Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tây An
Bác sĩ Liễu đã gặp nhiều gia đình lo lắng rồi, giờ đối mặt với kiểu vừa vào cửa là trầm mặt như Tiết Xán Đông, cũng rất hiểu.
Sau khi nói rõ ràng chuẩn xác toàn bộ quá trình sinh nở tự nhiên, cười trấn an anh: “Đây là quá trình tất yếu, không vội vàng được.”
Tiết Xán Đông gật đầu cứng nhắc, mặc dù kinh ngạc bởi cực hạn của loài người, cũng biết nhiều tri thức về cơ thể nữ giới, nhưng vẫn không yên lòng hỏi: “Mổ bụng an toàn hơn không?”
“Tình huống cụ thể phải phân tích cụ thể.” bác sĩ Liễu cười nói đoạn, cùng anh đi tới phòng sinh, bảo người khác tránh ra phòng khách, kiểm tra tình hình Cố Du lần nữa.
“Vẫn là ba ngón…” bác sĩ Liễu luôn luôn lạc quan sáng sủa, sắc mặt hơi hơi nặng nề.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Du vừa hay không còn co tử cung, suy yếu hỏi bà ấy.
“Tiêm thuốc trợ sản đi.” bác sĩ Liễu sang vừa cởi găng tay ấn nút gọi, vừa nói: “Thoải mái tinh thần nào, nhưng nếu trợ sản không có tác dụng, cũng chỉ có thể mổ.”
“… Vâng.”
“An toàn là đầu.” bác sĩ Liễu an ủi cô.
Cố Du rõ đạo lý này, còn chưa kịp lễ phép cười một tiếng với bác sĩ, cơn đau đẻ lại tới.
Sau khi giải thích xong tình hình với gia đình trong phòng khách, thuốc trợ sản mau chóng được tiêm, chỉ tiếc cứ đợi lại đợi, vẫn không có chút hiệu quả nào.
Tiết Xán Đông nhìn Cố Du nằm trên giường nhịn đau đến chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn không rên một tiếng phối hợp để bác sĩ kiểm tra, cảm giác lo nghĩ và bất lực điên cuồng lên cao. Đến khi anh gần như sắp muốn mở miệng dùng một góc độ không chuyên nghiệp, bảo bác sĩ mau quyết định đi, thì chuyên gia đã mở miệng.
“Vẫn là ba ngón, vị trí bào thai ở thành trái gối hoành vị, không cẩn thận là đứa bé sắp sản lựu rồi*, mau chóng mổ đi.” bác sĩ Liễu giải thích tình hình ngắn gọn, có phần đau lòng nhìn Cố Du: “Phải chịu tội hai lần.”
*[产瘤]; kiểu như bị phù da đầu do nghẽn mạch máu, mình không biết đây là hiện tượng gì trong tiếng Việt [:<]
Cố Du gật gật đầu, đau đến mức hoàn toàn chẳng thể làm ra phản ứng dư thừa nào, đầu chỉ nghĩ rằng nhất định phải bình an sinh Bảo Bảo ra.
Trải qua một loạt chuẩn bị, cuộc mổ sẵn sàng. Tiết Xán Đông yêu cầu tham dự, nên cũng võ trang đầy đủ đi vào theo.
Cố Du bị tiêm thuốc tê, đã không còn đau đớn, cả người an tĩnh nằm trên giường phẫu thuật, từ từ nhắm hai mắt, trong lòng mặc niệm bình an. Tiết Xán Đông đứng một bên đỉnh đầu cô, yên lặng nhìn cô chăm chú, trong bụng thật ra cũng chảy mồ hôi. Nếu như tất cả thuận thuận lợi lợi, anh sẽ không đến mức này. Nhưng đầu tiên là đau, sau lại trợ sản, rồi lại vị trí bào thai không thẳng, sản lựu cái gì đó, quả thật khiến anh bất an.
Mặc dù biết mình theo vào như thế cũng chả giúp đỡ được cái quái gì, thậm chí ngay cả tác dụng an ủi cô cũng không có, nhưng nếu mà bảo anh ngồi bên ngoài chờ tin tức, vậy không đời nào. Anh thà rằng vào nhìn tất cả tình hình có khả năng xảy ra, cũng không muốn không biết gì.
Cảnh tượng máu me không phải ai cũng có thể tiếp nhận, mặc dù anh không nhìn chăm chú, cũng thỉnh thoảng kiểm tra tình hình. Nhân viên y tế thuần thục thao tác phẫu thuật, luôn miệng nói chuyện cùng Cố Du, thỉnh thoảng nói với cô tình hình tiến triển.
Tiết Xán Đông phát hiện chỉ cần bác sĩ vừa đè bụng, lông mày cô sẽ thít chặt.
“Đau hả em?” Anh lo lắng thuốc tê có phải là không đủ liều lượng không.
Cố Du hơi mở mắt ra, mờ mịt nhìn về vải phẫu thuật phía trước, sau một lát mới nhỏ giọng trả lời anh: “Không có.”
Mặc dù Tiết Xán Đông có được đáp án, nhưng cũng không cảm thấy an tâm. Nhìn cô lặng yên nằm tại kia, để người ta tiến hành cuộc mổ bụng đầy máu tanh, sắc mặt tái nhợt thành như thế, đầu còn chảy mồ hôi, trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Anh muốn ngồi xổm xuống gần cô một chút, dù là giúp cô lau mồ hôi, hoặc là vén sợi tóc bên cạnh thôi, nhưng cũng biết có lẽ cô chẳng cần có anh an ủi hay làm bạn. Nếu không thì cũng chẳng từ đầu đến bây giờ, đều không cho anh một ánh mắt. Không cần ánh mắt cầu trợ nào, thật ra chỉ cần cô liếc anh một cái, anh cũng sẽ nắm chặt tay của cô, theo cô vượt qua thời điểm này.
Cô đã lựa chọn nhắm mắt lại, khiến anh còn có thể làm sao để đi tới gần cô?
“Chân trái quấn một vòng, trách sao thằng bé không ra đâu.” là bác sĩ Liễu, ngắt suy nghĩ của Tiết Xán Đông, thuận lợi thu hút lực chú ý đến nơi nên tập trung.
Không bao lâu, một đứa bé nhơm nhớp được bế ra, theo sau chính là tiếng nó khóc.
Rất non, lại rất gấp.
“Tất cả đều bình thường.” Y tá ôm con đến cho Cố Du nhìn.
Cô kinh ngạc nhìn đứa bé xấu xí đang khóc rối mù này, hốc mắt lập tức liền đỏ, gần như tham lam nhìn nó, như phải nhớ kỹ mỗi một phút mỗi một giây nó đến cuộc đời này.
Tiết Xán Đông đứng ở một bên, không rõ trong lòng là cảm giác gì, như tượng gỗ nhìn cảnh hai mẹ con gắn bó, không thể động đậy.
Sau đó tắm rửa, cắt cuống rốn, cân nặng, anh đều hơi chậm chạp, đến khi bác sĩ hoàn tất khâu lại vết thương của Cố Du, tuyên bố mổ xong, lúc này mới thu lại tinh thần của mình, ra khỏi phòng mổ.
Mẹ con bình an, Bảo Bảo nặng 3. 4 kilôgam khỏe mạnh, khiến hai ông bà nhà họ Tiết cao hứng canh giữ bên cạnh không chịu rời đi. Mà Cố Du đang trong kỳ quan sát hậu phẫu, bởi vì thuốc tê và tác dụng thuốc, rốt cục xem như ngủ.
Tiết Xán Đông ngồi đầu giường, vừa nhìn dáng vẻ cô ngủ, vừa nghĩ đến hạng mục bác sĩ dặn dò chú ý.
Đinh Văn Tú bên cạnh dành thời gian nhìn con, chọc ông xã một cái, nhỏ giọng nói: “Hai cái đứa này, chắc mẩm có chuyện rồi.”
Tiết Quốc Thụy cũng nhìn không nhìn mà lắc đầu nói: “Chuyện bọn nhỏ, để chúng nó xử lý đi.”
Đinh Văn Tú nguýt ông một cái, nhìn con trai ngẩn người một cái, lại nhìn Cố Du một cái, mặc dù có chút lo lắng, nhưng biết mâu thuẫn giữa vợ chồng, bọn họ không giúp đỡ được cái gì, nên chỉ có thể thở dài thườn thượt một hơi, thu mắt lại ngắm cháu trai.
Lúc rạng sáng, Cố Du bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Sợ hãi con đột nhiên bị ôm đi, khiến cô dù cho có thuốc, cũng không thể ngủ được an giấc. Vừa mở mắt liền kinh hoảng nhìn về phía cái nôi bên cạnh, xác nhận con vẫn ngoan ngoãn nằm ở bên trong, cô mới thoáng thở dốc một hơi, nhìn bộ dáng Bảo Bảo ngủ, hạnh phúc người làm mẹ, bất giác xông lên đầu.
Khi cô tỉnh lại, Tiết Xán Đông liền tỉnh lại theo, anh yên lặng nhìn nhất cử nhất động của cô, ánh mắt thật lâu cũng chẳng thể rời đi. Hạnh phúc trong mắt cô, bi thương nơi hai đầu lông mày, còn cả sự dịu dàng đến tận xương, không có thứ gì không khiến anh sợ. Trái tim, đập loạn thình thịch, không có quy luật chút nào, hung mãnh dị thường như hút lấy thương yêu.
“Khát không?” mãi sau, anh thầm hít một hơi nhẹ giọng hỏi cô.
Cơ thể Cố Du run lên, giật nảy mình. Mặc dù biết anh ngồi một bên khác mình, nhưng cô vẫn tưởng rằng anh ngủ. Chậm rãi nằm xuông, đổi sang hỏi anh: “Dì đâu?”
“Nghỉ ngơi bên ngoài, cần gì nói với tôi.” Tiết Xán Đông nói đoạn đứng dậy, rót chén nước cho cô, căn bản không tin cô không khát. Đây chính là điều bác sĩ đã dặn dò. Khoảng thời gian này thuốc tê vừa hết, vết mổ đau, dễ dàng xuất hiện biến chứng, mà vừa khát vừa đói, là giai đoạn rất gian nan.
“Uống nước đi.” Tiết Xán Đông đưa chén nước cho cô.
Cố Du đứng người dậy, nhận chén nước nói lời cảm tạ với anh.
Tiết Xán Đông đã quen việc từ khi ly hôn cô lại đột nhiên lễ phép ra, nhìn cô uống xong nửa chén nước, nhận lấy ngồi trở lại trên ghế.
Sau đó, cô quay đầu nhìn con, anh thì nhìn xem cô, phòng khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút lạ thường. Cứ thinh lặng như vậy một hồi thật lâu, cô đột nhiên khàn họng, thấp giọng hỏi anh: “Anh định bao giờ thì ôm con đi?”