Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ lúc thú triều vừa xuất hiện Bạch Thần đã ra lệnh cho các trưởng lão phân thành hai nhóm, một nhóm bảo vệ các đệ tử nhanh chóng chạy đến trung tâm tập hợp.
Còn nhóm thứ hai thì nhanh chóng đi tìm các đệ tự còn ở phụ cận bên trong rừng rậm rèn luyện.
Hắn vốn muốn dẫn đầu nhóm thứ hai đi tìm kiếm các đệ tử còn lại, còn nữ nhi cùng thê tử thì dẫn mọi người đến nơi tập hợp trước.
"Y nhi, con cùng mẫu thân đi trước nơi tập hợp, nơi này phụ thân sẽ sử lý."
" Phụ thân, người vẫn là cùng mẫu thân đi trước nơi tập hợp đi, con muốn lưu lại."
"Không được! Nơi này như vậy nguy hiểm, ta làm sao có thể để con lưu lại, Y nhi ngoan ngoãn, cùng mẫu thân con đi trước có được không?" Hắn sủng nịnh nói.
"Phụ thân, người vừa giải độc không lâu, cân cơ còn chưa vững chắc, không cẩn thận bị thương đến cân cơ cũng không tốt.
Vả lại con là vì muốn rèn luyện, chỉ có như vậy thú triều mà con phải lùi bước, vậy bên trong Hoàng gia di tích không may gặp phải thì sao? Phụ thân mẫu thân tin tưởng nữ nhi, nữ nhi có thể tự bảo vệ mình."
Nàng sao có thể để phụ thân lưu lại nơi này được, phụ thân tuy đã giải được độc, cũng đột phá.
Nhưng mười mấy năm bị độc tố ăn mòn không phải một sớm một chiều là có thể khôi phục bình thường, căn cơ cũng đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu phụ thân không hảo hảo đều dưỡng cũng cố thực lực, lở như không cẩn thận lại bị nội thương về sau phụ thân muốn tăng cấp khó lại càng thêm khó.
Trong lúc này nàng sao có thể để phụ thân lưu lại được.
"Tình nhi, nữ nhi nghe lời nàng nhất, nàng cũng khuyên nhủ nữ nhi một tiếng đi." Bạch Thần bắt đất dĩ nhìn thê tử nói.
Mộ Dung Tình làm sao không hiểu được nữ nhi trong lòng suy nghĩ, nhưng nữ nhi từ nhỏ đã có bản thân chủ kiến, nếu không cũng sẽ không mạo nguy hiểm đi tìm thảo dược.
Mà nữ nhi Bạch gia thiếu chủ thân phận cũng không thể như những tiểu thư khác có thể dựa vào người khác tồn tại, nữ nhi chỉ có thể càng trở nên cường đại mới có thể tồn tại đi xuống.
Cho dù không tha nàng vẫn phải nhịn xuống.
"Y nhi nói không sai, chàng nha, nhanh chóng dưỡng hảo thân thể đi rồi tính.
Chẳng lẽ chàng không tin tưởng nữ nhi chúng ta có năng lực này."
"Oan uổng quá.
Vi phu không có ý này...vi phu..."
" Chàng không có thì tốt rồi, vậy đi thôi.
Y nhi con nhất định phải cẩn thận biết không?"
"Ân, con đã biết! Phụ thân mẫu thân cũng cẩn thận."
Nàng cười đáp một tiếng rồi rời đi, không nhìn khuôn mặt ủy khuất tiểu tức phụ của phụ thân mình.
Quả nhiên chỉ cần mẫu thân một câu nói là bằng nàng mười câu nói đâu.
" Tình nhi, nàng rõ ràng là lo lắng cho nữ nhi như vậy, sao lần nào nàng cũng ủng hộ nữ nhi..." Hắn không dám nói tiếp.
"Bạch Thần, chàng cũng biết rõ nữ nhi tính tình, một khi đã quyết định cái gì chúng ta muốn ngăn cản là có thể găn cảng sao? Còn có mấy vị trưởng lão và nữ nhi khế ước thú cũng không phải là để bài trí." Nàng cười khẽ nói tiếp." Ta thấy nữ nhi nói không sai, chàng nên hảo hảo đều dưỡng, đừng để tiểu bối vượt qua sẽ rất mất mặt đó."
"Ai nói với nàng ta đánh không lại tên tiểu tử đó, ta không phải xem Y nhi mặt mũi thượng đã sớm đem Vân Phong Nhã tên tiểu tử đó đánh thành đầu heo rồi."
" Ta có nói là chàng đánh không lại ai sao?"
Bạch Thần...
"Ta liền biết chàng vừa rồi là lén đi tìm Vân Phong Nhã tính sổ rồi.
Chàng thấy thế nào? Nữ nhi ánh mắt không tồi phải không?" Nàng cười hỏi.
"Tạm được đi."
Hắn quyết định trở về sẽ rèn luyện lại thân thủ mới được.
Rừng rậm bên trong lúc này vang lên từng tiếng Linh thú rít gào, làm núi non bên trong cũng đi theo run chuyển lên.
Mà Lúc này có vài nhóm người từ trong rừng rậm lấy nhanh nhất tốc độ chạy ra ngoài, nếu gặp may mắn tìm được nơi ẩn nấp lên.
Nhưng thực lực thấp người còn chưa chạy bao xa cũng đã bị đám Linh thú dẫm đạp rồi.
Ở một gốc gần đến trung tâm tập hợp nơi có một nhóm mười mấy người sắc mặt tái nhợt, trên người có không ít vết thương, đang thở hỗn hển bên trong trận pháp.
Những người này không ai khác chính là Thanh Uyển công chúa sư huynh muội đám người.
Bọn họ vốn là nhàm chán nên muốn vào núi non bên trong đi một vòng xem có gặp vận may săn bắt Linh thú gì đó, dù gì nơi này cũng là Hoàng gia rèn luyện khu vực, nên những người không có địa vị là vào không được bên trong, vì thế nơi này bên ngoài Linh thú và thảo dược cũng nhiều hơn những nơi khác.
Bọn họ kêu lên sư muội đi cùng để sư muội không bị các con cháu thế gia đó làm phiền.
Nhưng không ngờ lại gặp phải thú triều, bọn họ cực lực chạy ra ngoài.
Vì bọn họ đều biết một khi thú triều, càng ở phía sau chính là càng cường đại Linh thú.
Nếu không nhanh chóng chạy ra ngoài hoạt là tìm nơi ẩn nấp chỉ có con đường chết.
Mà bọn họ vốn chỉ ở bên ngoài vòng chỉ cần nhanh chóng chạy đến nơi tụ hộp là được cứu rồi.
Nhưng trên đường vẫn gặp phải cấp thấp ma thú cùng Linh thú phía trước găn cảng nên chậm chạp thời gian chạy ra ngoài.
Sư muội cũng chỉ có thể dùng ra tạm thời Hộ Trận pháp mà sư phụ tặng cho nàng tham gia Hoàng gia di tích bảo mạng đồ vật.
Trận pháp vốn có thể kéo dài thời gian đến một canh giờ, nhưng vì quá nhiều Linh thú công kích cho nên chỉ có thể chống đỡ chưa đến nửa canh giờ đã bắt đầu vỡ vụn.
"Đại Sư huynh, trận pháp sắp đến cực hạn rồi." Một thanh niên lo lắng lên tiếng nói.
"Mọi người nhanh chóng đem toàn bộ Đan dược phục vào, chúng ta phải lấy nhanh nhất tốc độ chạy đến nơi tập hợp đi."
Mộ Dung Thanh Uyển trong mắt chợt lóe qua tia sáng nói.
"Các sư huynh, một hồi chúng ta đều chạy về hướng Tây đi, nơi đó có các Đại gia tộc trấn giữ sẽ an toàn hơn."
Mọi người nghe nói vậy không chút do dự đáp ứng." Hảo."
Đám người đem vài viên Đan dược còn lại ăn vào, lúc này có thể nói là mạng ai nấy giữ.
Nếu không nhanh chóng chạy ra ngoài phía sau đến Linh thú càng cường đại bọn họ chỉ có con đường chết.
" Sư muội, một hồi trận pháp phá, muội nhớ rõ chạy sát ta bên người biết không?"
"Ân."
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp khuôn mặt tái nhợt làm nam nhân nhói cả lòng, hắn rất muốn ôm nàng vào lòng chấn an.
Nhưng chưa chờ hắn kịp nói gì thì có một đầu Thiên giai Tê giác sắc đã đem Hộ Trận đâm nát, Hộ Trận bị phá.
Từng tiếng rích ngào của Linh thú vang lên khắp núi rừng.
Đám người phía trước linh lực muốn hao hết, cũng nhờ có Đan dược và nữa cảnh giờ nghỉ ngơi khoi phục lại, cho nên Trận pháp vừa phá toàn bộ đám người vận chuyển linh lực bảo vệ bản thân, sao đó lấy nhanh nhất tốc độ chạy theo Mộ Dung Thanh Uyển chạy về hướng Tây đi.
Mộ Dung Thanh Uyển trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo, nàng muốn xem lúc đó Bạch Lam y còn có thể cười sao?
Mà lúc này Bạch Lam y vừa cùng vài vị trưởng lão vừa xử lý xong một đám Linh thú cứu được Bạch gia đệ tử.
Một đám còn chưa kịp thở ra khẩu khí từ xa lại thấy có một nhóm người đang hướng tới nơi bọn họ chạy đến, mà phía sau theo không ít Linh thú đuổi giết.
"Thiếu chủ, là Thanh Uyển công chúa cùng sư môn nàng ta đang chạy về hướng chúng ta.
Chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?" Một vị trưởng lão lên tiếng.
Bạch Lam y trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo nói.
" Không cần, chúng ta nhanh chóng đến nơi tập hợp đi."
" Cái này..."
Một trưởng lão muốn lên tiếng, dù sao Thanh Uyển công chúa cũng là Quốc chủ sủng nhất nữ nhi, lỡ như có chuyện gì bọn họ cũng khó giao đải.
Nhưng chưa chờ lão nói xong thì nghe được thiếu chủ thanh âm vang lên.
" Yên tâm, ai chết nàng ta cũng sẽ không chết."
Vài vị trưởng lão."..." Có như vậy nói sao?
Còn Bạch gia đệ tử các thiên tài này vốn đối với thiếu chủ thiên phú hơn người của bọn họ, từ trước đến giờ là tâm phục khẩu phục, cho nên thiếu chủ kêu bọn họ đi bọn họ không chút do dự chạy đi.
Đám người Nhật Nguyệt Cung từ xa nhìn thấy có vài gia Tộc đang cùng Linh thú chiến đấu, trong lòng cũng thở ra khẩu khí, thì nghe được sư muội nói.
" Bạch gia người thực lực không tồi, chúng ta gia nhập vào đội ngũ của bọn họ đi."
Một đám người vốn chạy về đám người cách bọn họ gần nhất, nhưng nghe sư muội như vậy vậy nói, họ cũng nhìn về Bạch gia nơi đó quả nhiên có không ít trưởng lão toạ trấn, liền không chút do dự lựa chọn chạy về hướng Bạch gia đám người mà đi.
Nhưng chưa chờ bọn họ kịp cao hứng thay vào đó là làm bọn họ tức muốn học máu rồi.
Đám người Bạch gia cứ nhiên cũng bỏ chạy.
Đệ tử chạy trốn cũng không có gì a? Mà sao mấy trưởng lão cũng chạy trốn mà không hộ trợ người khác đâu? Bọn họ không phải Tứ đại gia tộc chi nhất sao? Cứ vậy chạy trốn rồi? Các ngươi còn muốn mặt mũi sao?
Mộ Dung Thanh Uyển cũng không ngờ Bạch Lam Y cứ như vậy chạy đi rồi.
Nàng ta còn cho là nữ nhân này ít nhiều gì nhìn thấy nàng ta cùng Nhật Nguyệt Cung người ít nhiều cũng sẽ chạy lên trợ giúp.
Dù gì nàng cũng Đông Lân Quốc, Quốc chủ sủng ái nhất nữ nhi, mà các sư huynh cũng đều là đệ tử của Nhật Nguyệt Cung, nói sao cũng sẽ cho mặt mũi không dám không giúp đỡ.
Nhưng những người này cứ như vậy chạy rồi.
Chạy bên cạnh Mộ Dung Thanh Uyển một vị sư huynh thấy đám người Bạch gia cứ vậy rời đi, không màn bọn họ sống chết, trong mắt hắn hiện lên âm ngoan chi sắc.
Hắn từ chữ vật lấy ra một trái cây màu đỏ khoảng chừng nắm tay trẻ con, không chút do dự dùng linh lực ném về phía trước đám người Bạch Lam Y.
Một vị trưởng lão phía sau hộ tống cảm giác được có ám khí đánh úp lại, theo bản năng ra một trưởng đánh qua đi, chỉ nghe được." Phục." Thanh âm.
Trái cây trên không trung bị linh lực bắn nát, nước trái cây cũng bắn một ít lên đệ tử Bạch gia vài người.
Đồng thời trong không khí cũng tràn gặp ra một mùi hương nồng đậm.
Mọi người còn đang không hiểu vì sao thì nghe được trưởng lão nói.
"Không hảo, là Hợp hoan quả! Đi mau..." Bạch gia trưởng lão tức giận quát lên.
"NGAO Ô...NGAO Ô..." Từng tiếng rích ngào vang lên.
Không xa Ma thú cùng cấp thấp Linh thú gửi được không khí bên trong bay đến Hợp hoan quả mùi hương, đôi mắt bắt đầu huyết hồng cuồng bạo lên đều xông về hướng Bạch gia đám người công kích.
__________________________________.