Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Hoàng ta nhớ rõ khi trong khảo hạch, ta tiếp thu xong Truyền Thừa Thạch ngươi có nói qua ta phải hảo hảo đối sử tốt với Cung Nhiên, ngươi là ý gì?"
Hoàng nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nói.
" Vì nhân gia cảm nhận được trên người Cung Nhiên tiểu thư có Thất Thải Linh Lung hơi thở, mà nó cùng với chủ nhân hiện tại Linh Lung Tim cùng một nhịp thở, lại thêm chủ nhân lúc trước vì về sau có thể tìm thấy hai vị chủ mẫu, người đã bức ra bán thần hai giọt kim huyết đưa vào mi tâm Như Nguyệt và Như Tuyết chủ mẫu, về sau hai vị chủ mẫu có truyển thế là hình dạng gì, chủ nhân cũng có thể cảm ứng đến mà tìm được họ, nhưng đại giới lấy ra Kim Huyết là chủ nhân người cả đời cũng không có cách nào trở thành chân chính Thần cấp bậc, nhưng không ngờ Quỷ Vương lại tự bạo, làm chủ nhân Hồn Châu loạt vào hổn độn lốc xoáy đưa đến thế giới khác đi.
"
" Ý ngươi Cung Nhiên chính là Như Tuyết truyển thế thành Bắc Cung Nhiên?" Vân Phong Nhã có chút khó có thể tin hỏi.
" Đúng vậy chủ nhân!"
Vân Phong Nhã trên mặt có chút ngốc rồi, qua một hồi lâu mới hỏi.
" Vậy!.
vậy Như Nguyệt ngươi có cảm ứng đến không?"
" Chuyện này!.
.
" Nó có chút ấp úng nói.
" Thật ra ta cảm giác được trên người nữ nhân lúc trước kêu Y Y, cũng có một chút quen thuộc hơi thở, nhưng vì ta thực lực yếu, cũng không dám xác định nàng ta có phải là Như Nguyệt chủ mẫu không nữa?" Nó suy nghĩ một chút rồi vui vẻ nói tiếp.
"Chủ nhân người yên tâm, chỉ cần chủ nhân tìm được ba khối truyền thừa thạch còn lại, đem chúng hộp thành, là chủ nhân có thể tiếp thu toàn bộ truyền thừa, lúc đó chủ nhân sẽ dễ dàng tìm được Như Nguyệt chủ mẫu nha.
"
Vân Phong Nhã muốn biết đều biết, cũng không hỏi thêm gì, nàng chỉ bảo Hoàng trở về tỉnh dưỡng, bản thân thì đi vào phòng nghỉ nằm xuống, chuyện này thật sự có chút cẩu huyết, khi vừa nghe được Hoàng kể ra kiếp trước chuyện tình, nàng trong lòng rất là phức tạp cùng hoảng hốt, nhưng từ từ nàng cũng lấy lại bình tĩnh cùng lý trí, kiếp trước cùng nàng kiếp này không quan hệ, mặt kệ kiếp trước nàng là người nào, là như thế nào vĩ đại, nàng cũng không nhớ nên không cảm giác được khổ sở, nhưng nàng nhớ đến lần đầu tiên tiếp thu truyền thừa thạch, cái loại đau khổ cùng hối hận đến từ linh hồn là thật sự, cũng chứng minh Hoàng nói, nàng chính là Vô Khuyết bản nhân truyển thế.
Vân Phong Nhã nghĩ đến đời trước bản thân là như vậy xuẩn người, có chút khó tiếp thu, nếu đổi ở thế giới cổ đại hoạt hiện đại, như vậy gội là anh hùng, nhưng ở thế giới cường giả vi tôn, mạng người như cỏ rác này, ngươi như vậy tính cách chính là ngốc tử là đá kê chân, những người đó không đạp ngươi đạp ai a?
Vân Phong Nhã càng nghĩ càng không cao hứng, chẳng lẽ bản thân đời trước như vậy xuẩn ư? Mặt kệ đời trước như thế nào muốn vỉ đại, nhưng đời này nàng sẽ không như vậy, nàng chỉ muốn bảo vệ người mà nàng nhận đồng, cũng mặt kệ Cung Nhiên có phải là Như Tuyết truyển thế hai không? Nàng chỉ muốn đi theo trái tim kêu gọi, yêu phải đoạt đến, mặt kệ ngươi là nam hai là nữ.
Nếu Hoàng biết được Vân Phong Nhã suy nghĩ nàng đời trước là xuẩn một người, nhất định sẽ khóc lóc nói, Vô Khuyết chủ nhân anh minh một đời, bị chính mình truyển thế chẳng những thành vô lại, còn phúc hắc, giả heo ăn thịt hổ còn chưa tính, còn chê bản thân đời trước xuẩn, nhất định sẽ tức giận mắn Quỷ Vương mấy câu.
"Nếu không phải tại Quỷ Vương ngươi, ta Hồn Châu làm sao có thể đến thế giới gì gì đó, mới bị thế giới đó dạy hư.
"
Qua một hồi lâu, Hoàng sợ chủ nhân mình vì quá thương tâm thì không tốt, muốn an ủi, nhưng khi nó vừa ra đến thì ngốc rồi, nó cứ cho là chủ nhân một khi biết được đời trước bản thân như vậy vĩ đại, như vậy khổ sở vì tình, sẽ cảm thấy vừa vinh quang vừa thương tâm đâu? Nên muốn an tỉnh tự hỏi, Nhưng nó thấy gì nha? Chủ nhân nó đang nhàn nhã chuẩn bị gia vị làm một bữa ăn phong phú, là ý gì a? Nó nhịn rồi nhịn, cuối cùng chịu không nổi hỏi ra.
" Chủ nhân, người sao như vậy bình tĩnh nha?"
" Nếu không đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn chủ nhân ta ngồi nơi đó thương tâm khóc lên mới đúng?"
" Ý nhân gia không phải vậy nha, nhưng chủ nhân người cũng quá bình tĩnh đi, cho nên nhân gia mới hiếu kỳ nha.
"
Vân Phong Nhã liếc mắt nhìn nó, không cao hứng nói.
" Ta mới không vì tên ngốc tử đời trước đó mà cảm thấy khổ sở, đổi lại nếu là ta lúc trước, ta sẽ đem toàn bộ thế lực lớn nắm trong tay, ở không phải bản thân một mình hành động, đó không phải là ngốc tử là gì? Kể cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, cái gì là anh hùng cái gì là vĩ đại, ta xem đó là ngốc tử.
"
Phượng Hoàng.
"!!!!!!!!! !.
.
chủ nhân đó không phải đều là chủ nhân sao?"
" Khụ!.
khụ!.
ta cùng hắn không quan hệ.
"
Hoàng! ! !
- ---------------------------------
( Tuyết Sơn Thành)
Tuyết Sơn Thành là một thành trì loại nhỏ, cùng với Nguyệt Vân Thành không sai biệt lắm lớn, vì nơi này cách Tuyết Sơn gần, cho nên đồ vật nơi này quý hơn những thành trì khác, trên đường qua lại đại bộ phận người đều là lính đánh thuê, cùng nhà thám hiểm, hoạt là con em thế gia, hoạt môn phái gì đó, đến nơi này đều là muốn vào Tuyết Sơn tầm bảo, cho nên Tuyết Sơn Thành người tấp nập không thôi.
Trên đường lớn có một nhóm mười mấy người tuổi trẻ thanh niên, nhìn trên người y phục đều là tơ lụa thượng hạn, nhìn là biết con em thế gia đệ tử hoạt là môn phái nào đó ra đến lịch lãm, nhưng trên mặt bọn họ đều là không vui thần sắc, đi phía trước hồng y nữ nhân xinh đẹp, trên mặt đều là tức giận trách móc nói.
" Tuyết Sơn Thành là cái thá gì? Cứ nhiên bất bổn tiểu thư xếp hàng chờ đợi vào thành, nếu không phải tại sư huynh ngân cảng, ta nhất định sẽ cho bọn thị vệ kia một bài học rồi.
"
Thanh niên tuấn tú trong mắt xẹt qua một tia chán ngét rồi biến mất, trên mặt hắn đều là bất đắc dĩ lắc đầu cùng sủng nịnh nói.
" Sư muội, muội không phải đã đáp ứng, muội cùng huynh ra bên ngoài sẽ nghe sư huynh lời nói, sẽ không nháu sự muội đã quên ư? "
" Cái gì nháu sự? Chúng ta đều là một trong bốn đại học viện, Muội lại là Kỳ Tinh Học Viện cháu gái trưởng lão, lại phải cùng với những nam nhân thô lỗ cùng xếp hàng, không phải càng mất mặt? còn có muội mới không sợ đám thị vệ đó? Sư huynh vừa rồi không nghe thấy sao? Ta nói chúng ta là Kỳ Tinh Học Viện đệ tử, ta là cháu gái của Kỳ Tinh Học Viện trưởng lão, muốn bọn chúng cho chúng ta vào trước, bọn họ xem cũng không thèm liếc mắt một cái, bọn họ là cái thá gì? dám xem thường chúng ta? Sư huynh còn không cho muội giáo huấn bọn họ bài học.
" Hồng y nữ tử tức giận nói.
" Sư muội nói đúng, nếu không phải sư huynh ngân cảng ta cũng sẽ cho bọn chúng biết chúng ta Kỳ Tinh Học Viện không phải dễ chọc.
" Thanh niên bên cạnh cũng tức giận nói theo.
Vài người khác cũng phụ họa theo, bọn họ dù gì cũng là một trong bốn học viện lớn nhất ở Đông Lân Quốc, lại phải sợ những thị vệ có mắt không tròng đó.
Đại sư huynh trên mặt cũng âm trầm lên nói.
" Các ngươi có thể đánh thắng những thị vệ đó, nhưng các ngươi có nấm chắc đánh thắng những đội trưởng thủ thành khác ư? nói chi đến trưởng lão gì đó, Kỳ Tinh Học Viện tuy cường đại, nhưng có thể áp qua địa bàn địa xà ư? Đừng đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
" Hắn nhìn qua tiểu hồng y sư muội, sắc mặt hòa hoãn xuống nói.
" Muội cũng đừng hồ nháu, muội lúc trước đã đáp ứng sư phụ, mọi thứ đều phải nghe sư huynh, nếu muội còn hồ nháu về tới học viện ta sẽ cùng với sư phụ bẩm báo thì muội cũng đừng khóc nhè nha.
"
" Hừ, sư huynh chỉ biết ức hiếp muội, không thèm để ý đến sư huynh nữa.
" Hồng y nữ nhân mặt đỏ nũng nịu nói.
"Tề Học trưởng, lần trước ta cùng vài sư đệ đến đây ra nhiệm vụ, cũng không thấy trên đường có nhiều như vậy lịch lãm đội a?" Hắn trong mắt sáng lên nói.
" Chẳng lẽ, Tuyết Sơn bên trong xuất hiện khó lường đồ vật?" Thanh niên áo lam đi lên nói ra nghi vấn của mình.
Tề Học trưởng nghe vậy nhìn xung quanh, quả thật có rất nhiều nhà thám hiểm tụ thành đoàn đội, hắn nói.
" Cũng có khả năng, một lát nữa học đệ ngươi tìm cơ hội thám thính xem đã phát sinh truyện gì?"
" Đã biết.
"
" Tề Học trưởng, phía trước chính là nhà trọ lớn nhất ở Tuyết Sơn Thành, [Tuyết Vũ Khách Đếm].
"một thanh niên khác cao hứng lên tiếng, bình thường ra nhiệm vụ bọn họ cũng không dám trụ như vậy đắc khách đếm, nhưng ai bảo bọn họ đi cùng học trưởng cùng bảo bối cháu gái thích ra vẻ của trưởng lão đâu, không cần ra tiền có ai không vui nịnh nọt nha.
"Sư huynh muội muốn đến đó.
" Hồng y sư muội làm nũng nói.
"Được, chúng ta đến đó.
" Tề sư huynh cười nói.
Những người khác cũng không có ý kiến, chỉ cần bản thân không ra tiền là được.
( Tuyết Vũ Khách Đếm.
)
Tuyết Vũ Khách điếm bên trong không ngừng truyền ra tiếng người đàm luận, cùng tiếng cười vui vẻ, và cạn cốc thanh âm, có người cảm thấy hưng phấn, có người cảm thấy bọn họ nói chuyện thô lỗ mắt mặt, ví dụ như đám người Kỳ Tinh Học Viện, vừa bước vào bên trong, trong mắt không che giấu được sự xem thường và kiêu ngạo của mình, nhưng cũng không dám biểu hiện quá liễu lộ, vì bọn họ biết những người vào Tuyết Vũ Khách Đếm dùng bữa hoạt trụ lại, thực lực không thể xem thường, bằng không làm gì có dư giả đi trụ như vậy khách điếm, nhưng cũng có vài người tự cho bản thân là thiên kêu tri nữ, nên không thèm che giấu đi sự coi khinh trên mặt, giống như hồng y sư muội cùng vài người nịnh bợ nàng ta, trên mặt đều biểu hiện ra xem thường ý tứ.
Trung niên trưởng quầy, đứng ở quầy thượng, tay đang khải bàn tín, nhưng đôi mắt vẫn thường quan sát sung quanh, xem có người cần giúp đỡ hai là có người náo sự gì không? Hắn liền nhìn thấy một đám công tử tiểu thư bước vào, trên mặt liền hiện lên nụ cười chức nghiệp, chấp tay chào hỏi.
" Mấy vị khách quan hảo, không biết mấy vị khách quan là thuê phòng hai dùng bữa?"
" Trưởng quầy, xin hỏi tiểu biệt viện còn có không? chúng ta muốn đặc một tiểu biệt viện.
" Tề sư huynh chấp tay khiêm tốn nói.
" Thật ngại quá, khách quan đến chậm một bước rồi, cuối cùng một tiểu biệt viện đã bị người đặc rồi, hiện tại khách điếm chỉ còn lại ba gian phòng.
" Trưởng quầy cười khách sáo nói.
.