Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mô Mô
Trình Vân Châu kinh hãi, quay đầu lại nhìn, không phải Thư Cẩn Nam thì là ai chứ, lúc này hắn mặc áo dài cổ tròn màu tím nhạt, đầu đeo ngọc quan kết hợp với dung mạo tuấn mỹ tạo nên bộ dáng của công tử thế gia tôn quý.
"Thế tử gia, sao ngài lại ở chỗ này?" Trình Vân Châu cố gắng ẩn nhẫn, nhưng phát hiện trong giọng nói mang theo sợ hãi, đúng là đời này nàng chưa từng sợ hãi ai, trừ người trước mặt này..., sau khi hiến thân để đổi lấy bình an của đệ đệ, Thư Cẩn Nam đã dùng hết phương thức để hành hạ nàng, nàng thực sự không nghĩ ra được, nếu đã ghét như vậy sao vẫn còn dây dưa?
Lúc này Trình Vân Châu vẫn còn nhỏ, cũng chỉ là tuổi mười mấy, cố gắng dùng bả vai gầy yếu của mình chèo chống gia đình, không biết những tâm tư ác ma cũng lũ nam nhân, cho đến rất nhiều năm sau, lúc Trình Vân Châu trở thành người tôn quý, khi nhớ lại những chuyện năm xưa..., lại phát hiện ra, những đau khổ đã từng chịu đựng cũng không quá khó chịu, bởi vì chuyện đó giúp nàng thay đổi trở nên kiên cường, khiến nàng nhận ra được sự tàn khốc của thé gian, nếu ngươi tiếp tục mềm yếu thì mãi mãi bị người khác bắt nạt.
Thư Cẩn Nam nhéo gò má Trình Vân Châu, thấy nàng hôm nay đánh một lớp phấn mỏng, càng có mị lực hơn so với khuôn mặt trắng nõn lại mộc mạc bình thường, bật thốt: "Trang phục hôm nay của ngươi bổn thế tử rất thích."
Trình Vân Châu căng ngươi, quy củ đáp: "Tạ thế tử khen ngợi."
Thư Cẩn Nam nghe những lời này thì bật cười, mi mắt giãn ra, hai mắt phượng xinh đẹp sáng lận tràn đầy tinh thần, khiến hắn càng trở nên tuấn mỹ, khí thế tôn quý, chẳng qua lời nói của hắn phun ra lại mang lực sát thương lòng người rất lớn: "Tiểu tiện nhân, lúc nào thì học được lễ độ thế? Bây giờ lại nhìn ra dáng tiểu thư thế gia, nhưng lúc ở trên giường rên rỉ cũng thấp kém hơn cả đám kỹ nữ ở hoa phường."
Sắc mặt Trình Vân Châu trở nên trắng nhợt, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới nhịn được cơn tức: "Nếu thế tử gia không có gì muốn nói thì để ta đi đi, nương ta vẫn còn đang chờ ta về chăm sóc."
"Đừng chăm sóc mẫu thân ngươi vội, gia vẫn còn cần ngươi chăm sóc đây." Thư Cẩn Nam bắt lấy tay Trình Vân Châu đặt vào gốc rễ của mình, ác ý nói.
Trình Vân Châu run người, nhớ tới ánh mắt mong đợi của mẫu thận, nuốt xuống hận ý đang trào dâng, nũng nịu xin xỏ: "Thế tử gia, người ta thật sự không thể phân thân ra được, tính tình của nương ta nhu hòa, sợ bà ấy ở một mình không ổn, hôm nay cầu ngài bỏ qua cho ta, ngày khác ta nhất định sẽ tận tâm phục vụ ngài."
Thư Cẩn Nam lơ lời nói của Trình Vân Châu, kéo cả người nàng vào lòng, chỉ cảm thấy người nàng ta mềm như bông vải vậy, khiến hắn càng tâm viên ý mã, lại nghĩ tới đây là phủ đệ của người khác, kích thích càng tăng cao, trong lòng thoáng động, cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng tinh kia, nhẹ nhàng lưu lại những nụ hôn nhỏ vụn: "Mẫu thân của ngươi cũng thật có ý tứ, nhi tử xảy ra chuyện nữ nhi phải bán thân cho người ta như kỹ nữ, sau này mẫu thân lại bị người của Hầu phủ khi dễ, cũng để nữ nhi ra mặt ở thọ yến không để ý tới danh tiết khóc lóc om sòm hả giận giúp, rốt cục bà ta là mẫu thân ngươi hay ngươi là mẫu thân bà ta? Còn nói tính tình nhu hòa? Trong mắt bổn thế tử chính là phế vật."
"Không cho phép ngươi nói mẫu thân ta như thế!" Trình Vân Châu cao giọng đáp.
Thư Cẩn Nam bật cười, "Sao, không đúng chỗ nào à?"
"Mẫu thân của ta... bà ấy... bà ấy..." Trình Vân Châu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được câu phản bác, nàng không thể không thừa nhận, mặc dù lời của Thư Cẩn Nam rất quá phận nhưng lại nói ra điểm quan trọng nhất.
Nhưng Trình Vân Châu cảm thấy lời của Thư Cẩn Nam không đúng, nương nàng không phải như lời hắn nói, nương nàng chỉ có..., chỉ là quá ngây thơ, không phải không đau lòng nữ nhi của người.
"Nhưng ta càng không ngờ tiểu tiện nhân như ngươi lại là một tiểu hạt tiêu, chọc cho Nam hầu lão phu nhân Vương thị tức giận, lão bất tử đó chính là ngọn cửa đầu tường, tâm can đen thui." Thư Cẩn Nam nhìn khuôn mặt phồng lên đỏ bừng của Trình Vân Châu, trong mắt đều là không phục, trái lại có thêm mấy phần linh hoạt, trong lòng không nhịn được vui vẻ, đưa tay luôn vào vạt áo của nàng, nắm bầu ngực mềm mại qua lớp áo yếm.
"Ừm, xem ra số ngân phiếu gia cho ngươi cũng không phải không có ích, trái lại nuôi lớn hơn một chút." Thư Cẩn Nam hài lòng nói, sau đó gỡ ống tay áo Trình Vân Châu, muốn cởi thẳng áo khoác.
Mặt Trình Vân Châu bị dọa tới phờ phạc, vội vàng cầm tay Thư Cẩn Nam: "Thế tử gia, đây là đường chính, một lúc nữa có người lui tới..., chúng ta đổi sang chỗ khác được không?" Nàng đã nhìn ra được, Thư Cẩn Nam sẽ không bỏ qua cho nàng hôm nay, nếu không chạy được thì cứ thản nhiên tiếp nhận đi, chỉ còn ba lần nữa là có thể giải thoát, không phải có câu nói chết sớm siêu sinh sớm sao? Trình Vân Châu không nhịn được giễu cợt suy nghĩ của bản thân một phen.
"Tiện nhân nhà ngươi rất nhiều chuyện."
Trình Vân Châu nén giận, nàng không biết tại sao Thư Cẩn Nam lại thích làm nhục nàng như thế? Cũng chỉ là một cuộc trao đổi, sao không thể hòa hòa khí khí làm cho xong? "Thế tử gia, chắc ngài cũng không hy vọng ban ngày ban mặt bị..."
Thư Cẩn Nam cuồng vọng nói: "Ta không sợ bị người khác nhìn thấy, trái lại tiểu tiện nhân ngươi da mặt mỏng, cũng đúng thôi, hôm nay bán thân cho ta, lần kế muốn bán cho người khác cũng muốn có một cái giá tốt, nếu như vậy thì danh tiếng không thể bị truyền quá xấu được, hôm nay gia rủ lòng từ bi thành toàn cho ngươi."
Trình Vân Châu cắn môi, nén nước mắt, đem những tiếng mắng chửi súc sinh sắp thành tiếng nuốt vào bụng: "Đa tạ ngài tác thành."
Thư Cẩn Nam cực kì thú vị nhìn khuôn mặt đổi sắc như chong chóng của Trình Vân châu, hắn rất thích nhìn bộ dáng bị chọc tức của Trình Vân Châu, ôm nàng vào lòng dùng khinh công, nhẹ bật người nhảy lên cách tường tiến vào một sương phòng, khi cơ thể mềm mại kia dán vào khiến khát vọng của hắn cũng đứng lên, lúc này cũng chẳng quan tâm cái sương phòng chó má của là chỗ nào, trực tiếp kéo người tới, bên trong bố trí rất thanh nhã, cửa sổ ánh sáng vừa đủ, thoạt nhìn cũng biết là nơi thường xuyên được quét dọn sạch sẽ.
Nơi họ đặt chân tới đầu tiên là phòng khách, ở đó bày tám tấm bình phong sơn son vẽ hồng mai, phía sau bình phong chính là sập La Hán..., bên cạnh là hai hàng ghế Thái sư, hiển nhiên là nơi dùng để đãi khách.
Thư Cẩn Nam vứt Trình Vân Châu xuống sập La Hán, vội vàng cởi y phục của nàng, bây giờ là mùa hè, quần áo rất mỏng, hai ba cái liền lột hết y phục chỉ còn lại yếm đào và tiết khố trắng tinh, bắp chân trắng nõn tinh tế lộ ra, khiến Thư Cẩn Nam bộc phát thú tính.
"Thế tử gia, nơi này là phòng khách, chúng ta vào phòng trong được không?" Trình Vân Châu sợ bị người khác nhìn thấy, vừa khước từ Thư Cẩn Nam vừa khẩn cầu.
Chẳng qua nàng đã quá đề cao sức chịu đựng của hắn, người này cho tới giờ là người chỉ dựa theo sở thích của bản thân, mặc kệ sống chết của người khác: "Sao ta lại cảm thấy chỗ này rất phù hợp, nếu có người đi vào trái lại có thể để học nhìn thấy được Tứ tiểu thư đoan trang của Hầu phu là một con kỹ nữ dâm đãng như thế nào."
Trình Vân Châu hít sâu mất hơi, trong lòng tự nhủ chỉ còn ba lần nữa, phải nhẫn..., cho dù bình thường nàng tự đề cao trinh tiết của bản thân thế nào thì chuyện tự nguyện nằm dưới thân một nam nhân là sự thật, đây cũng không phải lần đầu tiên thừa hoan, dĩ nhiên biết muốn xong sớm thì phải khiến Thư Cẩn Nam sảng khoái, nhanh chóng mềm giọng: "Gia, người mau tới đi."
Thư Cẩn Nam thấy Trình Vân Châu mời gọi như vậy, lại nhìn cơ thể uyển chuyển kia, cổ họng lập tức căng cứng, cúi đầu nắm cằm Trình Vân Châu, châm chọc nói: "Rốt cuộc cũng lộ bản tính của đãng phụ rồi sao? Nói, muốn gia làm thế nào?"
Trình Vân Châu nắm chặt tay sập, móng tay cũng sắp bị ép tới gãy, gần như không còn tri giác, nén lại hận ý nói với Thư Cẩn Nam: "Muốn gia làm ta, làm trong thân thể của ta."
"Tiểu tiện nhân!" Thư Cẩn Nam hô hấp dồn đập, bị Trình Vân Châu khiêu khích chỉ muốn làm nàng ta ngay lập tức, hắn ta cúi xuống ép hai chân Trình Vân Châu lên, tùy ý cởi đai ngọc xuống..., cúi người trực tiếp xông thẳng vào.
Hai người đồng thời phát ra âm thanh, nhưng là hai âm bất đồng, Trình Vân Châu kêu vì bị dị vật gây đau đớn, Thư Cẩn Nam thì phát ra âm thanh sung sướng.
"Tiểu tiện nhân, thế nào? Mùi vị của gia rất tốt đúng không?" Thư Cẩn Nam thoải mái phát điên, bàn tay thì xoa bóp hai luồng mềm mại của người nằm bên dưới.
"Thoải mái."
Thư Cẩn Nam dùng sức ra vào trên người Trình Vân Châu, hắn không hề chăm sóc chút nào, động tác lại thay đổi nhanh chóng, chỉ hận không thể nuốt luôn Trình Vân Châu vào bụng, làm tới nỗi cả người Trình Vân Châu cũng lay động không thôi: "Tiểu tiện nhân, nói cho gia biết, phương thức nào là thoải mái nhất?"
Trình Vân Châu chỉ cảm thấy đau đớn, nắm chặt đệm trên sập, cắn răng chịu đau, khi nghe thấy lời của Thư Cẩn Nam thì biết hắn đang muốn nghe những lời hèn hạ, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, dĩ nhiên nàng biết nên nói gì mới khiến hắn cao hứng: "Gia thật dũng mãnh, thứ kia lại lớn, làm ta sắp không chịu nổi rồi."
"Sớm biết tiểu tiện nhân ngươi chỉ thích thứ đó lớn, có phải chỉ cần có thứ đó lớn thì mặc kệ là gã bán hàng rong hay sai vặt hèn hạ cũng có thể làm ngươi?" Thư Cẩn Nam sung sướng nói, trán toát mồ hôi, lúc này hơi ngừng một chút, sau đó lật người Trình Vân Châu lại, để hai chân nàng đặt lên tháp La Hàn, sờ cặp mông trắng nõn một lúc rồi đi vào từ phía sau.
"Gia, nhẹ một chút." Tư thế này vào còn sâu hơn hồi này, Thư Cẩn Nam lại liều mạng đổi tư thế, khiến Trình Vân Châu kêu khổ không thôi.
"Không phải vừa rồi ngươi muốn gia ra sức làm sao? Sao bây giờ đã không chịu nổi? Nếu không gia làm miệng nhỏ của ngươi?"
Trình Vân Châu bị dọa sợ, lần đầu làm chính là dùng miệng của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa nghẹt thở vì thiếu khí: "Không muốn!"
"Không muốn thì phục vụ ta cho tốt, miệng của ngươi câm rồi sao, mau rên cho gia!" Thư Cẩn Nam làm rất sảng khoái, còn sướng hơn so với hoa khôi kỹ viện vừa nạp vào phòng kia.
Đúng lúc này, Trình Vân Châu nghe thấy tiếng bước chân, lập tức căng thẳng: "Thế tử gia, hình như có người tới."
Thư Cẩn Nam hơi dừng lại, quả nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân.
"Ngũ tiểu thư có ở đây không?"