Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Liast
Beta: Strangers Ex
Thật ra ý tưởng của Hạ Khuynh Thành rất đơn giản, không ai muốn tìm hắn đóng phim, không có xí nghiệp bằng lòng dùng hắn làm người đại diện phát ngôn, trước mắt trong giới giải trí hắn đúng là cái loại tồn tại thối không ngửi được, cho nên vì để có thể đóng phim, có thể trở về giới giải trí mà hắn có thể không từ mọi thủ đoạn.
Mà sở dĩ Hạ Khuynh Thành không ra tay với Thủy Ân Trạch và Đường Cảnh, là do hai người bọn họ là diễn viên chính, coi như nếu hai người bọn họ thực sự xảy ra vấn đề gì thì chưa chắc công ty sẽ cho mình thay thế, ngược lại là vai nam thứ ba nói quan trọng thì lại không tính quá trọng yếu, nếu nói không quan trọng cũng đúng nhưng lại là không thể thiếu thiếu vai này, nếu xảy ra vấn đề thì mới có thể tới phiên mình thay vào.
Hơn nữa hắn không muốn đối nghịch với Thủy Ân Trạch, bởi vì như vậy sẽ chọc cho Diêm Thiếu Liệt không vui, hắn cũng không biết vì cái gì, dù sao có chút sợ Diêm Thiếu Liệt.
Dù kết quả có ra sao, mọi thứ vẫn như hắn dự đoán, công ty quả nhiên quyết định để cho hắn diễn bộ phim này, mặc dù là nam thứ ba nhưng bởi vì muốn bồi dưỡng hắn lần nữa, công ty còn cố ý bảo biên kịch sửa lại phần sau một chút, cho thêm hắn không ít cảnh quay, có thể thấy được công ty vẫn rất chú ý đến hắn.
Nhưng hắn không có biểu hiện quá mức, làm cho người ta cảm thấy dường như hắn có bao nhiêu mong đợi. Vho nên lúc bọn người Thủy Ân Trạch ở phim trường nhìn thấy Hạ Khuynh Thành, bộ dáng hắn mới là cái dạng không tình nguyện, nhưng thật ra, khi đó trong lòng hắn đã sớm vui như nở hoa.
Lúc Thủy Ân Trạch nghe được chuyện kia từ Diêm Thiếu Liệt thì không còn lời gì để nói, y đã từ lâu không biết nói Hạ Khuynh Thành cái gì cho tốt nữa, cái này đúng là vì đạt tới mục đích mà không từ mọi thủ đoạn mà, nghĩ lại bên cạnh mình có người như vậy thật là làm cho người ta rất khó chịu. Nhưng không ai có cách nào chứng thật chuyện kia chính là Hạ Khuynh Thành làm, hơn nữa diễn viên kia và bọn họ không quen, không đáng vì chuyện của người khác mà mạo hiểm. Thế nhưng khi nhìn đến bộ mặt giả dối kia của Hạ Khuynh Thành thì Thủy Ân Trạch rất muốn nắm nó kéo xuống, xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu vô sỉ.
Hạ Khuynh Thành đến thì đoàn phim này liền náo nhiệt, bởi vì quan hệ của hắn và ba diễn viên chính không tốt. Thủy Ân Trạch trừ bỏ quay phim thì trên cơ bản không tiếp xúc với hắn, tuy rằng Đường Cảnh không vừa mắt hắn đủ đường, nhưng trừ bỏ hai ngày đầu có vài lần cải nhau ở ngoài, sau đó lại học Thủy Ân Trạch không quay phim thì không nói chuyện với hắn. Chỉ riêng Tiếu Thải, trên căn bản hai người này là ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, mọi người đã nhìn quen nên không còn thấy lạ lẫm.
Nhưng mà Thủy Ân Trạch quả thật cảm thấy như vậy rất phiền, thậm chí y có ý định rời đi, mà còn thực sự đi đến công ty bàn về chuyện này, có lẽ công ty đoán ra được một ít nguyên nhân, nhưng lại không muốn y rút khỏi bộ phim này.
Bộ phim này gần đây vì Tiếu Thải mà tiến độ chậm rất nhiều ngày, bây giờ đổi Hạ Khuynh Thành thì một số cảnh phải quay lại, nếu vai của Thủy Ân Trạch cũng đổi ngưởi thì bộ phim này gần như phải quay lại một lần nữa, nếu như thế Công ty Ấn thực sự thiệt hại rất lớn. Đương nhiên lúc công ty bàn chuyện với Thủy Ân Trạch thái độ rất tốt, hơn nữa còn đủ loại biểu đạt lấy lòng hi vọng Thuỷ Ân Trạch tiếp tục diễn tiếp.
Nếu công ty lấy cứng đối cứng thì tốt rồi, Thủy Ân Trạch có thể mặt đen đi nói chuyện, nhưng cố tình công ty không như thế, đối mặt đủ loại nỗi niềm khó nói của lão tổng, đủ loại khổ sở, khó xử các loại, cuối cùng Thủy Ân Trạch đành phải lại trở về quay phim.
Quả nhiên không quá vài ngày các phương tiện truyền thông lớn nhỏ của Thiên Hải thị đều đưa tin về tình hình của bộ phim, đương nhiên những tin đồn về quan hệ không hợp giữa các diễn viên mới là trọng điểm. Coi như Thủy Ân Trạch không để ý tới Hạ Khuynh Thành, thân ở bên trong vòng xoáy thì cũng bị người ta bàn tán không ít, cái gọi là nằm cũng trúng đạn chính là đang nói y.
Nhìn các suy đoán trong mấy bài báo, đủ loại nhân sĩ biết rõ sự tình tiết lộ, đủ loại phóng viên phát hiện tin đồn khó hiểu, y cũng không nói gì, dù sao mà nói Đường Cảnh và Tiếu Thải so với y mới càng náo nhiệt, Nhất là Tiếu Thải, bởi vì không biết là ai đem chuyện bọn họ hai cãi nhau ở công ty nói với truyền thông, cả mấy lời nói thô tục của hai người bọn họ văng ra cũng bị đăng lên, đương nhiên truyền thông sẽ không trắng ra như vậy, nhưng một ít tạp chí lá cải thì mặc kệ này đó, tin tức như vậy đúng là hấp dẫn mắt người đọc, không đăng thì thật lãng phí.
Thấy mấy tin tức này bị đăng lên, Thủy Ân Trạch càng tỏ ra điệu thấp, quay xong liền trốn vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi, kết thúc công việc liền lập tức rời khỏi phim trường. Nếu Diêm Thiếu Liệt tới thăm thì hai người sẽ trò chuyện ở ngay trong phòng họp, dù sao có thể cách xa thị phi được thì nên cách càng xa càng tốt.
Diêm Thiếu Liệt cũng nhìn thấy những tin tức này, anh cũng biết Thủy Ân Trạch đã nói chuyện với công ty, nhưng công ty không đồng ý cho vợ rời đi, hơn nữa là ngôn từ cầu xin tha thiết, vợ nhà mình lại là người mềm lòng, người khác nếu lấy cứng rắn đối với vợ, vợ chắc chắn sẽ không sợ, nhưng là đụng phải loại mềm yếu này ngược lại vợ mình không có đối phó được.
Cũng may vì Thủy Ân Trạch nổi giận một trận, nên tiến độ quay phim của đoàn phim nhanh hơn rất nhiều, còn về những lời đồn bất hòa này bây giờ cũng không nhiều lắm.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều vì chuyện này làm cho mất hứng, Hạ Khuynh Thành và Tiếu Thải rất cao hứng, bởi vì cả hai người bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió, xưa có câu người càng nổi tiếng thì thị phi càng nhiều, thật ra thị phi nhiều cũng không đại biểu cho người đang rất nổi tiếng. Cho nên đối với việc này hai người bọn họ là rất vui vẻ, tuy rằng danh tiếng có thể không tốt lắm, nhưng chuyện gấp gáp bây giờ chính là phải nổi tiếng, ai mà tâm tình đi quan tâm hắn danh tiếng có tốt hay không đâu.
Ngày hôm nay Diêm Thiếu Liệt cố ý đến phim trường sớm đón Thủy Ân Trạch, bởi vì Thu Đình Nhã mời hai người bọn họ ăn cơm, đương nhiên ăn cơm không phải chuyện quan trọng, quan trọng là chính thức giới thiệu Tống Vệ Lý cho bọn họ nhận thức, cùng đến còn có Tần Hiếu Luân.
Hạ Khuynh Thành thấy Diêm Thiếu Liệt và Tần Hiếu Luân ở bên ngoài hút thuốc, ánh mắt lóe lóe vừa muốn đi chợt nghe Tiếu Thải ở phía sau nói: “Ôi, anh muốn đi đâu thế? Tìm Diêm Nhị thiếu sao? Không biết ngại à.”
Vừa quay người Hạ Khuynh Thành liền thấy Tiếu Thải mặc sườn xám, bên tai đeo một đóa hoa đỏ thẫm, hiển nhiên đây là cô ta còn chưa có tháo trang sức đâu, khóe miệng Hạ Khuynh Thành giật giật nghĩ thầm hình tượng ỏng ẹo này rất xứng với cô ta, nhưng mà Hạ Khuynh Thành lại càng xem càng chán ghét.
“Quan hệ gì với cô? Không phải mỗi ngày cô đều muốn sáp lại gần Thủy Ân Trạch sao? Tiếc là người ta lại không để ý tới cô.”
Tiếu Thải cười nhạo nói: “Tôi sáp lại là vì đối lời kịch với anh ta, còn anh muốn tiếp cận tới bên người Diêm Nhị thiếu vì cái gì đây? Anh dám nói sao?”
“Cô…” Hạ Khuynh Thành dữ tợn trừng mắt liếc nhìn Tiếu Thải rồi xoay người rời đi, lúc này Thủy Ân Trạch cũng thu dọn xong đi ra, liếc nhìn hai người bọn họ một cái lập tức bước đi.
“Liếc cái gì mà liếc? Sớm muộn gì cũng cho anh nhìn trắng mắt ra.” Tiếu Thải ném ánh mắt dữ tợn về Hạ Khuynh Thành, ánh mắt lóe lóe.
Sau khi Thủy Ân Trạch đi ra thì Diêm Thiếu Liệt và Tần Hiếu Luân cũng vừa hút xong điếu thuốc, mấy người lên xe rồi đến một tiệm cơm Tây, khi ở trên xe Tần Hiếu Luân nói sơ qua về tình hình của Tống Vệ Lý với Diêm Thiếu Liệt.
Tống Vệ Lý là con cả cũa Tống gia, chưa từng kết hôn, lúc trẻ từng kết giao với một người bạn gái, là bạn học trung học của hắn, hai người xem như thanh mai trúc mã, hơn nữa cảm tình cũng không tệ, nhưng tới khi bàn chuyện kết hôn thì hai người lại đột nhiên chia tay.
Tống gia ở thành phố Thiên Hải coi như là gia tộc lâu đời, căn cơ sâu nhưng thương nghiệp lại phát triển thông thường, nghiêm túc mà nói còn kém hơn Thu gia một chút, nhưng nhân mạch là thật. Năm đó thiệp mời của Tống gia đều đã phát ra, nhưng đột nhiên tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, không ai biết vì cái gì, sau lại lục tục có người giới thiệu bạn gái cho Tống Vệ Lý, lúc đầu chú ấy không quan tâm, vài năm sau cũng kết giao mấy bạn gái, nhưng thủy chung là không mặn không nhạt, lúc sau đó nhiều năm luôn ở trong trạng thái độc thân, thẳng đến gặp gỡ Thu Đình Nhã.
“Hiếu Luân, cậu sắp xếp nằm vùng ở Tống gia sao?”
Tần Hiếu Luân giật mình nhìn về phía Diêm Thiếu Liệt, lập tức liền hiểu rõ ý của anh là gì, anh ta cười cười nói: “Ba của tôi với Tống Vệ Lý là bạn học, còn là cùng giới, lúc bọn họ đến trường đã quen biết.” Việc này là Tần Hiếu Luân từ cha của anh ta là Tần Ngôn Lý nghe được.
“Oh, tôi nhớ ra rồi, ngày đó bác trai ở bệnh viện vừa nghe mẹ nuôi nói chỉ biết chú ấy là người Tống gia, thì ra thực sự quen biết.”
“Muốn nói quen biết coi như không sai, từng có một vài lần hợp tác làm ăn, nhưng quan hệ của ba tôi và chú ấy không phải rất thân thiết, năm đó chuyện này rất ầm ĩ, cho nên rất nhiều người biết. Cậu về nhà hỏi gia gia nãi nãi một chút khẳng định sẽ biết, nghe nói thiệp mời tới hôn lễ của con trưởng Tống gia phát ra mấy ngàn cái.”
Diêm Thiếu Liệt bĩu môi, “Mấy ngàn cái? Có khoa trương hay không vậy?”
Tần Hiếu Luân cười, “Sao biết được chứ? Chuyện năm đó chỉ có Tống gia biết, không khéo còn có người khác đồn bậy bạ.”
“Bác trai có nói việc này với mẹ nuôi không?”
“Không đợi ông ấy nói đâu, cô đã biết, tôi nghe cô nói Tống Vệ Lý đã nói trước cho cô biết rồi.”
Diêm Thiếu Liệt gật gật đầu, ” Uhm, tới cái tuổi này thì bọn họ còn có cái gì không thể nói, nếu chú ấy gạt mẹ nuôi vậy thì mới có vấn đề đấy.”
“Thế mẹ nuôi có nói với các người chuyện đó rốt cuộc là sao không?”
Tần Hiếu Luân lắc lắc đầu nói: “Chưa nói, ba của tôi còn dò hỏi ráo riết, nhưng cô nhất quyết không chịu nói, có lẽ là đề cập tới chuyện riêng tư gì đi, ba của tôi còn nói cậu có cơ hội thì hỏi nuôi một chút, xem xem có thể hỏi ra cái gì hay không?”
Diêm Thiếu Liệt liếc mắt Tần Hiếu Luân một cái nói: “Các người đều hỏi không ra thì tôi có thể hỏi ra sao?”
Tần Hiếu Luân gật gật đầu, “Từ trước đến nay cô thương cậu nhất, không khéo chúng ta đều hỏi không ra tới mà cậu có thể hỏi ra thì sao.” Diêm Thiếu Liệt nghĩ thầm nếu như mình có thể hỏi ra được chuyện, vậy thì chắc chắn không thể nói cho mấy người biết chuyện.
Không tới một hồi vài người đã tới nhà hàng, lúc bọn họ đi vào Thu Đình Nhã và Tống Vệ Lý đã đợi ớ đó, Thu Đình Nhã liếc mắt một cái liền thấy được mấy người bọn họ, hướng mấy người bọn hắn vẫy vẫy tay, vài người lập tức cười đi tới.
“Cô.”
“Mẹ nuôi.”
Đến lượt Thủy Ân Trạch thì y có chút khó xử, gọi như thế nào đây? Trước kia là đi theo kêu Nhị thẩm, tuy rằng A Liệt gọi là mẹ nuôi, nhưng nếu mình gọi thì có thích hợp hay không đây? Dù sao Thu Đình Nhã không có nhận mình nha.
Thu Đình Nhã cười cười nói: “Ân Trạch là vợ của A Liệt chúng ta, dì và Tử Mị lại là bạn thân, nên gọi theo A Liệt là Mẹ nuôi.”
Mặt Thủy Ân Trạch đỏ lên, nhưng vẫn là ngoan ngoãn kêu một tiếng Mẹ nuôi.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Thu Đình Nhã giới thiệu đơn giản cho bọn họ với Tống Vệ Lý, Tống Vệ Lý làm ba người cảm giác hoà nhã dễ gần, hắn đối với Thu Đình Nhã lại càng ân cần rất tri kỷ, Diêm Thiếu Liệt cảm thấy người đàn ông này rất được.
Diêm Thiếu Liệt đánh giá Tống Vệ Lý này không tệ lắm, hắn vừa có trầm ổn cơ trí của đàn ông trung niên, lại có tính hài hước dí dỏm của người trẻ tuổi, hơn nữa là người rất thông thái, nói đến đề tài gì đều có thể giải thích rất độc đáo theo cách riêng của mình. Diêm Thiếu Liệt lại cảm khái người đàn ông này thật sự vứt Nhị thúc nhà anh mấy con phố.
Thu Đình Nhã ngẫu nhiên sẽ đáp lời, đa số đều là cười mà không nói, nếu không chính là nói vài câu với Thủy Ân Trạch, “Ngày hôm qua mẹ còn cùng với mẹ con nói, tìm cơ hội hôm nào chúng ta tụ họp lại, lần trước bởi vì mẹ nằm viện mà không tụ lại được, mẹ còn luôn luôn nhớ trù nghệ của Tử Mị đó, bộ phim của con khi nào thì quay xong?”
Thủy Ân Trạch cười nói: “Tối hôm qua con có nghe mẹ nói, có lẽ còn muốn hơn một tháng nữa, nếu ngày nào đó tụ họp thì con nói với đoàn phim một tiếng, trở về sớm một chút là được.”
“Vậy có được hay không? Đoàn phim các con gần đây có không chuyện đi?”
Ban đầu Thủy Ân Trạch là ngạc nhiên, lập tức nhớ tới tin tức bay đầy trời liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, “Không có việc gì, có vấn đề cũng không phải con, hơn nữa việc ấy là con bị liên luỵ, muốn xin nghỉ phép gì đó không thành vấn đề.”
Bữa cơm này ăn khá là vui vẻ thoải mái, mấy người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhìn ra được Tống Vệ Lý đối với Diêm Thiếu Liệt và Tần Hiếu Luân rất là thưởng thức, luôn không ngừng cùng Thu Đình Nhã khích lệ hai người bọn họ, đương nhiên thái độ hắn đối Thủy Ân Trạch là rất tốt, về phần Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch chuyện ông nên biết thì đều đã biết, tuy rằng ngày đính hôn hắn không có đi.
Sau khi cơm nước xong bọn họ liền rời khỏi, Tống Vệ Lý đưa Thu Đình Nhã đi, sau khi Diêm Thiếu Liệt đưa Tần Hiếu Luân về đến nhà thì mới cùng vợ về nhà.
Vài ngày sau Diêm Trí Viễn báo cho Diêm Thiếu Liệt biết, nói là Hạ Khuynh Thành và Diêm Thiếu Kiệt có một lần không hẹn mà gặp, đương nhiên do một tay Hạ Khuynh Thành thu xếp. Hơn nữa anh ta nhìn ra Diêm Thiếu Kiệt thấy Hạ Khuynh Thành không phải không có cảm giác, chẳng qua trong toàn bộ quá trình Hạ Khuynh Thành đều là giả vờ không thấy Diêm Thiếu Kiệt.
Thật ra là Hạ Khuynh Thành đã theo dõi Diêm Thiếu Kiệt vài ngày, phát hiện gần đây anh ta thường xuyên sẽ đi một nhà hàng Tây mới mở ăn cái gì, vì thế vào ngày hôm đó đến nhà hàng này ăn. Diêm Trí Viễn nói vừa nhìn Hạ Khuynh Thành như vậy chỉ biết hắn là tỉ mỉ ăn mặc, ngày đó Hạ Khuynh Thành hẹn bạn bè trong giới, là một nam nghệ sĩ hạng hai không nổi cũng không danh tiếng gì, hai người không biết đang nói chuyện gì, dù sao nhìn qua quan hệ khá tốt, hơn nữa nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Diêm Trí Viễn trộm quay lại, sau khi Diêm Thiếu Liệt nhìn clip thì sờ sờ cằm, xem bộ dáng Diêm Thiếu Kiệt này rõ ràng là tình tiết ăn dấm, dù sao ngẫm lại cũng đúng, Diêm Thiếu Kiệt luôn luôn thích Hạ Khuynh Thành như thế, sau khi phong ba đánh người huỷ hoại dung nhan qua đi, gương mặt của Hạ Khuynh Thành khôi phục giống như trước đây, khó bảo toàn Diêm Thiếu Kiệt nhìn người mà không có ý tưởng gì, thấy vật đều có thể nhớ người, huống chi là thấy người chứ?
Diêm Thiếu Liệt phân phó Diêm Trí Viễn tiếp tục theo dõi người, nếu có cảnh nào đẹp ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, Diêm Trí Viễn hứa tuyệt đối sẽ không để cho anh bỏ lỡ phấn khích trong nháy mắt.
…
Một tuần sau Phùng Thiên Hâm đột nhiên đến đoàn phim, nói là đến thăm Thủy Ân Trạch, cô ta đến làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, không phải nói bởi vì Phùng Thiên Hâm và Thủy Ân Trạch truyền ra scandal mà đắc tội Diêm Nhị thiếu sao? Cô ta sao còn dám tới thăm Thủy Ân Trạch? Cô ta không sợ Diêm Nhị thiếu gây phiền toái cho cô ta sao?
Tuy rằng mọi người suy đoán đủ đường, nhưng là không ai thực sự dám mở miệng ra hỏi chuyện, Phùng Thiên Hâm đến phòng nghỉ của Thủy Ân Trạch ngây người một hồi lâu hai người mới đi ra, không có ai biết hai người bọn họ rốt cuộc hàn huyên những thứ gì. Lúc hai người bọn họ đi ra Phùng Thiên Hâm liền thấy Tiếu Thải vừa mới nghỉ ngơi xong đi ra, Tiếu Thải cũng nhìn thấy cô ta.
Hai người đồng thời nhíu lại lông mày, nhưng hiển nhiên khí thế của Tiếu Thải thấp hơn một bậc so với Phùng Thiên Hâm, mà không đợi Phùng Thiên Hâm mở miệng cô ta lại chăn họng trước nói: “Tôi còn nghĩ rằng ai vậy đâu, thì ra là Phùng Thiên Hâm nha.”
Phùng Thiên Hâm khóe miệng nhếch lên, “Chậc chậc, nữ minh tinh nổi tiếng năm nào, bây giờ không ngờ lại chật vật đến thế.”
“Ai chật vật? Tôi là nữ chính của bộ phim này.”
“Nữ chính? Nữ chính diễn trong bộ phim về các chàng trai thì đáng giá mấy đồng tiền chứ? Mệt cho cô còn nói ra được, cô đã bao nhiêu năm không diễn qua vai nữ chính hả? Lại có thể kích động thành như vậy.”
“Nữ chính không có gì hay để khoe ra, nhưng chung quy so với người không có tác phẩm nào vẫn tốt hơn.”
“Cô nói cũng đúng, tôi luôn quay phim ở nước ngoài đúng là trong nước không nhận diễn cái gi, dù sao cũng không có cách nào, chạy cả trong lẫn ngoài nước thì cơ thể tôi chịu không nổi.”
Tất cả mọi người biết Phùng Thiên Hâm nhận một bộ phim bom tấn quốc tế, cô ta bây giờ là nữ nghệ sĩ trong nước duy nhất đóng bộ phim bom tấn quốc tế, hơn nữa cô ta diễn đều là vai quan trọng, đây là một trong những chủ đề gần đây người ta hay nói tới.
Tiếu Thải và Phùng Thiên Hâm không hợp đây là chuyện bao nhiêu năm, giới giải trí mọi người đều biết chuyện này. Mấy năm trước địa vị của Tiếu Thải còn có thể cùng Phùng Thiên Hâm ngang nhau, nhưng cô ta bây giờ và Phùng Thiên Hâm so với quả thực chính là một cái trên trời một cái dưới đất. Cho nên cô ta vừa rồi Thấy Phùng Thiên Hâm mới có thể kích động như vậy, mới có thể mở miệng châm chọc cô ta trước, không ngờ là rơi xuống thế yếu.
Nhưng hiển nhiên bộ dạng này của cô ta ở trước mặt Phùng Thiên Hâm dùng một chút cũng không được, ở giới giải trí bọn họ tranh nhau chính là địa vị, mà hiện giờ Phùng Thiên Hâm là ổn thỏa đè ép Tiếu Thải không biết bao nhiêu đầu, Tiếu Thải chống lại Phùng Thiên Hâm một chút phần thắng cũng không có.
“Phùng Thiên Hâm, cô không phải chỉ nhận bộ phim vớ vẫn ở nước ngoài thì có gì đặc biệt hơn người.”
“Không có gì giỏi lắm vậy thì cô cũng nhận một cái cho tôi xem thử đi, ah, đúng rồi, mấy năm trước cô thực sự nhận một cái, sau đó người ta lại không cần cô đúng không?”
Vừa nghe lời này Tiếu Thải cái mũi phình nổ, mấy năm trước khi cô ta đang nổi tiếng đúng là có nhận được lớn mời bộ phim bom tấn nước ngoài, nhưng sau đó người ta lại quyết định không cần cô ta. Lúc đó cô ta còn muốn nhờ bộ phim kia để có thể mở mày mở mặt, thậm chí có thể đem Phùng Thiên Hâm dẫm nát dưới chân, kết quả cô ta còn đắc ý không được vài ngày, người ta lại không cần cô ta, nói là hình tượng không hợp. Ngay sau đó Tiếu Thải bởi vì rất tức giận đem đối phương ra mắng, điều này làm tên tuổi cô ta bị nhiều đạo diễn lớn ở quốc tế ghi nhớ, chẳng qua là tên tuổi không được tốt lắm thôi.
Đương nhiên nếu năm đó cô ta có thể thành công đóng bộ phim kia, vậy thì Phùng Thiên Hâm không phải là nữ nghệ sĩ duy nhất đóng phim bom tấn quốc tế.
“Phùng Thiên Hâm.”
Tiếu Thải còn chưa nói xong đã bị Phùng Thiên Hâm cắt đứt, “Tiếu Thải, cô nhớ kỹ cho tôi, muốn sống trong cái giới giải trí này thì đừng có mà đắc tội Phùng Thiên Hâm này, cô khẳng định không yên đâu, không tin cô cứ chờ tôi coi, tôi sẽ cho cô biết một chút thủ đoạn của tôi.” Nói xong Phùng Thiên Hâm rời đi, Thủy Ân Trạch liếc mắt nhìn Tiếu Thải một cái rồi đi chuẩn bị quay phim.
Ngày hôm sau thì tin tức bị đưa ra, nhưng tiếng nói của dư luận cũng không phải “Công bằng” như vậy, rất nhiều báo chí truyền thông đưa tin đều là Tiếu Thải ở phim trường mắng chửi Phùng Thiên Hâm, hoặc là Tiếu Thải bị bệnh đau mắt, nhìn không được người khác nổi tiếng hơn mình, nếu không chính là năm đó Tiếu Thải bị phim bom tấn quốc tế vứt không dùng v.v…
Dù sao không có một câu nói giúp Tiếu Thải, điều này làm cho Tiếu Thải thấy tin thì tức giận ở phim trường quăng đồ vật này nọ. Lúc này ngay cả Hạ đạo diễn cũng tức giận, nhưng ông tức giận không phải là do báo chí không nói giúp Tiếu Thải, mà là Tiếu Thải ở phim trường ném loạn đồ vật này nọ.
Diêm Thiếu Liệt nhìn thoáng qua tờ báo tùy tay ném, lúc này mới nhiêu đó thôi, chờ xem đi!