sahara, thật ra tôi cũng không biết chừng nào anh sẽ đến, cho nên ở đó thật lâu, nghĩ thầm nếu như tháng đó lại không tới, tôi sẽ phải đổi phương án, kết quả không ngờ thật đúng là cho tôi gặp. Còn cả lần trên công trường, lão Trương kia nhảy lầu thực sự quá ngoài ý muốn, nhưng may sao anh không quay đầu là đi, không thì tháng đó lại toi công bận rộn…. chuyện Patton, thật sự là ngoài ý muốn, nhưng đó cũng là bởi vì địa chỉ nhà thuê tôi chọn tốt, cách anh một cái công viên. Nhìn thấy cái kia chưa?”
Thấy anh vẫn dừng lại phần mình phân tích tính cách anh và người nhà anh, cô quay mặt, âm thầm hít sâu mấy cái, ép lại nước mắt của mình, xoay đầu, cứng rắn nói với anh: “Về tính cách, tôi đọc rất nhiều sách tâm lý. Không biết có đúng hay không, tôi chỉ theo phân tích này, đại khái rèn luyện mình thử, tôi mà anh thích, thật ra căn bản không phải tôi chân thực. Tôi xin lỗi, tôi — “
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, đánh gãy tất cả tàn nhẫn.
Laptop bị nện lên trên tường, va vỡ đèn trang trí, màn ảnh máy vi tính vỡ vụn, góc kim loại có vết lõm nghiêm trọng, đèn pha lê hoàn toàn nổ tung, một miếng lướt qua bên cạnh trán Tiết Xán Đông, máu tươi lập tức chảy xuôi xuống.
Cố Du cứng tại chỗ, nhìn chằm chằm trán anh chảy máu, như bị người bóp cổ vậy, đau khổ đến ngạt thở.
Tiết Xán Đông chậm rãi đứng dậy từ trên giường, cả người như bị khoác lên một lớp băng dày cộp, lạnh đến cực hạn, anh cũng chẳng nhìn cô lấy một cái, đi thẳng tắp ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại cửa phòng bị trọng lực giảm xóc ‘Cạch’ một tiếng nhẹ nhàng đóng lại.
Giờ khắc này, tất cả tàn nhẫn đã dừng lại, đồng thời, tất cả hạnh phúc cũng theo đó chôn vùi.