Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghiêm Lễ sửng sốt trước câu nói của Vân Phong Nhã, hắn suy nghĩ một chút, với thiên phú của Phong Nhã đệ, chưa tới năm năm, là đủ tiêu diệt Hồng gia nho nhỏ này, cho nên theo tính cách chảm cỏ trừ cân của Hồng gia chủ, không làm thì thôi, nếu làm thì sẽ làm tới cùng.
" Nghiêm đại ca yên tâm, với thực lực hiện tại của ta, đánh không lại chạy chốn vẫn dư sức.
"
Nghiêm Lễ suy nghĩ một lát cũng chỉ có thể ngật đầu, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể tìm chút phiền toái cho Hồng gia, như vậy tinh lực đối phó với Phong Nhã sẽ không chặt chẽ nữa, nghĩ đến đây hắn liền cáo từ Vân Phong Nhã, phải nhanh chóng đi an bài mới được.
Trong một nơi ẩn nấp, hai hắc y nhân thấy Vân Phong Nhã tiển thiếu chủ đi lúc sau thì vào phòng, có lẽ là đi tu luyện đi, nhưng bọn họ không phát hiện một thân ảnh màu đỏ êm hơi lạnh tiếng mà đi ra viện môn.
Trên đường phố Hồng Diệp Trấn, mọi người đều chăm chú nhìn thiếu niên quý khí hồng y, đang nhìn lên tấm bản có viết ba chữ to Các Ngọc Trai, môi đỏ cong lên định bước vào bên trong đi, thì trước mặt xuất hiện mấy người cùng màu sắc y phục, ngân trở đường đi của nàng, bên tai nghe được một tiếng quát.
" Đứng lại.
"
Người xung quanh nghe được tiếng nói, không tự giác tránh ra một con đường, thì thấy đi phía trước là một thanh niên cũng mặt hồng y, khí thế thì có, nhưng tướng mạo vốn không xuất chúng, lại mặt một thân hồng y, mọi người trong lòng chỉ có hai chữ tao bao, như vậy còn chưa tính, hắn còn đứng trước mặt hồng y thiếu niên xinh đẹp kia, giống như một người trên trời, một người dưới đất vậy, thì mọi người lại thêm một chữ quá tao bao, nhưng không ai dám nói ra lời,hai là cười nhạo, bọn họ đắc tội không nổi, vì hắn chính là thiếu chủ của Hồng gia, Hồng Thanh.
Hồng Thanh ánh mắt cực nóng dừng ở đồng dạng một thân hồng y yêu diễm Vân Phong Nhã trên người, không hề che giấu sự đáng khinh và thèm nhỏ dãi ánh mắt nhìn Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã mày hơi chọn, ánh mắt lạnh lùng đương nhìn đến tên nam tử hồng y tao bao trước mặt dùng cái loại dâm tà ánh mắt nhìn mình, lại nghe được thanh âm như vịt kêu của hắn bên tai, làm nàng càng thêm ghê tởm.
" Bổn thiếu gia là thiếu chủ của Hồng gia, nếu ngươi chịu theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia bảo đảm ở Hồng Diệp Trấn sẽ không có người nào dám làm khó ngươi, còn bảo đảm tánh mạng của ngươi vô ưu thế nào?"Hắn kêu ngạo nói.
Mấy ngày nay trong Hồng gia không khí thật là áp bức làm hắn rất là khó chịu, nên hôm nay ra ngoài muốn sảng khoái một chút, hắn ngồi trên ngác mái uống rượu với người đẹp, thì thấy trên đường cái một thiếu niên hồng y đeo mặt nạ hồng, bước đi ưu nhã, tuy chỉ thấy được thiếu niên một nửa khuôn mặt, nhưng cũng đủ câu hồn người, làm hắn cảm thấy thiếu niên còn đẹp hơn nữ nhân ngồi bên cạnh của hắn, sẽ càng làm hắn khác vọng muốn thấy phía dưới mặt nạ đó, là bộ dáng gì, nên hắn không chút do dự đi xuống cho người chận đường thiếu niên lại.
Mà theo như hắn nghĩ thiếu niên này biết thân phận của hắn như vậy tôn quý sẽ rất vui vẻ mà đồng ý, hắn không cần biết là nam hay là nữ, chỉ cần là thiếu niên, thiếu nữ xinh đẹp là được, nữ nhân thì hắn đưa về Hồng gia, còn nam nhân thì hắn dưởng bên ngoài, phụ thân của hắn là Hồng gia gia chủ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở,ai bảo phụ thân hắn chỉ có hắn một người nhi tử đâu.
Mọi người xung quanh nghe được lời này, có người hiểu rõ, có người mới đến đây nên không hiểu đây là ý tứ gì? Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt xích quả quả thèm nhỏ dãi chi sắc mà nhìn thiếu niên hồng y, một đám cái trán xẹt qua từng đạo hắc tuyến, như vậy mà không biết ý tứ của Hồng thiếu chủ này, thì bọn họ đều là người mù rồi.
Vân Phong Nhã nghe được kia lời nói, mày nhẹ chọn, cười khẽ ra tiếng, tay khoanh trước ngực thanh âm mát lạnh mà dễ nghe, nhưng ngữ khí vừa trào phúng vừa lười biến, nhưng có tâm người cận thận nghe kĩ, lại có thể nghe được trong thanh âm lạnh lẽo cùng sát khí, nhưng Hồng thiếu chủ lúc này chỉ lo ngắm nhìn người đẹp cho nên cũng không chút cảm giác nào.
" Hồng gia thiếu chủ là vật gì? bổn đại nhân không biết nha.
"
"Ngươi thật to ngan, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Một tên cao gầy đứng phía sau Hồng Thanh quát lớn.
Hồng Thanh trong mắt đều là lửa giận, hắn nhìn chằm chằm Vân Phong Nhã, hắn không ngờ thiếu niên này lại như vậy kêu ngạo, còn dám nói hắn là vật gì, còn trước mặt hắn kêu ngạo tự xưng là đại nhân, xem ra về sau hắn sẽ hảo hảo dạy dỗ nhiều mới được.
Vân Phong Nhã tràn ra một mạt mị hoặc ý cười, nhưng mắt trong xẹt qua một mạt u quang, tà mị dung mạo, biểu tình có chút ngượng ngùng nói.
" Bổn đại nhân không phải nói là không biết sao.
" Nàng nhìn qua Hồng Thanh nói tiếp.
" Đừng dùng cái loại này ánh mắt nhìn bổn đại nhân, bổn đại nhân sẽ rất là kích động đấy.
"
Mọi người xung quanh vẻ mặt tức khắc ngạc nhiên cùng kinh ngạc mà nhìn thiếu niên hồng y tuấn mỹ dùng như vậy biểu tình và ngữ khí, làm một đám người suy nghĩ bậy bạ lên, chẳng lẽ thiếu niên này không nên là cái kia cùng Hồng thiếu chủ giống nhau ý tứ đi?
Hồng Thanh, nhân Vân Phong Nhã nói mà hưng phấn, nhìn thiếu niên bên môi tràn ra kia mạt quyến rũ mị hoặc ý cười, không khỏi cắt bước đi đến thiếu niên trước mặt, ánh mắt mang theo thỏa mãn tà ác cùng hưng phấn nhìn nàng, càng đến gần càng thấy thiếu niên càng xinh đẹp làm hắn một lòng cuồng nhiệt nhảy lên, một cổ nhiệt lưu thoáng khởi, làm hắn nhịn không được muốn vươn tay ôm thiếu niên vòng eo.
" Nếu như ngươi nguyện!.
.
"
" A"
Một tiếng kêu thống khổ vang lên,thanh âm bén nhọn mà chối tai, tiếp theo là.
" Ầm.
" thanh âm của một vật nặng rơi xuống đất.
Trong giây lát đem mọi người bừng tỉnh, nhìn về hướng thanh âm, đều há hốc mồm, bọn họ nhìn thấy Hồng thiếu chủ thường ngày kêu ngạo không ai bằng, một thân chặt vật nằm dưới đất, trước ngực còn in lại một dấu chân.
Các hạ nhân hốt hoảng chạy đến nâng dậy thiếu chủ của mình, Hồng Thanh vừa đứng lên thì một cước đạp hướng cao gầy lúc nãy mắn.
" Vô dụng, cút ngay.
" Hắn thâm độc nhìn về hướng Vân Phong Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Tốt lắm, nếu ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, thì đừng trách bổn thiếu gia ta át độc, người đâu cho ta lên, đánh đến hắn tàn phế mới thôi.
" Hắn âm độc quát to.
Những người Hồng gia nghe được thiếu chủ của mình mệnh lệnh, liền rút ra trường đao hoặc kiếm bên hông, hung át mà hướng Vân Phong Nhã đánh tới, bọn họ mấy năm nay đi theo thiếu chủ tuy làm không ít việc xấu, nhưng cũng được thiếu chủ ban thưởng rất nhiều, những hạ nhân trong Hồng gia có ai mà không hâm mộ bọn họ, cho nên bọn họ phải biểu hiện thật tốt, phải đánh thiếu niên này tàn phế, nhìn thiếu niên tuấn mỹ cũng có chút đáng tiếc, nhưng như vậy thì sao? Muốn trách thì trách hắn có mắt không tròng mà thôi, đắc tội ai không đắc tội, đi đắc tội thiếu chủ của bọn họ.
Vân Phong Nhã cũng hết lời nói rồi, đi đến đâu cũng gặp đám người Hồng gia đáng ngét này, chỉ có thể nói một câu,quan gia ngõ hẹp, nàng nhìn đến những người kia hùng hùng hổ hổ xông lên, thật sự rất là trướng mắt.
Mọi người lúc này chỉ thấy được một tia chớp xẹt qua, tiếp theo là, ầm, ầm,ầm! thanh âm, khoảng mười người Hồng gia cứ như vậy la liệc mà nằm dưới đất, tiếp theo thì thấy thiếu niên đã đứng trước mặt Hồng Thanh, lại một cước đá bay hắn, lần này nàng dùng bẩy phần công lực, làm cả người hắn nện đến trên tường nhà, cả người đều dính lên đó, hôn mê qua đi, Vân Phong Nhã không thèm để ý quai đầu đi đến Các Ngọc Trai phía trước, chỉ bỏ lại một câu văn đạm phong khinh mà nói.
" Hồng gia nên sớm không tồn tại.
" Một câu không đầu không đuôi như vậy, nhưng làm những người Hồng gia cảm thấy lạnh cả người.
Mọi người xung quanh cứ nghĩ một hồi sẽ có một màn át chiến đâu, bọn họ cũng có chút hưng phấn muốn xem kịch vui đâu, nhưng chưa kịp hưng phấn thì cứ như vậy xong rồi, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì nghe được thiếu niên lời nói, cũng là mờ mịt, đây là ý tứ gì a, trong lòng mọi người không ngừng mà phỏng đoán, nhưng làm sao bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được, câu nói này lại làm cho Hồng gia diệt tộc, từ đây thanh danh thiếu niên hồng y vang dội cả Đông Lân Quốc với cái tên Huyết Dạ, làm người nghe phải kính sợ.
Mà lúc này Vân Phong Nhã lười biến ngồi trong phòng thượng khách của Các Ngọc Trai, đứng trước mặt hắn là một người trung niên nam nhân, trên người cũng có dược hương hương vị, thực lực cũng là đại Linh sư tam cấp, trên tay còn cầm một tấm thẻ màu đen đỉnh cấp khách quý, hay tay hắn cung kính đưa trả lại cho thiếu niên hồng y trước mặt, hắn biết những người được Các Ngọc Trai tặng hắc thẻ, lai lịch nhất định không nhỏ, vả lại bốn ngày trước chủ tử, từ truyền âm thạch đã hạ mệnh lệnh xuống dưới, cố gắng làm thỏa mãn mọi yêu cầu của hồng y thiếu niên này, cũng đem cả bức họa của thiếu niên gởi cho các tư nhánh của Các Ngọc Trai, tuy không xinh đẹp bằng người thật, nhưng cũng đủ để hắn nhận ra người bên trong bức họa là thiếu niên trước mắt, cộng thêm hắc thẻ thì không sai.
Tần quản sự nhìn thiếu niên hồng y dựa vào ghế dựa, một bộ lười biến bộ dáng, nhưng khí thế lại không chút giảm đi, mà đôi mắt kia sắc bén đến làm người hốt hoảng, lúc trước nhận được mệnh lệnh ban xuống, nói là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi khi, hắn trong lòng là không tin, hắn nghĩ là Tô quản sự nói quá, theo như hắn nghĩ có lẽ là một cái lão nhân dùng chú nhan đan trang nột, đeo mặt nạ cho nên Tô quản sự nhận không ra mà thôi, nếu việc này để cho chủ tử biết được, thì hắn nhất định sẽ bị chủ tử phạt không nhẹ nha, hắn còn đang cao hứng khi người gặp họa, thì được thị nữ thông báo có một vị thiếu niên hồng y đeo mặt nạ hồng tự xưng là Phong công tử muốn gặp hắn, làm hắn nhảy dựng lên vì kinh hoàng.
.