Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tây An
Cố Du ngơ ngác nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt này, chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng, như nghe nhầm.
Cô nháy mắt mấy cái, chậm rãi đứng dậy, thầm hít một hơi, cẩn thận từng li từng tí xác nhận: “Anh, vừa nói — “
“Làm bạn gái của tôi.” Tiết Xán Đông hảo tâm nói thay cô, kiên nhẫn chờ đợi lời đáp lại.
Khuôn mặt Cố Du lập tức đỏ, đôi mắt ướt sũng, toàn thân bắt đầu nóng lên, giọng cũng hơi run rẩy: “Vậy, vậy anh có muốn, suy nghĩ thêm một chút không?”
Tiết Xán Đông cười, “Không cần.”
“Vậy, vậy cám ơn anh, nhưng tôi — “
“Em muốn từ chối à?”
“Ơ, Vâng.”
“Em thích ai rồi?”
“Không có, nhưng– “
“Tôi rất vui.”
Cố Du phát hiện anh không để cho mình nói dứt, nhỏ giọng kháng nghị nói: “Nghe tôi nói trước đã.”
“Được.” Tiết Xán Đông không đùa cô nữa, dựa gần thành ghế rửa tai lắng nghe.
Cố Du thanh giọng, rất nghiêm túc mở miệng nói: “Tôi cảm thấy, tôi vẫn nên tự giới thiệu mình một tí trưỡ mới được.”
“Được.” Tiết Xán Đông có hơi muốn cười, không rõ đây là cách từ chối gì.
Cố Du tiếp tục chân thành nói: “Hơn hai tháng trước tôi mới thi vào Hoa Khôn Kiến Thiết. Hôm ấy trên công trường gặp anh, tôi biết anh là ai từ người khác.”
“Ừm.”
Cô dừng lại, tổ chức ngôn ngữ một lát, mới mở miệng một lần nữa: “Dù sao ý tôi chính là, tôi rất thích công việc này, cũng rất quý trọng, nên không muốn có quan hệ gì với con trai của ông chủ lớn.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, cảm thấy cô lo lắng rất hợp tình hợp lý.
Cố Du tiếp tục: “Hơn nữa, tôi tương đối toàn thẳng thắn, chắc nói đến chuyện yêu đương cũng không khác nhiều. Giờ đang lưu hành kiểu anh đồng ý tôi đồng ý, sau đó ngủ mà không cầu kết quả yêu đương, không hợp với tôi. Cho nên tôi cảm thấy mình không phải đối tượng tốt.”
Tiết Xán Đông thấy cô thành khẩn phân tích, không kìm được mà cười, lông mày khẽ nhếch, vui mừng nói: “Sao em biết tôi không thẳng thắn?”
Cố Du sững sờ, nói tiếp đi: “Chuyện này, cũng chả quan trọng, mấu chốt là tôi không hi vọng chia tay rồi còn phải đối mặt với lời đàm tiếu. Về phương diện này năng lực chịu đựng của tôi rất bình thường.”
Tiết Xán Đông nhìn khuôn mặt nhỏ cô đỏ bừng, có nỗi xúc động rất mãnh liệt muốn đưa tay sờ thử, xem xúc cảm này có phải là giống trong tưởng tượng. Nhưng anh vẫn là thoáng kiềm chế xao động nơi lòng bàn tay, tiến hành tổng kết lời cô mới nói: “Em sợ kết giao với tôi rồi thất bại, bị người nói này nói kia.”
“Ầy… cũng có thể hiểu như vậy.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, cười rất dụ hoặc, “Nên, không phải là em không có cảm giác với tôi, đúng không?”
“…” Cố Du nhất thời nghẹn lời, cảm thấy cặp mắt kia của anh như là muốn nuốt người vậy, khiến cô cuống đến miệng đắng lưỡi khô.
Tiết Xán Đông rất hài lòng khi hai gò má cô lại đỏ lần nữa, lần này anh không còn kiềm chế xúc động lòng bàn tay, mà trực tiếp sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô luôn.
Cố Du quả thực bị động tác này của anh làm kinh sợ, ngơ ngác nhìn anh, tim đập loạn, toàn thân cứng nhắc.
Tiết Xán Đông cười đến là vô cùng dịu dàng, thấp giọng dụ hoặc cô: “Thoải mái nào, chúng ta không nhất định sẽ chia tay.”
Cố Du há hốc mồm, lại không thể thành công tìm được giọng của mình, nhìn mặt anh càng đến càng gần, tay phải cô vô thức chặn lại, thành công che lại khuôn mặt tuấn tú của anh.
Nhưng, như vậy cũng không được bao nhiêu. Cảm giác ôn nhuận trong lòng bàn tay kia, khiến cho cô sợ hãi, nhịp tim quả thực không thể nhanh hơn nữa.
Tiết Xán Đông nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, lại tới gần cô một chút, mũi gần như sắp áp vào gò má cô mới dừng lại, anh thấp giọng đùa cô: “Tôi không muốn hôn em.”
Cố Du trợn to mắt lên, xấu hổ vô cùng, đang chuẩn bị bùng nổ, chỉ nghe ‘chụt’ một tiếng, một cảm giác nóng hầm hập truyền đến từ trán cô.
Anh hôn trán cô một cái, còn cố ý làm ra cả tiếng vang, xong lại nhìn đôi mắt sắp sắp phun lửa, mặt anh đầy sự cưng chiều.
Rất lâu sau, Cố Du mới tìm được giọng của mình: “Anh, trước giờ đều quyến rũ con gái như thế à?”
Tiết Xán Đông cười, vừa vén tóc cô rơi xuống ra sau tai, vừa nhẹ nhàng đáp câu: “Tôi không cần làm thế.”
Cố Du nguýt anh một cái, chân mày cau lại.
Tiết Xán Đông nhẹ nhàng thay cô vuốt mi tâm, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tôi cũng đâu kém, em cũng đâu phải không thích tôi. Không thử một lần, sao biết nhất định sẽ thất bại?”
Cố Du nhỏ giọng hừ một cái.
Tiết Xán Đông vui vẻ lên tiếng, biểu cảm nhỏ kia của cô, như đang chỉ trích anh mồm mép.
Hai người một đến một đi, một ra chiêu, một phá chiêu. Dăm ba câu, bầu không khí cứ mập mờ như vậy. Chờ khi trời sáng bảnh, mặc dù Tiết Xán Đông vẫn chưa có câu trả lời khẳng định, nhưng có nhiều thứ đã nói không rõ.
Mập mờ không rõ, người yêu sắp có.
Sau đó hai người cùng dùng bữa sáng, Tiết Xán Đông vì công việc phải bay đến New York. Trước khi lên máy bay, trợ lý Phó Lỗi giục ba lần, lúc này anh mới nói tạm biệt Cố Du.
Cố Du tiễn anh, không nghe lời tiếp tục tĩnh dưỡng tại bệnh viện, mà sớm xử lý thủ tục xuất viện về nhà.
Hôm nay là chủ nhật, lại bớt được xin nghỉ phép.
Phía tây công viên Thế Kỷ, có một loạt nhà cũ. Cố Du ở lầu một, có một cái sân, ngoài hoa hoa cỏ cỏ, còn nuôi một con mèo cam* tên Nữu Nữu.
*[橘猫], orange cat, hoàng thượng màu cam, xinh cực kì.
Nữu Nữu già rồi, chân không tốt lắm, nghe thấy cô mở khóa cửa, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, đi tới cạnh cửa, ngồi xổm dưới đất ngoan ngoãn đợi cô.
Cố Du cả đêm không về, lòng rất nhớ Nữu Nữu, mặc dù có máy tự động cho ăn, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng. Cho nên vừa mới mở cửa ra, giày cô cũng không đổi, lập tức xông lên, ôm ngay lấy Nữu Nữu, vuốt ve nó.
Nữu Nữu rất ngoan, cũng rất nhớ chủ nhân, làm ổ trong ngực Cố Du nũng nịu, muốn cô sờ đầu của mình.
Cố Du rất phối hợp, mắt cười híp vào, cứ cùng Nữu Nữu đứng ở cửa chơi một hồi thật lâu, mới lo cho mình.
Một đêm không về, cánh tay trái cố định, toàn thân nhức gần chết, dù tắm nước nóng cũng không khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút nào. Giờ cô ngồi trên ghế, vừa lau tóc, vừa nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay, thần sắc có chút mỏi mệt.
Trong phòng khách ba mươi mét vuông, không có ghế sô pha TV. Giá sách cố ý chế tạo cỡ lớn để trang trí tường, phía trên bày đầy thư tịch. Trên mặt thảm Iran dày, đặt một chiếc ghế dựa da trâu đặc biệt đặt làm, bên cạnh thì là cái bàn tròn cũ làm gỗ, phía trên bày bình hoa nhỏ. Toàn bộ căn phòng trông đơn điệu, gọn gàng trang nhã, mang theo chút hơi thở nghệ thuật, cùng căn nhà này cũ này, có chênh lệch rõ ràng.
Tràn ngập trong không khí, là mùi nến hoa cỏ thơm ngát. Cô thích hoa hồng, nên chỉ mùi có liên với hoa hồng. nhạc jazz ưu nhã, qua chiếc âm li nhỏ nhẹ nhàng bay múa, là bài ‘Lost’ cô thích nhất, nghe hoài không chán.
Váy ngủ tơ tằm tím nhạt, khiến da thịt cô trắng nõn càng nổi bật đến loá mắt, hai chân thon dài đặt trên ghế nhỏ, vẽ một đường cong hoàn mỹ, lại phối hợp với khuôn mặt đẹp tuyệt kia, có thể nói là cực phẩm.
Lau xong tóc, cô thả lỏng tựa trên ghế, nhìn chằm chằm chiếc đèn treo nhỏ phục cổ trên trần nhà, có phần buồn vui khó phân biệt.
Lúc ở một mình, con người dễ dàng hoảng hốt, nhất là người nhiều bí mật.
Đến khi một tiếng báo Wechat nhắc nhở vang lên, cô mới thu tầm mắt lại, cúi đầu xem điện thoại.
“Gần đây thế nào?” — Hà Tích.
Cố Du nhìn tin trên màn hình, đôi mắt sắc dần dần ấm lên, khóe môi cũng hơi cong lên.