Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tây An
Cuộc đời của chúng ta, xem ra thật sự tựa như xếp gỗ.
Trong con sông tuế nguyệt, từng miếng từng miếng bị chồng lên, hình thành đủ loại hình dạng. Có rắn chắc hùng vĩ như tòa thành, có xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng vào đâu.
Tháp gỗ của Cố Du, trong khoảnh khắc biết chân tướng, liền ầm vang sụp đổ. Nói dối không phải nói dối, chân tướng cũng không phải chân tướng. Chuyện này không chỉ đơn giản là mục tiêu biến mất nên thất vọng mất mát, đây là sự hủy diệt. Mười năm thanh xuân, bao nhiêu huyết lệ và ẩn nhẫn, vì… Thật ra chính là vì chứng minh một sự ‘Chính xác’.
Chứng minh bố là đúng, trong sạch. Chứng minh cuộc đời của ông, thậm chí là chứng minh cuộc đời của cô, là có ý nghĩa, là không nên bị ai lên án.
Chỉ là tín niệm to lớn này, dẫn cô đi vào trong bóng đêm, mà lại cứng cỏi vô cùng.
Khi ở trong văn phòng Tiết Quốc Lương, trước khi nhìn thấy bản báo cáo điều tra cuối cùng, cô một mực tin tưởng mình là chính xác, quang minh. Không phải cô không thể nào đặt chân ở cái thế giới này, chí ít cô không thể nào đứng thờ ơ trong cuộc đời mình.
Chỉ là gánh lấy cái mũ ‘Chính xác, có ý nghĩa’ kia, cô mới có thể thuyết phục mình, khi nói dối từng lần rồi lại từng lần, làm trái bản năng của mình để tiến lên, tổn thương hết người tốt này đến người tốt khác. Thậm chí càng về sau, cho dù tin tưởng mình là chính xác, cô vẫn sẽ ích kỉ tàn nhẫn với mình, thật sự chán ghét và phỉ nhổ. Khi người khác càng tốt, vừa hay thể hiện ra sự đáng buồn và đáng xấu hổ của cô.
Nhưng những điều này cô có thể chịu, bởi vì trong lòng có tín niệm to lớn: Tôi đang rửa oan cho bố của tôi.
Song khi Tiết Quốc Lương đưa ra phần giấy trắng mực đen kia, ghi lại rõ ràng, không hề phải báo cáo điều tra có khả năng làm giả chút nào, bày trước mặt cô. Tất cả, đều khác.
Cô bị hủy diệt hoàn toàn.
Mục tiêu biến mất, thế giới sụp đổ, bố và cô… Cũng chẳng phải là bên chịu oan khuất, chịu nhục nhã bị hại. Bọn họ, chỉ hoàn toàn là một trò cười. Một trò cười thê lương, ngu xuẩn, đáng ghét, lại đáng buồn.
Làm một trò cười, có tư cách gì mà thích anh? Khi ngay cả mình là ai trong câu chuyện cười này cũng không biết, có tư cách gì làm vợ người ta, làm mẹ người ta?
Quan hệ tình cảm đắp lên từ những lời nói dối này, cho dù nở hoa kết quả, cũng là hư ảo giả tưởng. Bởi vì phía sau xấu xí và tính toán, cô rõ mồn một trước mắt. Mà lại còn hóa thành nọc độc ngâm trong xương tủy cô, tùy thời tùy chỗ giày vò cô. Anh thì càng hay, anh phác hoạ tương lai càng tươi đẹp mê hoặc, độc kia lại càng đau đớn.
Bởi vì cô biết rõ, đối mặt với cả nhà Tiết Quốc Thụy vô tội, cô là một ác ma từ đầu đến đuôi. Không đành lòng, cũng không còn mặt mũi đi giết hại cả nhà anh. Cái xác không hồn mất đi linh hồn, không có tư cách nói về hạnh phúc.
Một sự khoan dung khác là nhân từ, nhưng cô không thể để mình vô liêm sỉ nhận sự nhân từ này. Tiết Quốc Lương có lẽ sẽ vì hạnh phúc của cháu, có thể nhắm mắt vờ không có gì. Nhưng vợ chồng Tiết Quốc Thụy và Tiết Xán Đông, ba người này hoàn toàn là người vô tội, lại khiến cô không còn mặt mũi đúng đắn. Về nhân cách, cô thấp hơn họ một bậc. Nhất là hai vị trưởng bối.
Tiết Xán Đông…
Có thể khiến một người kiêu ngạo như vậy, thích mình, thậm chí kết hôn sinh con, mà cuối cùng lại tin tưởng cô vô điều kiện… Thật ra, đã đủ. Chí ít đối với một Cố Du không còn gì khác, hoàn toàn vỡ vụn mà nói, những ngọt ngào giả tượng đã từng kia, đã đủ để cô nhung nhớ.
Hạng người gì mà phải sợ mất đi?… Người chưa bao giờ sống.
Cô được sống, dù chỉ được sống ngắn ngủi, là đủ rồi.
Tối hôm qua sau khi anh rời đi, thì không còn trở lại, đặc biệt bảo quản gia chăm cô, hạn chế tự do của cô. Cách làm này khiến cô có phần ngoài ý muốn, nhưng cũng rõ anh cần chút thời gian để tra một số việc, làm một vài quyết định. Cô nguyện ý chờ anh.
…
“Yêu kích thích, ghét nhàm chán, nhớ phải thường xuyên ôm lấy anh ta, không được nghe lời mãi.”
“Nhiễm Yên, kẻ bệnh tật thất bại vì đơn thuần yêu đương. Phải nhận phải học.”
“Một giây trước ngồi trên ghế sô pha, uống cà phê nói chia tay. Một giây sau lại đưa ra yêu cầu ở chung vì vấn đề an toàn. Người đàn ông này quả rất giỏi thay đổi, lại có lòng trách nhiệm. Vạch trọng điểm.”
“Thành công tiến vào nhà họ Tiết, nhưng Tiết Quốc Lương khác so với dự tính, cần quan sát lại. Những người khác… Thân mật.”
“Cơ hội tốt ở Tam Á, con?”
“Quá dễ dàng, phải cẩn thận.”
Hai giờ rưỡi đêm, Tiết Xán Đông một mình nằm tại giường lớn ở chung cư, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ. Lúc này anh có phần hận trí nhớ của mình, chỉ nhìn một lần như vậy, một vài câu ghi chú cô nói liền triệt để tiến vào đầu, không làm gì liền nhảy ra quấy rối anh.
Sống hơn ba mươi năm, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cũng coi như trải nghiệm không ít, nhưng tiết mục kịch nghệ đến buồn cười như vậy, thật đúng là chưa đụng phải. Chỉ là mặc dù tiết mục rất khuôn sáo cũ, thậm chí ngu xuẩn, nhưng đau đớn cô tạo thành lại là thật.
Cảm giác ngạt thở giống dao sắc đâm vào trái tim, chính là đêm đó cô mang cho anh. Những câu chữ được gõ ra từng chút, càng giống vô số châm độc, giày vò anh thủng trăm ngàn lỗ. Kiêu ngạo tự phụ, trong khoảnh khắc đó bị cô hủy hoại hoàn toàn.
Chuyện trong nhà cô, tối hôm qua sau khi đi khỏi chỗ ở, anh liền điều tra rõ. Chú gửi báo cáo hết cho anh, Phó Lỗi cũng rất tận tâm làm việc của mình. Chuyện của người khác, luôn dễ dàng nhìn hết, khi anh đóng lại văn kiện, nội tâm nhiều phần thổn thức và bất đắc dĩ. Nhưng đau đớn cô mang cho anh, lại không vì vậy giảm đi một phần nào.
Anh nghĩ có lẽ là anh quá tự phụ, cho là mình có thể nhìn thấu triệt sáng tỏ hết thảy, cho nên khoảnh khắc khi thiên nga đen tiến đến, toàn thân anh là sự mê mang, giận dữ, đau đớn.
Anh muốn tin tưởng tất cả không phải diễn xuất, cô có yêu mình. Nhưng folder X của cô, thực sự quá cẩn thận rõ ràng. Sự khách quan trong câu chữ lộ hết ra ngoài kia, trong mắt anh đều là lạnh lùng và vô tình trần trụi.
Cô đương nhiên không yêu anh, hoặc là, cô căn bản không có năng lực yêu người khác.
Dù chân tướng là gì, đều đủ khiến anh khó chịu. Dù sao, anh muốn cùng cô sống thật tốt. Anh thích cô, cũng là thật sự rõ ràng. Dù cho không tới mức em chết anh sống trong phim ảnh, cũng đã đủ khắc sâu và đặc thù.
Lần đầu thích một người đến mức muốn kết hôn sinh con cùng cô, đây đã là thứ tình cảm hiếm hoi. Chí ít với anh mà nói là như vậy.
Nhưng tất cả những thứ này là giả, mà đáng buồn nhất là chính là mục tiêu cô báo thù, lại còn không phải anh. Cuộc đời này lần đầu làm quân cờ, hơn nữa còn không phải loại quân cờ ắt không thể thiếu. Bởi vì trong hồ sơ kia của cô, rành rành viết anh chỉ là kế hoạch A mà thôi.
Kế hoạch A… Anh không nhịn được cười khổ một tiếng, vô thức đưa tay cào tóc, lại không cẩn thận chạm đến vết thương trên trán. Đúng, đổ máu vì đàn bà, cũng là lần đầu. Mặc dù đó là ngoài ý muốn.
Thẳng thắn nói, thật ra anh đã nghĩ kỹ con đường sau này. Chỉ là cảm xúc trong lòng còn chưa vượt qua, nên anh cần tỉnh táo hơn một chút, để khi mình đối mặt cô, sẽ không hành sự lỗ mãng.
Quyết định này khó thực hiện. Nhưng có khó khăn đi chăng nữa, cũng là con đường nên đi, con đường chính xác.
Bởi vì giờ khắc này khi anh để tay lên ngực tự vấn lòng, đối với cô anh vẫn yêu thích, có phẫn nộ, thậm chí có đồng cảm, lại độc không có thứ anh coi trọng nhất… là tin tưởng.
Không có thứ này, nói gì đến tương lai.
Anh có thể thuyết phục mình không so đo điểm xuất phát của cô, nhưng không thể nhận lại tính toán và lạnh lùng của cô trong quá trình này, anh không thích người như vậy, càng không cho phép mình đê tiện đến mức ấy. Cho dù họ có con.