Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
  3. Chương 96: 96: Khảo Hạch Tàn Khốc 16
Trước /198 Sau

Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 96: 96: Khảo Hạch Tàn Khốc 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vân Phong Nhã dứt lời một cước thật mạnh đá vào bụng Ngụy Bình, làm hắn ôm bụng ngã lăn ra đất.

" A....!ngươi."

Vân Phong Nhã đi đến trước mặt hắn, nàng không chút khách khí cầm lên hắn Ngọc bài, đem toàn bộ số điểm của hắn tích lũy, đưa vào Ngọc bài của nàng bên trong.

" Đây là tiểu gia ta nên có lợi tích, nếu có lần sau, tiểu gia ta sẽ cho ngươi nếm thử, cùng Kim Sắc Đại Bàng chơi trò bắt gà con cảm giác."

" Cu...cu.."

Kim Bằng đưa lên móng vuốt sắc nhọn của mình ra, đôi mắt chim ưng hung tàn nhìn về hướng Ngụy Bình, làm Ngụy Bình cả người co rụt lại, cắn răng nhịn đau, không dám ra tiếng.

Những người khác thấy vậy, cũng không nói gì, vì bọn họ biết thiếu niên này nói không sai, hắn ta không có nghĩa vụ trợ giúp bọn họ, vì đây là khảo hạch, mà thiếu niên này ra tay trợ giúp, là xem ở Thôi San San học muội mặt mũi mà thôi.

Vân Phong Nhã cũng không chờ Thôi Dật nói lời nói, liền nhảy lên lưng của Tử Điện Báo rời đi, nàng hiện tại cũng không có thời gian cùng với những người này lá mặt lá trái, nàng ra tay giúp đỡ bọn họ thoát ly khốn cảnh, là vì lúc trước Thôi San San đứng ra che chở nàng trước mặt Cao Đồ, tuy là nàng ta làm vô công, nhưng Vân Phong Nhã nàng đang vẫn sẽ nghi nhớ, nên mới ra tay hộ trợ, nếu nàng lúc đầu thật sự muốn đem Nạp Lan Hằng đám người toàn bộ đánh ngã, thì nàng cũng sẽ không chỉ cho Tiểu Lôi và Kim Bằng xuất hiện mà thôi.

Đám người đi theo Thôi Dật đều ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn lại trước một cước của thiếu niên, thì thiếu niên đã ngồi trên lưng Tử Điện Báo, cứ như vậy đi rồi, chờ bọn họ phản ứng lại, đã không thấy bóng người, đám người đều lo lắng nhìn về hướng Thôi Dật, một người trong đó lo lắng hỏi.

" Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ? Vân học đệ....!khụ....!khụ, học...!học trưởng đó, cứ như vậy đi rồi?" Hắn có chút quẩn bách nói, cũng không có cách nào, ai bảo người ta mạnh hơn mình đâu.

Thôi San San nghe vậy hừ lạnh nói.

" Hừ, đổi lại là ngươi ra tay đi cứu giúp người, người ta không cảm kích, ngược lại còn bị người chất vấn, ngươi nguyện ý lưu lại sao?" Nàng có ý chỉ nói.

Thanh niên nghe Thôi San San như vậy nói, cũng á khẩu không thôi, nếu thật sự đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ giống như Vân học trưởng như vậy làm, có lẽ còn tàn nhẫn hơn một chút, chực tiếp cho đối phương cả khảo hạch tư cách cũng khảo không thành.

Thôi Dật nhìn Thôi San San cũng thật bất đắt dĩ, nhìn mọi người thở dài nói."Ai, lúc trước như thế nào, hiện tại cũng như vậy bái, chúng ta hiện tại là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, máu tươi nơi này rất nhanh sẽ đưa đến ma thú, chúng ta còn phải tìm chỗ trị thương, nếu lúc này có đoàn đội khác, hoạt là linh thú tập kích thì không xông." Hắn nghiêm trọng sắc mặt nói.

Mọi người nghe vậy, đều ngật đầu tán thành, trong lòng thì rất bất mãn Ngụy Bình, nếu không phải Ngụy Bình không có đầu óc nói bậy, tức giận Vân học trưởng đi rồi, thì bọn họ cũng sẽ không như vậy thấp thỏm, nghĩ đến đây, đám người ánh mắt đều trở nên không tốt nhìn Ngụy Bình, bọn họ thật sự không hiểu Ngụy Bình đây là làm sao vậy, từ lúc ngập được Vân học trưởng, toàn nói những câu khó nghe, lúc trước rõ ràng hắn cũng không như vậy không biết suy nghĩ a, cái hai không nói chỉ nói cái dở, cũng làm liên lụy đến bọn họ.

Ngụy Bình thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt trách cứ, hắn trong lòng thật là khó chịu, hắn không cho là hắn nói sai, tên tiểu tử đó rõ ràng có thể đem Nạp Lan Hằng đám người bắt lấy, nhưng hắn cứ để cho Nạp Lan Hằng bọn họ chạy thoát, hắn chất vấn mấy câu có sai sao? Mà những người này, lúc đầu không phải cũng là bài sắc mặt sau, bây giờ lại trách hắn.

Vân Phong Nhã cũng không biết nàng rời đi lúc sau, lại phát sinh ra những chuyện này, nàng ngồi trên lưng Tử Điện Báo, một đường đi hướng Giang Thành Liệt bên kia mà đi, mà trên tay của nàng lại cầm ba cái Ngọc bài, mà Kim Bằng cướp đoạt được từ trên người của đám người đi theo Nạp Lan Hằng ba người, Vân Phong Nhã cười khanh khách nói.

" Hắc hắc, các ngươi hai làm tốt lắm." Nàng khen ngợi nói, sau đó không chút khách khí lấy đi số điểm, còn một bộ người tốt cười nói." Hắc hắc, ba người họ dù gì cũng là học viện học sinh, nếu không có Ngọc bài trong tay, sẽ rất nguy hiểm, chủ nhân ta làm người tốt giúp ba người họ vậy." Dứt lời nàng đem ba cái Ngọc bài bóp nát.

Lúc này đang chạy trốn ba người, bị bạch quang bao phủ, rồi biến mất, khi ba người họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

" Chủ nhân, tại sao vừa rồi chủ nhân không cho nhân gia cùng Tiểu Hống ra tay, thì đám người xấu đó nào có cơ hội chạy thoát a." Bạch Hổ khó hiểu hỏi.

"Các ngươi không hiểu, có những người khi chúng ta ra tay giúp đỡ, thì sẽ mang ngươi ơn tình, có những người chúng ta cho dù ra tay giúp đỡ, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta đồ danh tiếng, hoặc là được bọn họ ân tình, thì bọn họ sẽ cho đó là đương nhiên, cho nên điểm đến tức thôi là tốt nhất, xem họ vận may đi."

"Thật là khó hiểu nhân loại suy nghĩ mà? thật là phức tạp nhân loại?"

Những khế ước thú khác, cũng là như vậy nghĩ.

(Vài ngày sau dưới chân núi.)

Một đám mười mấy người, đứng dưới chân núi không xa, nhìn lên trên đỉnh núi, một người trong số đó nói.

" Tiểu.....à không, học muội, phía trước ngọn núi chính là phát hiện Ngũ Sắc Thảo nơi."

Thiếu nữ dáng người nóng bỏng, một thân màu lựu y võ phục, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đào hoa thường ngày cũng trở nên sắc bén lên, hàng năm chiến đấu dưỡng thành trực giác, làm nàng cảm thấy tình huống có chút không thích hợp, tuy nàng dùng tinh thần lực dò xét qua, mấy trăm mét trong vòng không phát hiện có khí tức, nhưng nhạy bén trực giác thường xuyên du tẩu bên trong nguy hiểm, so với mắt thường nhìn thấy còn muốn chuẩn xác.

Bạch Lam Y tay phải bàn tay dơ lên, ngân cảng phía sau đám người tiến tới, nàng đánh giá trước mắt đường núi hai bên một hồi, đôi mắt đào hoa bình tĩnh đến dị thường.

Mà lúc này núp ở phía sau vách đá đám người nhất bang trong đó một tên thanh niên cường tráng trong mắt lập lòe như Ưng giống nhau sắc bén hung ác, nhìn phía xa đám người, còn người bên cạnh hắn thì trong mắt đều là nham hiểm quang mang, người đó không phải ai khác chính là Giang Thành Liệt, hắn trong lòng rất là hưng phấn, vì chỉ cần hắn lần này khảo hạch, trợ giúp Đường Lạp đại tướng quân nhi tử Đường Võ, đoạt được Ngủ Sắc Thảo, sẽ tặng cho hắn một viên tứ phẩm đan dược, và một bút không tồi thù lao.

Còn về tên tiểu tử Vân Phong Nhã kia, tính tên tiểu tử đó may mắn, trên đường không gặp ngở Giang Thành Liệt hắn, hắn lúc đầu chỉ muốn cho tên tiểu tử đó một bài học, nhưng tên tiểu tử đó dám đã thương người của hắn, thì không tắt yếu lưu lại Linh Sư học viện nữa, trong mắt hắn càng trở nên nham hiểm lên, mà bọn họ ở nơi này chờ đợi, không động thủ, là đang chờ vài người đệ tử Bạch gia đến, muốn ngư ông đắc lợi, chờ Văn Thiết Mãng Xà cùng đám người Bạch gia chiến đấu với nhau, bọn họ sẽ nhân cơ hội hái lấy Ngủ Sắc Thảo.

Nhưng lúc này, từ một phương hướng khác đột nhiên chạy đến rất nhiều người, kèm theo tiếng nói của nam nhân.

"Mọi người nhanh lên, Ngủ Sắc Thảo ở ngọn núi phía trước."

Bạch Lam Y, trong mắt xẹt qua tia sáng, môi đỏ cong lên nói.

"Đã đến."

Vì nàng biết, nếu Bạch gia nhận được tinh tức Ngủ Sắc Thảo bên trong khảo hạch, thì những người đối đầu, hoạt là những người muốn ngồi vào gia chủ Bạch gia chi vị, biết chuyện của phụ thân nàng chúng độc, lại cần có Ngủ Sắc Thảo này cuối cùng một loại, thì nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản, chẳng hạn như Nạp Lan gia tộc hoạt là cao cao tại thượng vị kia, cho nên nàng mới ở Công hội lính đánh thuê đưa ra giá trên trời nhiệm vụ Ngủ Sắc Thảo, còn đem tinh tức này truyền cho học viện vài trong tinh anh bản xếp hạng.

Nàng liếc nhìn về phía sau vách núi không xa, vì nàng lúc này cảm nhận được nơi đó có giao động, trong mắt đều là lãnh lẽo.

Lúc này một thanh niên hấp tấp chạy đến vách đá phía sau, nôn nóng nói.

" Giang đội trưởng, không xông, có rất nhiều người cũng vì Ngủ Sắc Thảo tinh tức đến, bọn họ đã chạy đi lên phía trên núi rồi."

" Cái gì? Tới rất nhiều người?" Đường Võ nghe vậy, tức giận nấm cổ áo của thanh niên hỏi lại.

" Đúng....!đúng vậy!"

" Đại ca, chúng ta còn chờ sao?" Giang Thành Đàn nôn nóng hỏi.

Giang Thành Liệt thấy vậy liền nói.

" Chúng ta không thể ở nơi này chờ, nếu không, có người hái lấy, rồi bóp Ngọc bài rời đi thì không xong."

"Hừ, chúng ta đi." Đường Võ nghiến răng nghiến lợi nói.

Rất nhanh trên núi đã truyền đến thanh âm đánh nhau và tiếng giống giận của một ít Linh thú, đám người của Giang Thành Liệt chạy đến khi, thì cả kinh khi thấy có ba con Thánh Thú Mãng Xà và một ít khác đồng loại Linh thú cấp thấp, đang cùng đám người chiến đấu, Giang Thành Liệt và Đường Võ nhìn nhau, sau đó cùng mấy Linh Vương cấp bậc, lấy nhanh tốc độ chạy lên đỉnh núi phía trên đi.

Đỉnh núi phía trên lúc này có không ít Linh Vương tứ cấp đến Linh Vương thất cấp, đang cùng với Văn Thiết Mãng Xà chiến đấu, bọn họ không dám tới gần Văn Thiết Mãng Xà, vì sợ thực lực và nọc tố của nó, chỉ có thể dùng linh lực từ xa công kích, muốn làm dẫn dụ nó rời đi, sau đó để trong đó một đồng bọn đi hái lấy, rồi bóp nát Ngọc bài rời đi, bọn họ là ở Công hội lính đánh thuê biết được có người ra một số tiền khổng lồ tìm Ngủ Sắc Thảo, lại được người tiết lộ bên trong khảo hạch có Ngủ Sắc Thảo, cho nên mới cùng nhau hợp tác tìm đến nơi này.

" Khẹt.....!Khẹt." Thanh âm tức giận phun lưỡi khẹt khẹt của Văn Thiết Mãng Xà, làm người nghe đến, làm cả da đầu đều sởn tóc gáy, Văn Thiết Mãng Xà tức giận quát.

" Vô tri nhân loại, Ngủ Sắc Thảo là Xà bản tôn, ngươi chờ cũng dám đoạt, tìm chết."

Văn Thiết Mãng Xà cái đuôi nâng lên, mang theo dòng khí đập mạnh xuống nơi có Linh sư đứng, mọi người trong mắt kinh hoảng né tránh." Ầm." Tiếng vang, trên mặt đất phía trên, bổ ra một đạo đường dài lớn lỗ hổng, bọn họ tuy tránh thoát được Văn Thiết Mãng Xà cái đuôi công kích, nhưng dòng khí quá mức cường đại, làm vài người đứng ngần nơi đó nhất khoé miệng chảy ra máu tươi.

Cùng lúc đang ẩn nấp Giang Thành Liệt đám người chờ cơ hội, nhân lúc Văn Thiết Mãng Xà công kích ra đến, hắn ra lệnh cho vài người Linh Vương ra tay, vài đạo linh lực mạnh mẽ đánh lén về hướng bảy tắc của Văn Thiết Mãng Xà, Văn Thiết Mãng Xà trên thân cũng bị rách da một đường, Văn Thiết Mãng Xà ăn đau, nếu không nhờ da của nó rắn chắc, thì nó đã trọng thương rồi, vì bảy tắc là bọn họ loài Rắn yếu ớt nhất địa phương, bị đánh lén như vậy một kích, làm nó đau đớn vô cùng, nó giống giận.

" A! Đám nhân loại đáng chết, bản tôn muốn giết các ngươi!"

________________________________.

Quảng cáo
Trước /198 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương

Copyright © 2022 - MTruyện.net