Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhàn Thành Đông thấy Tôn đại sư lên tiếng càng có nắm chắc, liền nhảy ra tìm tồn tại cảm, hắn vừa rồi cứ nhiên sợ hãi thiếu niên này ánh mắt, đây là nhục nhã đối với hắn.
"Tôn đại sư nói không sai, với loại người thấp hèn tần dưới người cũng dám trước mặt Tôn đại sư làm càng? Ngươi hôm nay không quỳ xuống tạ lỗi, cho dù có vị tiểu thư này che chở, đừng nói là Tôn đại sư tha thứ cho ngươi, bổn thiếu gia cũng không bỏ qua cho ngươi. Nếu muốn bình an rời khỏi nơi này, thì ngoan ngoãn mà quỳ xuống tạ lỗi."
Tuyết Tỉnh Nhu vừa nghe Nhàn Thành Đông như vậy khó nghe lời nói, nàng muốn đi ra giúp Vân Phong Nhã phản bác lời nói, nhưng còn chưa nói ra thì chỉ nghe được Nhàn Thành Đông hét thảm một tiếng.
"A...." vèoooo
Nhàn gia đệ tử cùng một nhóm người đứng phía sau lưng Nhàn Thành Đông xem trò vui thực lực đều không thấp, theo bản năng phản ứng mà nghiêng người tránh vật lạ bay về hướng mình. Bởi vậy Nhàn Thành Đông hình thành một đường thẳng không vật che chở mà thuận lợi bay về phía sau đi. Cả người đụng thật mạnh vào cây cổ thụ phát ra thanh âm va chạm mạnh mẽ, sau đó mọi người chỉ nghe được răn rắc thanh âm cùng những chiếc lá héo vàng bay trong gió, cũng không biết thanh âm kia là xương người hay là Cây cổ thụ thanh âm nữa? Mọi người theo bản năng nhìn về người bạo hành Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã giống như không có gì mà thu hồi chính mình chân, sau đó nhìn nhìn chiếc giày trên chân một bộ ghét bỏ bộ dáng nói.
" Gì? Không phải chủ tiệm nói giày rất tốt dùng sao? Tiểu gia ta mới một cước mà đã đức một cộng chỉ rồi? Đây là hàng giả đi?"
Đám người trên đầu có một đám quạ bay qua...
Thử hỏi ngươi một chân có thể đạp một Linh Vương cấp bậc bay ra mấy chục bước xa, cả xương đều phải gãy ngươi không lo sợ thuộc hạ người ta trả thù, còn ở đó trách người bán giày là giả hay thật. Tiểu tử ngươi này tâm cũng quá lớn đi.
Lúc này đám người của Nhàn gia mới phản ứng lại bọn họ vừa rồi cũng né tránh không tiếp lấy Nhàn Thành Đông, nếu vừa rồi bọn họ tiếp lấy Nhàn Thành Đông sẽ không bị thương nặng như vậy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài bọn họ Nhàn gia còn gì mặt mũi? Một đám chạy lên năng đỡ Nhàn Thành Đông đang ói ra máu tươi, lập tức lấy ra tốt nhất chữa thương Đan dược cho Nhàn Thành Đông uống vào. Qua vài phút thời gian Nhàn Thành Đông mới từ trong đau lớn giảm bớt xuống, đầu óc cũng thanh tỉnh lại, nhưng đau đớn từ xương ngực truyền đến làm hắn muốn hôn mê qua đi để không chịu như vậy đau đớn, nhưng lại không hôn mê được. Hắn chỉ có thể chỉ ngón tay về hướng Vân Phong Nhã không sức lực hung ác nói.
"Cho bổn...cho bổn thiếu gia giết hắn! "
Một nam nhân đứng bên cạnh với bề ngoài cường tráng nhìn thấy như vậy một màng cũng là tức giận, hắn không thích Nhàn Thành Đông ỷ vào phụ thân hắn được gia chủ xem trọng, ở trong gia tộc thường chèn ép những người phía trước không ủng hộ phụ thân hắn, cũng không như phía trước nịnh nọt hắn Nhàn gia thiên tài. Nhưng đó là trong gia tộc bọn họ sự, mà tên tiểu tử này cứ nhiên trước mặt hắn đã thương Nhàn Thành Đông, đây chính là xem thường Nhàn gia hắn, xem thường Nhàn Khâm hắn. Hắn tức giận nhìn Vân Phong Nhã quát lên.
"Tiểu tử, ngươi cứ nhiên ám toán chúng ta Nhàn gia người, hôm nay cho dù Tuyết tiểu thư ra mặt, chúng ta Nhàn gia cũng phải lấy lại công bằng cho Nhàn Thành Đông, Nhàn gia ta."
Có thể nói ngoại trừ Nhàn Thành Đông được Gia chủ phái trọng trách là dẫn con cháu Nhàn gia người đội trưởng, mà Nhàn Khâm hắn chính là trong đoàn đội người thực lực mạnh nhất, có thể vượt cấp chiến đấu người, cũng là Nhàn gia mọi người hy vọng cao nhất thiên tài.
Vân Phong Nhã lúc này cũng ghét bỏ xong đôi giày của mình, khoanh tay trước ngực một bộ khó hiểu nhìn Nhàn Khâm hỏi.
"Ngươi cùng tiểu gia ta nói đạo lý? Mà con mắt nào của ngươi nói tiểu gia ta ám toán? Tiểu gia ta là trực tiếp trước mặt hắn ra tay nga!"
Nhàn gia người."...." vô sỉ a!
Mọi người."..." Không biết xấu hổ a!
Nhàn Khâm tức điên quát."Tìm chết, Các người cho ta lên, không đánh chết hắn là được!" Dù sao có Tuyết Tỉnh Nhu ở nơi này, hắn cũng không thể ra tay giết chết tên tiểu tử này được.
Tuyết Tỉnh Nhu muốn đi lên ngăn cản thì bị người dẫn đầu trong đội ngũ của nàng ngăn lại khuyên nhủ."Tuyết thiếu chủ, Thành chủ đại nhân trước lúc xuất phát đã nói qua, ngài trong Di tích an toàn là do Lê gia chúng ta phụ trách. Nếu ngài trong này có chuyện gì, chúng ta Lê gia không cách nào cùng Thành chủ giao tiếp, hy vọng Tuyết thiếu chủ hiểu cho. Giả lại, những người này chỉ muốn dại thiếu niên này một chút mà thôi." hắn có chút xem thường nói. " Nếu không có thực lực, mà vẫn như vậy kêu ngạo, Tuyết thiếu chủ giúp hắn lần này, vậy lần sau thì sao? Tuyết thiếu chủ cũng nên để hắn hiểu được, trong Di tích không có thực lực cũng đừng kêu ngạo."
Có thể nói, chẳng những Lê gia người cảm thấy Vân Phong Nhã kêu ngạo. Mà toàn bộ những người nơi này cũng cho là vậy? Ngươi một người còn như vậy không giữ miệng, không tìm chết là gì?
Tuyết Tỉnh Nhu cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, Lê gia tuy cùng Mẫu thân là một phe, cũng không có lý do gì chạy đi cứu một người không quen biết, còn làm gia tộc đệ tử đắt tội người ta. Mà nếu vì nàng đứng ra làm Lê gia con cháu gặp nguy hiểm, nàng cũng không cách nào cùng Lê gia người giao đãi, nói không chừng sẽ làm liên lụy đến Mẫu thân nàng nữa. Nàng bây giờ chỉ có thể làm là xem tình huống, chỉ cần không để những người này giết chết Vân Phong Nhã là nàng có thể dùng Đan dược cứu hắn.
Mọi người thấy Vân Phong Nhã vẫn là đứng tại chỗ như là choáng váng, nhưng không ai chú ý đến khóe môi nàng nhếch lên nụ cười, nhưng trong mắt nàng nào có một chút ý cười nào, chỉ có, đó là vực xâu không đáy con ngươi lạnh lẽo.
Nhàn gia dẫn đầu đệ tử hung ác với một cước lực lượng ngàn căn công kích bay vọt đến, hắn muốn một cước đá bay Vân Phong Nhã như vừa rồi Nhàn Thành Đông bị đá bay vậy. Trong mắt hắn đều là hưng phấn, nhưng khi hắn vừa đạp đến thân thể Vân Phong Nhã thì thân thể nàng tan ra như mây khói. Khi hắn kịp phản ứng đây là tàn ảnh khi đã chậm, vì lúc này đối phương đã ở trên đỉnh đầu hắn rồi, tiếp theo là một lực đạo vạn cân đè ép trên hai bên vai hắn, làm hai chân hắn thật mạnh quỳ xuống đất tạo thành lỗ hổm. Hắn có cảm giác chân mình đã bị gãy xương rồi.
Vân Phong Nhã khóe môi công lên nhìn vài người Nhàn gia nói. "Không bằng chơi Diều hâu bắt gà con thế nào? "
Vài người Nhàn gia còn chưa kịp phản ứng Vân Phong Nhã ý tứ thì Vân Phong Nhã nàng như một con đại Diều hâu bắt gà con vậy, năm ngón tay nàng bắt được người nào tay hoạt chân thì sẽ kèm theo tiếng hét thê thảm của đối phương vang lên cùng thanh âm bị gãy tay gãy chân xương cốt vang lên. Trong rừng rậm âm ưu lúc này chỉ có thể nghe được tiếng hét thê thảm của nam nhân mà thôi.
Đám người ăn dưa quần chúng còn cho rằng sẽ thấy được một bên ẩu đả tình cảnh, nhưng thật ra cũng là một bên ẩu đả, chỉ là đổi lại người bị ẩu đả thành người ẩu đả mà thôi. Những người này có thể nói là bước trên mạng người mà đi loại người, nhưng khi nhìn thấy một thiếu niên còn xinh đẹp hơn nữ nhân dùng đôi bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn đó chụp đến đâu liền sẽ nghe được răn rắc thanh âm gãy xương mà lạnh cả sống lưng.
Ngươi bị nội thương có thể dùng Đan dược chữa trị vài ngày là tốt rồi, nhưng nếu gãy xương tay hay là chân phải chờ dược y cho ngươi đấp thuốc nói lại, nhưng cũng phải mười ngày nữa tháng mới có thể tốt lên được. Nhưng bên trong Di tích này ngươi có cơ hội dưỡng thương sao? Bọn họ nên nói thiếu niên này còn chút lương tâm không đập nát xương tay, xương chân người ta mà chỉ là bẻ gãy một chút sao?
Trận chiến chỉ diễn ra trong vòng 3 phút thời gian là kết thúc khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại, có thể nói là bọn họ quá nhập tâm với cách thức chiến đấu gần người của Vân Phong Nhã vừa quỷ dị vừa hoa mỹ kỳ lạ. Có thể nói đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn đến chiến đấu như vậy một màng đi. Bọn họ lúc này rất may mắn bản thân không đi đắc tội tên ác ma này, bằng không bị hắn như vậy một bẻ, bọn họ còn mạng đi ra Di tích nữa không a? . truyen bac chien
Khi Nhàn Khâm phản ứng lại thì đã muộn rồi, mười tên Nhàn gia đệ tử không bị bẻ gãy xương tay, chính là xương chân. Hắn trong mắt đều là hung ác sát ý, trên tay cũng xuất hiện thượng khí trường kiếm do gia tộc đưa cho hắn tham gia lần này Di tích khảo hạch. Nếu thực lực ngang nhau thì chỉ có thể so khế ước thú hoạt là Binh khí cấp bậc phụ trợ mà thắng đối thủ, mà hắn cũng rất tự tin với thực lực của mình. Hắn vận chuyển Linh lực vào Trường kiếm sau đó quát lên.
"Cho ta đi chết đi! Cho ta chảm..."
"Xẹt...Vèoooo..."Sắc bén to lớn ngọn lửa đao như mãnh thú chém về hướng Vân Phong Nhã mà đi.
Vân Phong Nhã khẽ nhếch môi nói. "Chơi lửa sao? Tiểu gia sẽ cho ngươi biết cái gì mới gọi là chơi lửa. " Dứt lời, hai bàn tay nàng cũng xuất hiện hay ngọn lửa cầu lớn như quả bóng." Chiêu này tiểu gia ta gọi là chơi lửa thượng thân." tay nàng vung lên, hai ngọn lửa trên tay theo đó mà bay ra. Một quả đánh về hướng ngọn lửa Đao, một còn lại thì trực tiếp đánh về hướng Nhàn Khâm.
Nhàn Khâm lập tức vung trường kiếm chém ra ngoài hồng chém nát quả cầu lửa công kích, vì theo hắn suy nghĩ một quả cầu lửa nhỏ cũng muốn đối kháng hắn chém ra toàn lực một đao kia là không thể nào, mà hắn hiện tại là có thể chém nát quả cầu lửa đang muốn công kích hắn. Xem ra tên ngu xuẩn này chỉ biết cận chiến, không hiểu gì về Linh lực chiến đấu cả, bằng không cũng sẽ không như vậy hành động.
__________________________________