Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng làm người đáng giận là những con Hắc vượn chúng nó ẩn nấp trên cổ thụ, chờ bọn họ không chú ý tấn công, bởi vậy có rất nhiều người vì thế mà bỏ mình.
"A..."
Lại có thêm một người bị Hắc vượn cắn chết, mọi người sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng lên, nếu theo như tình huống này đi xuống nói không chừng bọn họ đều phải bỏ mạng nơi này rồi.
"Đáng chết những tên tán tu kia, nếu không phải bọn họ vừa rồi cố ý đẩy A Đông té ngã.
Đội trưởng cũng sẽ không ngừng lại cứu A Đông, cũng sẽ không bị thương.
Hại chúng ta vốn là chạy phía trước, giờ cũng không..." Hắn nói đến đây thì chợt nhớ ra A Đông đang cũng đang ở đây.
Tàu Tử Khiêm cắn răng chịu đau đớn do vừa rồi vì cứu A Đông mà bị Báo Ngắm móng vuốt đã thương nói." Hiện tại không phải nói cái này thời điểm, mọi người cùng nhau hợp lực phá ra vòng vây trước đã."
Chẳng những chỉ có đám người Tàu Tử Khiêm bị tán tu hại, mà những đội ngũ do dong binh đoàn tập hợp thành đoàn đội cũng bị liên lụy.
"Quách đại ca làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta lần này sẽ trôn thây ở nơi này sao?" một nữ nhân xinh đẹp ở đội ngũ khác sợ hãi cùng nam nhân đang cố gắng bảo vệ nàng ta bên cạnh lên tiếng hỏi.
"Sẽ không! Chúng ta sẽ không có chuyện gì! Nàng yên tâm chúng ta sẽ có biện pháp chạy trốn thôi."
"Có cái gì biện pháp chứ? Nhiều Linh thú như vậy chúng ta có thể chạy thoát sao?" Một thanh niên đồng đội đứng bên cạnh hắc mặt nói, nếu không phải tại Quách Lẫm muốn dẫn theo nữ nhân này vào đội ngũ kéo chân sao bọn họ sớm chạy về phía trước rồi.
"Ngươi đây ý gì? " Quách Lẫm sao có thể để người khác ức hiếp nữ nhân của hắn cơ chứ.
" Thật đáng chết! Chờ ta tồn tại ra tới nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ!" một thanh niên học viện khác cũng nghiến răng nghiến lợi tức giận, vì đội ngũ của họ cũng bị đám người tán tu đó như vậy tính kế.
" Các ngươi hiện tại nói này đó có ít gì? Muốn tồn tại thì trước tiên đem đám Linh thú này giết chết đã, bằng không, chúng ta ai cũng đừng hòng sống sót." Đội trưởng của bọn họ lạnh giọng nhắc nhở.
Mọi người lúc này trong lòng đối với Hoàng thất người càng là bất mãn lên.
Nếu không phải là bọn họ vì lợi ích đem Ngọc bài ra bên ngoài loạn bán thì bọn họ cũng không cần thiết gặp như vậy tình cảnh.
" khà...khà..."
Trong lúc mọi người đang tập trung chiến đấu, ngay thời khắc này nhóm năm người phát hiện ra trên đỉnh đầu mình bóng ma lớn đến gần, kèm theo những người khác tiếng quát lớn.
" Cẩn thận phía trên! " Tàu Tử Khiêm quát lên.
Nhóm năm người trong lòng lộp bộp một cái, cùng nhìn lên trên thì thấy hai con Hắc Vượn to lớn từ trên cao nhảy xuống, với móng vuốt sắc bén cùng với giả thú răng nanh lộ rõ ra bên ngoài, năm người máu như bị đông cứng, trong đầu năm người chỉ có hai chữ.
" xong rồi! " Chợt...!
" Hỏa trảm!"
"Vèoo...."
Trong chớp mắt mọi người chỉ nghe được."Phụt!" sắc bén vũ khí chém vào da thịt xé rách thanh âm, kèm theo tiếng kêu thảm thiết bị kình lực bắn bay ra ngoài của Hắc vượn vang lên.
Vài giọt máu tươi nhỏ giọt trên khuôn mặt của năm người, máu tươi ấm nóng nhỏ giọt trên mặt làm năm người mới hoàn hồn lại nhìn qua người cứu mình là ai? Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đôi mắt họ đều trừng thật lớn.
Bọn họ thấy gì?
Một thiếu niên với một thân hắc y với khuôn mặt yêu nghiệt, tay cầm một thanh nhuyễn kiếm được màu đỏ hỏa nguyên tố bao phủ đứng cách bọn họ không xa.
Giờ khắc này thiếu niên mỗi cái chớp mắt, mỗi cái nhăn mày đều làm tâm người chấn động, nhưng sự chấn động còn chưa tan thì thấy thiếu niên xinh đẹp xoay người, nhuyễn kiếm một chém ra, phía sau nhào đến hai trỉ thánh thú cứ vậy bị thiếu niên chém đứt cổ họng, máu tươi bắn ra, rồi rơi mạnh trên mặt đất tạo ra thanh âm.
Thanh âm đó cũng như rơi vào lòng của những người ở nơi này vậy.
Vì tốc độ của thiếu niên quá nhanh, có thể nói chỉ vài cái chớp mắt thiếu niên đã giải quyết gọn gàng bốn trĩ Thánh thú hỏi sao không khiếp sợ cho được?
" Các ngươi còn nhìn? Chiến đấu a!" một đội trưởng khác quát lên.
Chưa chờ vài người phản ứng lại thì từ xa truyền đến phấn chấn thanh âm vang lên.
Mọi người theo bản năng liếc mắt nhìn thì thấy là nhóm người Linh sư học viện người từ xa xông đến, câu cửa miệng của họ chính là...
"Sát! Sát a!...!Chúng ta cùng nhau kiếm tích phân!"
" Cùng nhau kiếm tích phân! Sát! "
Mọi người đều ngốc vòng, không biết Linh sư học viện trúng gì tà? Nhưng bọn họ có thể khẩn định là nhờ có Linh sư học viện người gia nhập làm tình thế nguy hiểm của bọn họ đã giảm đi một nửa.
Nhất là thiếu niên hắc y đó sức chiến đấu làm người không thể không liếc nhìn.
Có thể nói hắn mỗi đi qua một nơi là có Linh thú ngã xuống, chiêu nào chiêu nấy đều là trí mạng chiêu thức.
Rất nhanh chém giết thanh âm thực mau vang lên, tất cả mọi người biết đây là cơ hội sống sót, lại thêm nhìn đến Linh sư học viện người ta như vậy hung mãnh, bọn họ cũng không thể làm mất mặt học viện của mình được.
Nên một đám người cùng nhau vấn thân vào chém giết bên trong đi, nhưng bọn họ không chú ý đến những con Linh thú mà bọn họ giết chưa kịp nhặt Ma hạch trong đầu Linh thú ra, đều bị vài tiểu Đoàn Đoàn lớn hơn ngón cái màu trắng lén lút bay đến.
Chúng nó há ra cái miệng to gặm lấy Ma hạch lớn gấp đôi thân thể của chúng nó, làm chúng nó thân hình giống như bóng cao su phình ra vậy.
Vì quá nặng nên nhóm Đoàn Đoàn bay không nổi, chúng Đoàn Đoàn chỉ có thể ụt à ụt ịt nhảy a nhảy, còn không cẩn thận bị Linh thú đá bay qua bay lại như quả bóng vậy.
Chúng Đoàn Đoàn nhầm một phương hướng là Tầm Kim Thử đã giúp chúng nó đào hố dưới mặt đất.
Lòng đất đào rất nhiều hố nhỏ để Tiểu Đoàn có thể lăng vào bên trong cửa động, à không, là bị đá vào bên trong cửa động.
Còn Tiểu Kim nó thì ở bên trong thu Ma hạch.
Tiểu Hắc quản gia lão ca đã nói qua, chủ nhân của chúng nó nghèo lắm, chẳng những phải nuôi chúng nó còn phải nuôi một đám người vô dụng ở Phượng Nhã các nữa.
Chúng nó phải giúp chủ nhân dành dụm đồ tốt để cưới chủ mẫu nữa.
Chủ nhân bọn họ thật là tội nghiệp mà.
Vân Phong Nhã nào biết đâu rằng Bạch Hổ tự phong cho bản thân của nó thành quản gia còn chưa tính, nó còn đem Tiểu Đoàn Đoàn nhóm của nàng xếp vào hạng mục tẩy não rồi.
Mà vừa rồi nàng lén lút thả khế ước thú của mình ra, để chúng nó ở nơi khác chiến đấu mới không làm người khác chú ý đến.
Mà Tiểu Kim chỉ là Thánh thú, sức chiến đấu lại yếu nên nàng không dự định cho nó ra ngoài chiến đấu, nhưng Tiểu Kim cứ nhiều lần bảo đảm nó chỉ là xem không chiến đấu, còn muốn đưa Tiểu Đoàn Đoàn oa đi nhặt một ít thứ.
Giờ nàng đã biết nhặt một ít thứ mà Tiểu Kim nói chính là Ma hạch này rồi, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Đoàn Đoàn hành động nàng thật lo cho cái bụng của chúng nó bị vỡ ra quá.
Mà khi thấy cảnh Tiểu Đoàn Đoàn như một quả bóng lăn qua lăn lại rồi bị Linh thú đá vào một cái lổ nhỏ tình cảnh, nàng giờ phút này chỉ muốn nhìn trời, đến cùng nhóm thú thú của nàng là giống ai đâu?
Vân Phong Nhã không phải không lo cho Tiểu Đoàn Đoàn chúng nó gặp nguy hiểm, mà là Tiểu Tím cùng nàng nói qua.
Ma Tím Thực chúng nó chưa chính thức trưởng thành dây đằng Ma Tím thực sẽ không có lực công kích, nhưng cũng là thời điểm an toàn nhất của Ma Tím Thực oa.
Chúng nó thân mình mềm dẻo, trên thân thể cũng không phát ra hơi thở, nó giống như là hòa hợp vào không khí vậy, sẽ không có người hai ma thú có thể phát hiện ra chúng nó tồn tại.
Trừ phi người đó có Tinh thần lực cấp 8 mới có thể phát hiện ra chúng nó ẩn nấp.
Mà ở cửa ra vào Di tích, Kỳ Tinh đám người cũng chuẩn bị các đi các phương hướng rèn luyện.
Nhưng chưa đi được bao xa mọi người đều cảm giác được trong không khí đem lại áp bách nguy hiểm, mọi người đều dừng bước chân nhìn khắp nơi theo bản năng phản ứng.
Trong rừng cây cối lúc này cũng trở nên an tĩnh lạ thường, làm người không thể không cảnh giác lên.
Bọn họ nơi này người không một ai không chảy qua huyết tinh chiến đấu kinh nghiệm, nhưng chỉ cần trong rừng rậm cho dù có kinh nghiệm vẫn sẽ chết bất cứ lúc nào dưới móng vuốt Linh thú, bởi vậy bọn họ không thể lơ là được.
"Đàm học tỷ, hình như có tình huống rồi." một nữ nhân xinh đẹp đi bên cạnh Đàm Chỉ Dung lên tiếng.
"Ân! Một lát nữa xảy ra chuyện gì mọi người đều phải kề vai sát cánh với nhau, không được tách ra khỏi đồng đội hiểu rõ sao?" Đàm Chỉ Dung sắc mặt nghiêm trọng nói.
" Đã rõ!
Đột nhiên lúc này chim chóc trong rừng hoảng hốt đều bay vọt lên bầu trời, lúc này mặt đất dưới chân bọn họ cũng lung lay lên, sau đó chính là cổ thụ bên cạnh cũng run chuyển theo, càng lúc càng run chuyển mạnh mẽ hơn.
"Đây...!đây không phải là?" một thanh niên ấp úng nói không ra lời.
Mọi người sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
" Là Thú triều, chạy mau!" có người hốt hoảng hét lớn lên.
Trong phút chốc mọi người chỉ cảm thấy trời đất như tối sầm.
Bọn họ sao xui xẻo như vậy? Vừa vào đến thì đã gặp ngay Thú triều rồi.
Nhưng dù gì nơi này nhiều người lại là có kinh nghiệm chiến đấu người, thoát ra vòng vây cơ hội lớn hơn nửa, bởi vậy cũng tự tin hơn.
Chém giết thanh âm thật nhanh vang lên trong rừng rậm bên trong, từng tiếng kêu thê thảm cũng bị tiếng ngào giống của Linh thú vùi lấp bên trong.
Di Tích cửa trung tâm nơi này chiến đấu cho dù thê thảm như thế nào thì Vân Phong Nhã không biết, nhưng nàng nơi này trận chiến đấu cũng đã kết thúc với một kiếm liệt hỏa của nàng giết đi mạnh nhất một con Thiên thú cao cấp.
_____________________________________
Mình trả nợ cược 80 vote nha các bạn yêu ❤❤.
Giờ sâu lười ngủ đông để chờ 100 vote của các bạn nha????????..