Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ta là người phân loại hay là ngươi?
Cái mũ bất mãn.
Đám học sinh thì há hốc mồm, lại có tên tân sinh thẳng thừng từ chối vào nhà như vậy sao? Loạn thật rồi.
- Sao ta lại nghe nói ngươi phân loại dựa vào sự lựa chọn từ trước của học sinh nhỉ?
Trần Nam mỉm cười hỏi ranh mãnh.
- Ồ! Nhóc con ngươi cũng biết khá nhiều đó. Được rồi, nói ta nghe xem ngươi lựa chọn vào nhà nào?
Trần Nam suy nghĩ, trước đây chỉ muốn kiếm chút tiền về giúp giáo đường, lớn lên chút thì kiếm thật nhiều tiền, kiếm thêm mấy cô bạn gái rồi tiêu dao tự tại, nhưng giờ thì đây đâu phải thế giới bình thường, phù thuỷ ngập trời, quái vật tràn đất, nghĩ lại thì nó giống tiểu thuyết huyền huyễn hơn. Theo lẽ thường thì ta đây là quản gia, muốn chăm sóc tốt cho cô chủ thì nên vào Ravenclaw cùng nàng mới phải, nhưng thứ hắn quan tâm nhất bây giờ là khám phá thế giới này, và theo nguyên tác thì vào Griffindor, sánh vai cùng Chúa cứu thế là phù hợp nhất. Thế nhưng, hắn không muốn vậy. Mỗi con người đều là một diễn viên trong bộ phim cuộc sống, vì thế hãy diễn cho tròn vai, đừng làm nhân vật phụ trong chính cuộc sống của mình.
"Hừm, không phải vẫn thường hay nói Slytherin âm hiểm xảo trá, tiêu biểu cho vai phản diện sao? Ta đây lại có hứng thú đó. Ha ha" Trần Nam thầm nghĩ rồi nói với chiếc mũ:
- Đưa ta vào Slytherin đi.
- Được, theo nguyện vọng của ngươi. SLYTHERIN!!!
Dãy nhà Slytherin, ngoại trừ ba thằng nhóc nhà Malfoy thì ai cũng vỗ tay tưng bừng. Nguyên nhân có lẽ vì một số đứa nhóc đã thấy một màn trên chuyến tàu nên rất ngưỡng mộ Trần Nam, còn ba thằng nhóc không vỗ tay thì hiển nhiên lo ngại về sau có một kẻ địch cực mạnh.
Khi chuẩn bị tháo chiếc nón ra thì đột nhiên chiếc nón cất giọng rất nghiêm túc:
- Cậu nhóc, mặc dù ta không thể đọc được toàn bộ suy nghĩ của cậu, cũng không có khả năng biết được quá khứ của cậu, nhưng vừa rồi ta có một dự đoán, dường như cậu không thuộc về thế giới này, sau đó lại cảm giác cậu đến từ một thế giới khác. Bây giờ ta có lời này muốn nói.
Trần Nam kinh ngạc tột độ, phải biết rằng tinh thần lực của hắn rất cao, trước đây dù cao thủ hơn hắn nhiều cấp cũng không thể dò suy nghĩ hay dùng thần niệm để tìm được, vậy mà giờ cái mũ chỉ mất chưa đầy mười phút đã có thể biết hắn là người từ thế giới khác đến, vậy chẳng phải những người có lực lượng cao hơn có thể tra rõ thân phận của hắn sao? Nghĩ đến đây hắn lập tức có suy nghĩ muốn giết mũ bịt đầu mối.
Chiếc mũ thấy vậy phát run, vội nói:
- Yên tâm đi, ta là do được bốn vị phù thuỷ sáng lập Hogwarts hợp sức truyền lực lượng tinh thần nên mới có khả năng này, nếu muốn tra ra thân phận thực sự của một người hay đọc được suy nghĩ của người khác thì phải có lực lượng ngang với bốn người đó hợp lại. Đương nhiên không tính tới Chân dược. Cậu có thể hoàn toàn yên tâm. Ta chỉ có một thỉnh cầu nhỏ là sau này nếu xảy ra chuyện gì thì cậu hãy gắng bảo vệ Hogwarts. Ta sẽ không tiết lộ với ai. Vì sau hôm ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện nên cậu có thể yên tâm.
Trần Nam cười cười đáp lời:
- Đây cũng là trường của ta, đương nhiên ta sẽ cố gắng hết sức. Mong ngươi giữ bí mật này giúp ta.
Nói xong hắn cởi mũ đặt lên trên ghế, trước khi đi còn không quên niệm một bùa bay khiến cái nón nhảy tưng tưng rồi mới cười ha hả bước xuống, vẫy vẫy tay với Shani và Hermione, nào ngờ các nàng không thèm để ý quay phắt đầu đi. Thực ra ban đầu hai cô nhóc rất chăm chú nhìn hắn, thầm mong hắn sẽ vào nhà mình, nhưng khi nghe cái nón phân hắn vào Slytherin thì đều không vui, hiển nhiên các nàng rất có thành kiến với nhà này. Đương nhiên rồi, người ta nói lần đầu tiên luôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Vừa nãy thấy tính cách của thằng nhóc Malfoy thì các nàng làm sao vui cho nổi.
"Ta bị bơ rồi à?". Trần Nam gãi đầu cười cho đỡ ngượng rồi ngồi xuống ghế. Hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc , quay sang bên cạnh thì hoá ra là cô nhóc ban nãy ngồi chung thuyền, lòng thầm hô mỹ nhân đây rồi, liền quay sang bắt chuyện:
- Chào tiểu thư, ta tên là Trần Nam, ban nãy kẻ hèn này có vinh dự được ngồi chung thuyền với tiểu thư, hiện giờ có duyên chung nhà, hi vọng sau này được tiểu thư chiếu cố một chút, mà chiếu cố hai chút hay nhiều chút hơn thì ta càng vui mừng.
Cô bé phì cười, hiển nhiên rất thích thú với cách nói chuyện của hắn, trước đây nàng vẫn không để ý tới dân Muggle, không hiểu sao thấy nụ cười và cách nói chuyện của Trần Nam khiến nàng rất thích thú, thầm nghĩ tên này thật thú vị, nàng cũng cúi đầu chào đáp lễ, nói:
- Ta tên là Pansy Parkinson, hân hạnh được làm quen.
Ồ! Hoá ra là gia tộc Parkinson, thảo nào. Hắn lại cười, đang định ba hoa thêm một lúc nữa để gây ấn tượng thì Cụ Dumbledore đã đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:
- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!
Lũ nhóc thì thào với nhau tìm hiểu ý nghĩa câu nói của cụ, Trần Nam đương nhiên biết ý nghĩa của những câu này, có điều sự quan tâm của hắn đã đặt trên một thứ khác rồi, đó chính là.... "Phá cỗ". Pansy thì chẳng thèm để ý, ngó lơ xung quanh, vừa lúc bắt gặp hai đôi mắt khác nhìn lại, ba đôi mắt chạm nhau, tràn đầy địch ý với đối phương. Bên kia Shani lẩm bẩm:
- Trần Nam chết tiệt, Trần Nam xấu xa, ta... ta sẽ trừ lương của ngươi. Sẽ cho Saphire cắn chết ngươi.
Trần Nam đột nhiên thấy rợn hết cả người, thầm hô quái lạ. Nếu mà nhân vật chính của chúng ta biết số phận của mình sau hôm nay thì không biết sẽ có vẻ mặt nào. Còn Hermione, nàng cũng chẳng biết đấy là cảm giác gì, chỉ là không vui khi thấy Trần Nam nói chuyện cùng cô gái khác. Pansy cũng kỳ quái nhìn hai cô gái kia, nàng chẳng biết mình đã gây thù chuốc oán ở chỗ nào nên cũng trừng mắt lại đáp lễ.
Rất may là không có một cuộc chiến ngay trong lễ phân loại vì lúc này trên bốn dãy bàn, những cái đĩa trống trơn bắt đầu được lấp đầy bởi thức ăn, nào là thịt bò, khoai tây, xúc xích, bít tết, bánh mỳ, cà rốt, đậu, thịt gà quay,... Ngoài ra còn có thêm cả những con bọ the.
Và đương nhiên nhân vật chính của chúng ta rất không để ý đến phong độ, bắt đầu cầm ngay một cái cánh gà gặm ngấu nghiến. Hắn đã đói đến hoa cả mắt rồi, mấy cái bánh ngọt nhai trên tàu thậm chí còn không đủ nhét kẽ răng nữa. Cả Đại Sảnh đường kinh ngạc tròn mắt nhìn hắn gặm hết cái cánh gà to tướng trong ba giây, sau đó đến miếng bít tết to bằng bàn tay được xử lý gọn gẽ sau năm nốt nhạc, thậm chí có người còn quên cả ăn luôn. Cụ Dumbledore nhìn về kẻ đã gây ra sự việc trên, nở một nụ cười, sau đó Cụ cũng nâng ly chúc các vị giáo viên.
- Nhìn hắn xem, ăn cứ như thể chết đói không bằng, thực là làm mất mặt nhà Slytherin. Pansy à, sao bạn có thể bắt chuyện với một gã thấp hèn như vậy chứ?
Malfoy khinh thường nói, nó cảm thấy rất tức giận vì người được cho là vợ tương lai của mình thân cận với kẻ địch. Mặc dù vẫn còn là con nít nhưng hai gia đình đã đặt mối với nhau rồi.
Nào ngờ Pansy cũng chẳng tức giận, thậm chí nàng còn thích thú nhìn Trần Nam. Trước đây nàng thường được dặn phải ăn uống nhỏ nhẹ, không được làm mất mặt gia tộc, thành ra muốn làm gì cũng phải kiềm chế, không được vui vẻ thoải mái. Giờ thấy có một cậu bạn tuỳ hứng thế này lại rất thích thú. Malfoy thấy vậy cũng chỉ biết trừng mắt quay đầu đi.
Shani đang lẩm bẩm, cầm dĩa coi Trần Nam là miếng bánh mỳ mà đâm vài phát, thấy cảnh hắn ăn ngấu nghiến lại cảm thấy buồn cười, sự tức giận đã vơi đi quá nửa.
Lúc này Trần Nam đang chiến đấu với con Tôm hùm. Đột nhiên cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó. "Tôm hùm thì phải có bia chứ, không biết trường có không nhỉ, hàizzz.... Thực là sai lầm khi không mang theo hai, ba két bia mà!!!". Nghĩ vậy hắn liền đứng lên cất giọng hỏi Cụ Dumbledore:
- Thưa Hiệu trưởng, con có thể gọi món khác được không?
Cụ Dumbledore hiền từ cười đáp:
- Con có thể gọi bất kỳ món gì, nó sẽ xuất hiện trên bàn ngay lập tức.
Trần Nam cảm ơn cụ rồi ngồi xuống, thứ hắn gọi đầu tiên, đương nhiên là một két Heineken đã mở nắp, không quên "Dô dô" vang trời rồi tu hết nửa chai, "Khà, thoải mái thật, lâu lắm rồi mới được uống một hớp bia cùng với loại Tôm hùm Bình Ba này".
Sau đó trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ thành viên trong Đại Sảnh đường, Trần Nam bê két bia lên dãy bàn giáo viên chúc từng người một, Cụ Dumbledore là người đầu tiên hưởng ứng, sau đó lần lượt là giáo sư McGonnagall, giáo sư Snape,... Khi hắn cầm chai bia đến gần một vị giáo sư thì đột nhiên có một cảm không rõ ràng, ngước lên nhìn thì là giáo sư Quirrell. Trần Nam thừa biết đằng sau lớp khăn quấn trên đầu lão là "một tên nào đó". Hắn cũng chẳng thèm vạch mặt gã sớm làm gì. Chưa muốn giết ngươi chứ không phải là không dám giết. Nghĩ vậy nên hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười mà chúc nốt.
Cuối cùng lại đi xuống chỗ Shani, Hermione chúc một ngụm. Đương nhiên là nhận được ánh mắt giận dỗi của hai nàng. Trần Nam cũng chẳng biết tại sao lại bị các nàng giận, lập tức đầu to như cái đấu.
Sau khi chúc hết một vòng, Trần Nam liền quay về chỗ ngồi. Pansy đang ngồi đó thích thú cười nói:
- Bạn thật là thú vị, đây là lần đầu tiên mình nghe thấy có chuyện thế này đấy.
- Quá khen, quá khen. Ta chỉ muốn làm cho cái bầu không khí này sôi động hơn thôi.
Trần Nam cười ha hả đáp rồi lại tiếp tục đánh chén con Cua hoàng đế Alaska.
Quả đúng như hắn đã nói, bộ đôi Fred và George làm sao bỏ qua màn này được, cũng lập tức hùa theo, chúc tụng mấy nhà khác loạn lên, Fred còn sang chúc Trần Nam, đương nhiên cả hai cũng "Dô" liên hồi. Thậm chí hai tên này còn chạy thêm vài vòng chúc mấy con ma của các nhà, tiếc rằng những con ma này không ăn uống được chứ không thì hôm nay nát bét.
Đây có thể không phải là bữa ăn nhộn nhịp nhất thế giới phù thuỷ, nhưng tuyệt đối là lễ phân loại nhộn nhịp nhất trường Hogwarts kể từ khi thành lập đến nay.
Sau một hồi náo loạn, các học viên có lẽ cũng đã thấm mệt, Trần Nam thì cũng đã no nê xoa xoa bụng, không hề khách khí "Ợ" một tiếng thật lớn. Tửu lượng của hắn rất cao nên không thể say được, nhưng Shani, Hermione và mới đây nhất là Pansy thì không như vậy, qua một hớp bia mặt ba nàng đều đỏ bừng, trông rất đáng yêu. Còn hai anh em nhà Weasley thì đã phải chạy vào nhà vệ sinh bốn, năm lần rồi.
Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên, cả sảnh đường im lặng.
- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.
Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley lúc này đang giơ đôi mắt lờ đờ lên nhìn chiếu lệ, rồi cụ tiếp tục:
- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.
Trần Nam cũng trầm tư, dựa theo trí nhớ của nó thì không nhầm trên hành lang tầng thứ ba là con chó ba đầu, liệu có cách nào thuần phục được nó trước khi Harry khám phá ra không nhỉ?
Sau đó là bài hát đồng ca của cả trường, lần này còn kinh khủng hơn cả bài hát của cái mũ phân loại. Vì sao à? Cứ thử nghe một đống thanh âm hỗn tạp, đủ các tông giọng, người hát trước người hát sau mà xem, không điên đầu mới lạ đó.
Xong xuôi, các huynh trưởng dẫn các tân sinh về phòng truyền thống. Đương nhiên con yêu tinh Peeves cũng không dám trêu vào đám rắn con vì vừa bị Nam Tước Đẫm Máu cảnh cáo trong bữa tiệc.
Đến trước một cánh cửa đá, huynh trường nhà Slytherin đọc khẩu hiệu "Thuần huyết". Cánh cửa được mở ra. Bên trong là phòng sinh hoạt chung của đám rắn.
"Người ta nói căng da bụng, chùng da mắt cấm có sai. No nê rồi giờ lại thấy buồn ngủ". Trần Nam cũng chẳng quản xem huynh trưởng đang lải nhải cái gì, sau khi hỏi vị trí của phòng mình thì quay sang chào tạm biệt Pansy rồi phi thẳng đến đạp tung cánh cửa.
- Đến giờ phút này thì không ai có thể ngăn anh nằm đè lên em nữa rồi...... GIƯỜNG ƠI, ANH ĐẾN ĐÂYYYYY!!!!!
Hắn gào lên, đóng cửa phòng rồi phi thẳng lên giường. Pansy khẽ mỉm cười rồi cũng đi về khu ký túc của nữ sinh.
Trần Nam lên giường liền nhắm mắt ngủ một mạch, thú thực hôm nay không phải chịu sự "bóc lột" của Shani khiến hắn ngủ rất ngon. Trong giấc mơ, hắn cảm giác như mình đã nắm bắt được chút gì đó, lại tựa như trông thấy quanh mình có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp, khiến nhân vật chính của chúng ta cao hứng đến mức nước dãi chảy dầm dề.