Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người thấy như vậy một màn, cũng phản ứng lại, vọt vào bên trong mà đi, hang động không rộng lớn, mà người thì nhiều, ai cũng không muốn nhường ai, đều muốn đi phía trước, như vậy cơ hội đoạt bảo vật sẽ càng cao, bọn họ vì không cho đối phương vào trong trước liền ra tay, cho nên đánh thành một đoàn.
Vân Phong Nhã cùng Bạch Lam Y thấy như vậy một màn, cũng không ngấp ngáp mà đi vào han động, vài người Bạch gia thấy Bạch Lam Y không đi vào, trong lòng có chút nôn nóng, nhưng vẫn nhịn xuống không nói, vì trước lúc khảo hạch, gia chủ cũng đã hạ mệnh lệnh, toàn bộ đều phải nghe Bạch sư tỷ.
Bạch Lam Y, nhìn Vân Phong Nhã không chút ngấp ngáp nào, khoanh tay trước ngực nhàn nhã nhìn xem trước mắt một màn, nàng thật sự rất hiếu kỳ Vân Phong Nhã, tuổi nhỏ lại không chút bồng bột, mà là bình tĩnh cùng bình tĩnh.
" Đa tạ, học đệ" Bạch Lam Y, không mấy tự nhiên nói.
Vân Phong Nhã có chút bất ngờ khi thấy nàng ta không được tự nhiên bộ dáng, nào còn có vừa rồi chiu chọc nàng dáng vẻ, xem ra nàng ta rất ít cùng người nói qua cảm tạ lời nói đi, mới có như vậy biệt nữu, Vân Phong Nhã khoé môi cong cong, ngật đầu.
" Ân, kêu ta Phong Nhã là được."
" Hảo, vậy Phong Nhã về sau kêu ta Y Y là được."
Nàng cũng không nói ra, nàng chín là bé con được hắn cứu ở Nguyệt Vân Thành, có những thứ có thể nói, có những thứ không thể nói, nàng cũng sẽ không vì thiếu niên này cứu nàng hai lần mà đem gốc ngát nói cho đối phương, nhưng ân tình này nàng sẽ nhớ kỹ.
Bạch Lam Y nhìn Vân Phong Nhã, không chút khẩn trương, hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi không sợ bảo bối bị vài người đi vào trước lấy được sao?" Bạch Lam Y hiếu kỳ hỏi.
Vân Phong Nhã nhìn nàng, cong cong khóe môi câu hồn người nói.
" Nếu bảo bối như vậy dể dàng lấy được, thì không kêu bảo bối rồi, vả lại...." Vân Phong Nhã nhìn nàng có ý nói tiếp." Vả lại, ta cảm nhận được bên trong tuy có linh lực nồng đậm phát ra, nhưng bên trong lại có lẫn mùi máu tanh, nếu có người nguyện ý đi trước thử, ta sao lại đi ngăn cản?"
" Ngươi cũng nghe được mùi máu tanh?" Bạch Lam Y có chút bất ngờ trước sự nhạy bén của Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã còn tưởng là chỉ có nàng mới ngửi được mùi máu tanh kia, nhưng không ngờ nàng ta cũng như vậy nhạy bén, Vân Phong Nhã cười mị mị hỏi.
" Y Y cũng ngửi thấy được ư? Y Y thật lợi hại nha."
Bạch Lam Y nhìn thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt, môi hồng răng trắng, da như chu ngọc, cười mị mị đôi mắt, làm người rất muốn đưa tay ra nắn bóp khuôn mặt tuấn mỹ kia một cái, nhưng không thể a, nàng nhìn về vài người đệ tử Bạch gia, và vài khảo hạch sinh trong đoàn, thì thấy cả nam lẫn nữ đều có chút trinh lăng say mê bộ dáng, nhất là nữ nhân, trong đôi mắt điều phát sáng, cái đẹp ai cũng thích nhìn, nhưng hắn không chỉ tuấn mỹ mà kể cả khí chất, hơi thở, đều làm cho người khác không thể không bị thu hút, đúng là yêu nghiệt mà, không biết khuôn mặt này, đã lừa bao nhiêu trái tim nữ nhân nữa, nàng cười như không cười nhìn thiếu niên chiu hoa ngẹo nguyệt trước mặt, hắn ở đó còn đang phát ra câu dẫn hơi thở, mà bản thân không tự biết, nàng cười nói.
" ta làm sao có thể cùng Phong Nhã so, vừa rồi Phong Nhã còn cứu ta đâu, phải không." Phải không hai chữ nàng kéo có chút dày, kèm theo mị hoặc thanh âm, làm người nghe có một cảm giác mình được nữ nhân ái mộ cảm giác.
Vân Phong Nhã thì ngược lại, nàng ta thanh âm như vậy mị hoạt, nhưng nhìn đôi mắt cười như không cười kia, làm nàng có một cảm giác, bản thân xuất quỷ, bị người bắt được cảm giác, Vân Phong Nhã cũng không hiểu sao, trong lòng cứ nao nao, cùng với Bắc Cung Nhiên là một loại cảm giác, là tâm động, ai, nàng tại sao lại tra như vậy, Vân Phong Nhã còn đang khổ não, thì nghe được tiếng hét chói tai từ bên trong hang động truyền ra.
" A...A....A."
" A....A...A."
Rất nhiều tiếng hét thê thảm của những người vọt đi vào phía trước, còn có cả tiếng đánh nhau bên trong truyền ra, những người bên ngoài còn đang tranh chấp đều ngừng lại, trong đầu đều xuất hiện, có người đoạt được bảo vật ý niệm, mà không hề nghĩ là bên trong có nguy hiểm hai không? đám người cũng không có thời gian tranh chấp, bắt đầu chen chúc chạy vào hang động, nhưng chưa đến năm phút đồng hồ, thì tiếng hét thê thảm và tiếng đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, những người phía sau nghe này thanh âm, không sợ, ngược lại như tim máu gà giống nhau, xông vào bên trong, vì bọn họ trong lòng đều nghĩ, càng là chiến đấu kịch liệt, thì chứng tỏ bảo bối bên trong không phải vật phàm.
Vân Phong Nhã mài đẹp nhíu lại, cảm nhận được trong không khí, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, nàng nhân mọi người không chú ý, ra lệnh cho Tầm Kim Thử đi xem bên trong tình huống.
Tầm Kim Thử nhận được chủ nhân mệnh lệnh, lấy nhanh tốc độ độn thổ mà đi.
Vài phút sau, nó trong thức hải có chút ủy khuất cùng Vân Phong Nhã truyền lời.
"Chíp..
chíp...!Chủ nhân, bên trong có trận pháp, nhân gia không thể đi sâu vào bên trong được a!"
"Trận pháp? " Vân Phong Nhã ngẩn ra, theo như lời Tiểu Kim nói có kết giới, như vậy bên trong nói cái kia bảo bối, là cường giả làm ra, không cho người đi vào bên trong." Tiểu Kim, ngươi xem những người đó đang làm gì?"
" Đã biết chủ nhân."
Tầm Kim Thử không tiếp tục đi xuống lòng đất đào, nó liền chui lên mặt đất phía trên đi, khi đầu nó vừa ló ra, thì có một dòng khí đánh tới, nó nhanh chóng rụt đầu về, nếu chậm một chút, thì mao trên đầu của nó cũng đã không có, nó tức giận mắn.
" Chíp...!chíp....Nhân loại đáng giận, xém chút nữa đem Kim gia gia xinh đẹp mao đầu đánh rớt, nếu Kim gia gia biết là ai làm, nhất định sẽ đem đầu tóc của hắn ta cạo sạch."
Vân Phong Nhã nghe được Tầm Kim Thử như vậy nói, nàng khoé môi rật rật, chỉ nói.
" Ngươi cẩn thận một chút."
" Ân, chủ nhân."
Tầm Kim Thử cẩn thận nhô đầu lên, muốn xem là ai vừa rồi ra tay, nhưng khi nó thấy trước mắt một màn, đều sợ run lên.
" Chủ nhân, không xông, những người đó cứ nhiên chém giết lẫn nhau, trong đó có rất nhiều người, đôi mắt đều đỏ như máu, như là điên lên vậy, không ngừng chém giết đồng bọn, thật là quỷ dị a?"
Mà Bạch Lam Y lúc này mài đẹp cũng nhíu lại, vì nàng cũng ngửi được trong không khí mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, vì nàng cũng là luyện đan sư, trong gia tộc chỉ có, gia gia, ngoại tổ phụ, phụ thân mẫu thân, và mấy vị cung phụng trưởng lão mới biết được nàng biết luyện đan, hiện tại nàng cũng đã là nhị phẩm Luyện Đan Sư, gia tộc vì an toàn của nàng suy nghĩ, mới không đem việc nàng biết luyện đan, công bố thế nhân, vì thiên phú của nàng cũng đã làm cho không ít gia tộc khác đố kỵ, nếu như bọn họ biết nàng về luyện đan thiên phú không thua gì luyện đan thiên tài trong học viện, bọn họ còn sẽ để nàng tiếp tục tồn tại đi xuống sao? Nhất là vị kia, nàng còn đang suy nghĩ thì như thế nào, thì nghe được Vân Phong Nhã thanh âm trầm thấp vang lên.
" Tiểu Hắc, Kim Bằng, đem cửa động cho ta chặn lại."
" Vâng, chủ nhân."
Tiểu Hắc và Kim Bằng nghe chủ nhân ra lệnh, đáp một tiếng, Thiên Thú nhị giai và nhất giai, không ngừng phát tán mà ra, chúng nó nhảy đến cửa hang động phía trước chặn lại đám người muốn xông vào, răn nanh bén nhọn ngầm ngừ lên, dòng khí mạnh mẽ đem mười mấy người đánh bay ra sau, ngã vào đám người phía sau trên người.
" Bịch, bịch, bịch."đám người ngã vào nhau.
" Ngao....!Ô."
" Cu....Cu."
Đám người đang chen chúc đi vào, thì có một dòng khí mạnh mẽ đánh bay bọn họ ra sau, đè lên người phía sau, khi bọn họ thấy được ngăn cản bọn họ vào bên trong là Bạch Hổ uy mãnh, và Kim Sắc Đại Bàng khi, có người kinh hô lên.
" Đây...!đây không phải là hai con Thiên Thú Bạch Hổ và Kim Sắc Đại Bàng vừa cùng Văn Thiết Mãng Xà chiến đấu sao?" Thanh niên kinh hô lên.
Có người nghi hoặc hỏi.
" Sao nó lại ngăn cản chúng ta a?"
" A, ta nhận ra được, ta nhận ra được, hai con Thiên Thú này là khế ước thú của thiếu niên hắc y kia." Một thanh niên nhận ra được, Bạch Hổ và Kim Sắc Đại Bàng, ngón tay gã chỉ về hướng Vân Phong Nhã phương hướng nói.
Đám người theo ngón tay của hắn nhìn qua, thì thấy một thiếu niên hắc y võ phục, tóc buộc đuôi ngựa, tuấn mỹ vô xông khi, người cũng đã đi đến trước mặt bọn họ, nhưng bảo bối trước mắt, ai còn có tâm đi xem cái gì dung mạo, bọn họ hiện tại trong mắt đều là tức giận, cùng hung ác, có người quát lên.
" Tiểu tử, ngươi không cho chúng ta vào, là có ý gì? chẳng lẽ ngươi muốn một mình độc chiếm bảo bối ư? Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi có hai con Thiên Thú khế ước, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, một người một chiêu, cũng đủ để ngươi cùng Khế ước thú của ngươi, nằm bẹp trên đất."
" Đúng vậy, tiểu tử ngươi không muốn chết, thì cút ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí." Một thanh niên khác mũi đao chỉ về hướng Vân Phong Nhã nói.
" Cho chúng ta lăn." Vài người quát lên.
Vân Phong Nhã nhìn những người này trong mắt đều là tức giận cùng tham lam, nàng thật sự rất muốn mặc kệ những đám ngu xuẩn này, nhưng ai kêu sư phụ của nàng lại là Linh Sư học viện, viện trưởng đâu, nàng cũng không thể để mặt kệ những người này a?
Vân Phong Nhã trên người không ngừng phát ra hàn khí, đôi mắt đen sâu không đáy cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng, không còn một chút nào tà khí, mà là khí thế vô hình của kẻ đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, làm những người đó có một loại vương giả nhìn chúng sinh ảo giác, thanh âm nàng cũng trở nên lạnh lẽo vang lên.
"Những người các ngươi đứng ở đây, có ai không phải là thiên tài? Có ai không phải là thiên kêu chi tử? Tư lịch cũng nhất định hơn những người bên ngoài, các ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được, bên trong hang động này rất là quỷ dị sao? Các ngươi không cảm nhận được mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm sao?" Nàng ngừng lại, ánh mắt quét nhìn người phía dưới một vòng." Còn có, bên trong tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, và những tiếng hét thê thảm kia, các ngươi không có cảm giác không đúng sao?
Mọi người còn đang tức giận không thôi, nhưng khi nghe được thiếu niên từng câu từng chữ chất vấn, như là nước lạnh tưới xuống ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy, bọn họ đều ngẩn ra, lúc này bọn họ thần thức mới từ từ cảm ứng bên trong tình huống, nhưng thần thức chưa vào đến bên trong đã bị bắn ngược ra..