Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tám rưỡi sáng hôm sau, Trần Nam uể oải mở mắt.
"Thật không ngờ có ngày ta lại là một học sinh của Hogwarts, quả là khó tin mà!!!". Trần Nam cất lên tiếng cảm thán:
- Xem ra sẽ có nhiều trò hay ho đây...
Hắn rời khỏi giường, gấp lại chăn màn thật cẩn thận và vuông vức. Chẳng là do trước đây đã từng tham gia quân ngũ nên việc này đã ăn vào máu rồi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hắn bước ra ngoài cửa vươn vai rồi ngáp nốt một cái thật to, không quên đóng cửa phòng rồi mới đến Đại Sảnh.
- Chào một ngày mới, Hogwarts.
................
- Ồ! Nhìn kìa, đó có phải là Trần Nam không?
- Đâu đâu, có phải cậu nhóc da vàng làm náo loạn tối qua không?
- Cậu nhóc người Việt Nam đó á!
Giọng nói của những cô nàng khoá trên vang lên khi Trần Nam bước vào Đại Sảnh. Một màn hôm qua có thể nói hoàn toàn là do một tay hắn tạo nên, vì vậy cũng chẳng có gì lạ khi mọi người đổ dồn sự chú ý vào một tân sinh năm nhất, thậm chí hắn còn được chú ý nhiều hơn cả Harry.
Trần Nam cũng quay lại vẫy tay cười đáp lễ với mấy cô nàng, sau đó quay ngang quay dọc tìm Shani, cô bé đang ngồi bàn luận gì đó với Hermione, có vẻ như hai nàng đang thảo luận về môn học nào đó.
Hắn nín thở bước đến định làm hai nàng bất ngờ thì đột nhiên có cảm giác không đúng dưới chân, nhìn xuống thì thấy con mèo của Shani đang cắn lấy ống quần không cho đi nửa bước. Đương nhiên nhân vật chính của chúng ta lại phải chạy ra thật xa.
Shani và Hermione nhìn nhau cười khúc khích, có vẻ vui mừng khi người khác gặp hoạ.
- Đáng đời, ai bảo ngươi giả vờ thần bí định hù bọn ta.
Vẻ mặt Trần Nam tràn đầy sự bất lực, biết thế này ta đã mua một con béc-giê rồi.
- Mà các nàng đang làm gì vậy?
Hermione đáp:
- Bọn mình đang bàn về lịch sử pháp thuật, không ngờ nó thăng trầm đến vậy. Bạn có muốn xem qua không?
Trần Nam lắc đầu, trước đây hắn chỉ hứng thú với những môn tự nhiên thôi.
- Hắn là một vị phù thuỷ quý tộc đứng trên đầu người khác, sao có thể hạ thấp bản thân mà giao du với chúng ta.
Shani chu môi hừ nhẹ.
"Thì ra là đang giận chuyện ta vào nhà Slytherin. Cô bé này..." Hắn bèn nói:
- Đừng nói vậy cô chủ, nếu ta là một quý tộc thì sao còn phải đến nhà nàng làm công ăn lương đây? Ta biết nàng giận vì ta chọn nhà Slytherin, một nơi đào tạo ra những phù thuỷ hắc ám. Nhưng như Gryffindor chẳng hạn, phù thuỷ xấu vẫn có xuất hiện đó thôi. Còn Slytherin cũng không hoàn toàn là người xấu, thằng nhóc Malfoy cũng chỉ là trẻ con háo thắng thôi, cũng có rất nhiều phù thuỷ tốt, biết phân biệt đúng sai, kính già yêu trẻ, bảo vệ lẽ phải,.... Như ta, một phù thuỷ anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời, một người bảo vệ công lý và tự do đang đứng trước mặt các nàng chính là một ví dụ tiêu biểu.
- Xì...
Shani và Hermione ban đầu nghe hắn giảng giải cũng cho là có lý, chỉ là nghe đến câu cuối cùng lại chu môi bất mãn:
- Ngươi... Chẳng có lúc nào nghiêm túc cả.
- Thế nào, hai vị tiểu thư hết giận chưa? Ta đang muốn đi dạo một vòng, có muốn đi cùng không?
Mắt Hermione sáng lên nhưng lại lắc đầu:
- Không được, hôm nay ta còn phải chuẩn bị môn lịch sử phép thuật. Không đi cùng ngươi được.
Shani cũng gật đầu, Trần Nam cũng chỉ thầm mắng tại sao vừa nhận nhà đã phải học ngay chứ, lẽ ra nên thư ra vài ngày để học sinh làm quen trường không phải tốt hơn sao? Xem ra phải lựa thời cơ đề xuất ý kiến này mới được.
Trần Nam đành quay lại dặn dò:
- Giờ ta quay về bên kia, hai nàng nhớ cẩn thận nhé! Có tên nhóc con dâm dê nào đến thì cứ kêu ta, ta sẽ đến cho hắn biết thế nào là chọn sai đối tượng. Dám trêu vào mỹ nữ của ta thì hắn tới số rồi.
Vừa nói hắn vừa khoa tay múa chân tạo thành vài thế võ lung tung.
Shani và Hermione dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn thầm nghĩ "Ngươi mới là tên háo sắc nhất cái Hogwarts này, còn có kẻ xếp trên ngươi sao?". Nhưng thấy hắn quan tâm đến mình như vậy, mặt cả hai đều đỏ lên, trong lòng lại thầm vui mừng.
Trần Nam đi về phía dãy nhà Slytherin, sau khi ngồi vào chỗ mới thấy có người đang chăm chú nhìn mình, quay sang thì hoá ra là Pansy.
- Chào Pansy, thế nào, mặt mình có nhọ à?
- À không, mình chỉ ngạc nhiên khi cậu quen biết với khá nhiều thành viên của nhà khác thôi.
Pansy quay đầu nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói.
Trần Nam sao không nhìn ra vẻ khác lạ của cô bé, có điều hắn cũng chỉ nghĩ là nàng không thích thành viên Slytherin thân cận với nhà khác, nhất là Gryffindor mà thôi, hắn không tự sướng đến mức ảo tưởng Pansy thích mình nên ghen, đương nhiên, mới gặp mặt lần đầu thì sao có thể chứ.
- À, cũng không có gì lạ cả, mình là quản gia của Shani, là cô bé tóc đen đó. Còn Hermione là quen biết trên chuyến tàu Hogwarts, hi vọng ba bạn có thể làm quen với nhau.
Trần Nam tươi cười giới thiệu, hắn thực sự hi vọng ba nàng có thể là bạn, không những là vì muốn thay đổi kết cục của bộ tiểu thuyết này mà còn vì mục tiêu "cứu vớt mỹ nhân Hogwarts" của hắn nữa. Đương nhiên, nếu các nàng không hoà thuận thì cũng không sao, cùng lắm ta đây chịu khổ một chút, lén lút với từng người vậy. Ha ha.
Pansy khẽ "Ừm" một tiếng, cũng không nói gì nữa, tiếp tục khoan thai xắt bít tết khẽ cắn một miếng, phong thái rất ưu nhã.
Trần Nam cũng không chắc có thể mời được nàng cùng đi dạo nên sau bữa ăn sáng, hắn đi lòng vòng trong trường. Đương nhiên hắn biết rõ những khu vực cấm có thứ gì nên cũng không cần gấp gáp đi đến, lỡ như bị cấm túc thì phiền. Hắn chỉ muốn tìm hiểu cấu trúc của toà lâu đài này mà thôi. Hôm qua đã chứng kiến mấy cái cầu thang tự động đổi vị trí rồi nên hăns không lạ lắm.
Đang chuẩn bị về phòng sinh hoạt chung của nhà thì hắn chợt thấy hai cái bóng khá quen thuộc đang lén lút rẽ vào một khúc cua, dựa theo trí nhớ thì đây có lẽ là hai anh em nhà Weasley, hai tên này đang làm gì thế nhỉ?
Trần Nam vận thần niệm nhưng khá yếu ớt, hiển nhiên không còn được như xưa nhưng cũng lờ mờ biết còn có một người nữa đang đuổi theo Fred và George. Hắn vội nép vào một góc, đợi cho người thứ ba kia đi qua thì nhìn rõ, hoá ra là thầy giám thị Filch.
"Chắc là hai tên này lại làm ra trò gì rồi đây." Trần Nam lắc lắc đầu, khi xưa hắn đi học cũng toàn nghịch những trò quỷ quái, nhưng đây là một ngôi trường phép thuật, trò quậy phá của đôi anh em kia hẳn là mới lạ hơn nhiều.
Lúc này thầy Filch đã quay lại, hiển nhiên là đôi anh em nhà Weasley đã chui vào một con đường tắt nào đó khiến lão ta không tìm được. Khi lão ta đi qua cây cột đá mà Trần Nam đang nấp thì đột nhiên quay đầu lại, có vẻ như đã phát hiện ra cái gì đó. Lão lập tức ngó ra sau nhưng chẳng có gì.
- Chẳng lẽ là ta nghe lầm? Rõ ràng là có tiếng động mà. Hừ, hai tên Fred và George, cứ đợi đấy.
Lầm bầm xong lão lại tiếp tục bước đi.
Đợi cho lão rẽ vào một góc khá xa ở cuối hành lang, lúc này Trần Nam mới từ trên cột nhảy xuống rồi thở phào một hơi:
- Con bà nó, suýt chút nữa là bị phát hiện, con mèo chết tiệt.
Trần Nam tức giận mắng một câu.
Bình thường thì cho dù là mọi khả năng của hắn đều bị giảm đi đáng kể thì việc ẩn thân với một người không có phép thuật như thầy Filch là một điều quá đơn giản, có điều lúc nãy do nhìn thấy bà Norris trên vai lão ta nên hắn mới khẽ hô một tiếng. Sau đó biết tình hình không ổn nên vội nhảy lên bám vào cây cột, thấy lão Filch đi xa mới dám nhảy xuống.
Trần Nam đang định bỏ đi thì lại thấy hai anh em nhà Weasley bước ra từ một cái ngách được che bằng bức tranh kỵ sĩ. Hoá ra cả hai chui vào chốn trong đó, đợi thầy Filch đi mới bước ra. Kể ra Trần Nam cũng khá may vì nếu anh em nhà này ra sớm hơn chút nữa thì đã nhìn thấy cảnh hắn bay lên bay xuống rồi. Hai tên này thấy hắn, ban đầu là rất ngạc nhiên, sau đó hớn hở:
- Ồ! Em đây rồi Trần Nam, hôm qua quả là rất vui, việc em làm náo loạn cả Đại Sảnh tối qua so ra còn hơn gấp mấy lần trò quậy phá của bọn anh trước đây. Thế nào? Làm quen nhé! Anh là Fred Weasley, còn đây là George Weasley, anh em sinh đôi của anh.
- Xin chào, ta là Trần Nam, Slytherin năm nhất. Rất hân hạnh được làm quen.
Trần Nam cũng cười giả lả đáp lại. Hắn cũng chẳng xưng "em", vì so ra thì hắn cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi. Không gọi các ngươi là "em" là ta đã nhân nhượng rồi.
George cũng chẳng để ý lắm, tiếp tục nói:
- Bọn anh còn có một người anh đang học trong trường này, chính là huynh trưởng nhà Griffindor, Percy Weasley. À năm nay còn có thằng em trai út cũng vừa nhập học như em đó. Chắc là hai đứa cũng biết mặt nhau khi đi xe lửa rồi nhỉ?
Trần Nam cũng tươi cười đáp:
- Cũng gọi là có quen biết. Mà sao hai người lại phải cong mông chạy trốn giám thị Filch vậy?
Trần Nam dò hỏi, thường thì nhà Gryffindor vẫn xích mích với Slytherin, sao đột nhiên hai tên này lại niềm nở thế, có gì đó sai sai thì phải.
Fred và George đưa mắt nhìn nhau, Fred nghiêm túc nói:
- Thực ra bọn anh có chuyện muốn nhờ chú đây, nhóc có biết vì sao bọn anh biết cái ngách vừa rồi mà chui vào để trốn không?
Trần Nam có vẻ hiểu ra đôi chút nhưng vẫn giả vờ lắc đầu. Fred liền lôi ra một cuộn giấy khá cũ, trên đó còn ghi địa điểm và những chấm nhỏ, góc phải cuộn giấy có ghi dòng chữ "Marauder's Map" (Bản đồ đạo tặc ấy mà ). Fred nói:
- Đấy là do bọn anh có được một tấm bản đồ đặc biệt, nó tên là "Bản đồ đạo tặc", có thể nhìn được mọi người, mọi hoạt động, thậm chí là mọi ngóc ngách trong trường. Nghe hấp dẫn chứ? Hôm nay bọn anh sẽ trao vật này cho nhóc mặc dù khá là tiếc nuối, nhưng bọn anh thấy nhóc là người thích hợp nhất để cầm thứ này. Vật siêu phàm phải đi cùng với người siêu phàm. Thế nhé, bọn anh đi đây.
Dúi cuộn giấy vào tay Trần Nam, hai tên này lập tức co giò chạy mất dạng.
"Cái gì siêu phàm chứ? Ta nhổ vào, hai thằng nhóc này chắc chắn có ý đồ gì đó, nhìn mặt chúng rất gian, nhưng trong nguyên tác thì chúng cũng chỉ quậy phá chứ chưa làm hại ai. Vì thế cũng không hẳn là có ý xấu với ta. Thôi kệ, có mưu đồ gì thì ta đây cũng cóc sợ. Hơn nữa xem ra ta còn được món hời, ha ha". Trần Nam cất cuộn giấy vào áo chùng rồi quay về phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.
- Bản đồ đạo tặc, ha ha, thú vị đấy. Tiếc rằng trên này không hiện được vị trí của Phòng Cần Thiết. Lại phải tốn công lần mò một phen đây.