Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hào Môn Đích Thê Thất Thân
  3. Chương 15: Cửa hàng
Trước /19 Sau

Hào Môn Đích Thê Thất Thân

Chương 15: Cửa hàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Mô Mô

Hạ thị càng nói càng hưng phấn, cảm thấy đây là một ý kiến hay: "Ngoại tổ phủ con viết chữ rất đẹp, mấy bức họa lan trúc lại càng tuyệt phẩm, lúc ấy có rất nhiều thiên kim hâm mộ cầu vẽ một bức chân dung, nhưng ngoại tổ phụ con lại không phải là người cầm tiền để vẽ, chỉ tặng không bán, vì thế trong nhà cũng để lại không ít thủ bút."

Hai mắt Trình Vân Châu sáng lên: "Nương, trong kho còn chữ và bức họa ngoại tổ phụ để lại sao?"

"Đúng vậy, ban đầu ngoại tổ phụ con bị oan uổng..., ngoại tổ mẫu con sợ những thủ bút đó bị hủy nên đã đưa tới nơi này của nương, haiz..." Khi Hạ thị nói tới chuyện năm đó thì tinh thần vui sướng vừa nãy đều bị tan biến, cuối cùng biến thành dáng vẻ ảm đạm.

Trình Vân Châu vội vàng an ủi: "Nương, mọi chuyện đã qua rồi, không phải sau này ngoại tổ phụ cũng được rửa oan rồi sao? Cũng coi là may mắn trong bất hạnh."

Hạ thị gật đầu, "Nương biết, nhưng cũng bởi vì vụ án này mà mất tung tích cữu cửu của con, còn ngoại tổ mẫu của con sợ chuyện này làm liên lụy tới cữu cữu liền đưa cho hắn mấy thỏi bạc để hắn tới nhà ngoại tránh đầu bão, kết quả một đi liền không thấy tin tức. Đó cũng chính là tâm bệnh của ngoại tổ phụ con trước khi qua đời..."

"Con còn một cữu cữu sao?"

Hạ thị khi nhắc tới đệ đệ đã thất lạc nhiều năm liền tỏ ra kiêu ngạo: "Sao cữu cữu của con lại không giỏi được, hắn mười lăm tuổi đã đỗ trạng nguyên, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải khen hắn thiên tư thông minh, trần đời hiếm có, ngoại tổ phụ con lại không yêu thương hắn như nương, trái lại rất nghiêm khắc, khi tin tức đỗ bảng vàng truyền tới hắn liền hào hứng chạy tới thư phòng muốn ông ấy có thể vui vẻ, kết quả lúc ngoại tổ phụ con tin xong lại khiển trách cữu cữu con một hồi."

"Vì sao thế?" Trình Vân Châu không hiểu, mười lăm tuổi đỗ trạng nguyên, từ cổ chí kim ít lại càng ít.

"Ngoại tổ phụ con nói mới có chút thành tích như thế đã kiêu ngạo tự mãn, bao nhiều đã hủy mất tương lai vì kiêu ngạo rồi, nói cho cữu cữu của con tủi hờn, bi ai quay lại phòng, chẳng qua sau khi cữu cữu con đi thì ngoại tổ phụ con lại cực kì cao hứng, bình thường rất ít uống rượu nhưng hôm đó đặc biệ uống tới say khướt, tới thăm nương còn cực kì phấn khởi khoe khoang Hạ gia sau này có hy vọng." Hạ thị nói tới đây thì nước mắt lưng tròng, khi còn nhỏ gia đình bà hòa thuận, tình cảm phụ mẫu nồng đậm, tình nghĩa tỷ đệ lại thâm sâu, trái lại rất khác với nhà khác thê thiếp thành đàn, hậu viện bất hòa.

"Nương đừng thương tâm, sau này chúng ta từ từ tìm cữu cữu, chỉ cần cữu ấy còn sống thì sẽ đến ngày đoàn tụ." Trình Vân Châu nắm tay Hạ thị an uit.

"Xem nương này, lại khóc nhè rồi." Hạ thị ngượng ngùng xoa khóe mắt.

Trình Vân Châu vội vàng khuyên lơn, mãi mới khiến Hạ thị bình tâm trở lại, hai người lại nói về chủ đề cưa hàng, Trình Vân Châu nói: "Nương, con đã nghĩ xong rồi, chúng ta không thể thả trứng gà vào giỏ, tránh chuyện gà bay trứng vỡ được."

"Ý của con là?"

"Con muốn dùng một cửa hàng để tự buôn bán, dựa theo ý của người là mở cửa hàng bán bút mực, nếu buôn bán tốt thì cả nhà đều vui vẻ, nhưng nếu không tốt thì coi như kinh nghiệm, một cửa hàng còn lại thì cho người bên ngoài thuê, dù bạc không nhiều nhưng ít ra cũng có bảm đảm." Trình Vân Châu nói ra ý tưởng của bản thân.

Hạ thị nghe xong liền vui vẻ nói: "Nương thấy chủ ý của con rất tốt, chẳng qua nương vẫn phải nói với con một chuyện. Dù sao con cũng chỉ là một cô nương chưa xuất giá, cửa hàng cần buôn bán như nào con chỉ cần tìm chưởng quỹ tốt chút là được, đừng tự thân lo liệu."

"Nương, con đã biết." Khi Trình Vân Châu nói muốn tự buôn bán thì Hạ thị lại không đồng ý,... nàng mất công khuyên nhủ mãi mới thuyết phục được mẫu thân.

"Tỷ, hai người đang nói chuyện gì thế?" Trình Hãn Trì vừa trở về từ học viện, trên người mặc bộ y phục xanh nhạt khoác áo lông trắng bên ngoài, trên đầu còn ghim khăn vuông, hai mắt có thần, mỉm cười chúm chím bước vào.

Hạ thị vội vàng đứng dậy, cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt nhi tử, đau lòng nói: "Đi gập như vậy làm gì? Cũng chẳng có ai thúc giục con."

Thế mà Trình Hãn Trì vội vàng tránh ra, không muốn Hạ thị tới gần người: "Nương, cả người con đều mùi hôi, người đưa khăn con tự lau được."

Hạ thị mang thần sắc bi thương, chậm rãi nói: "Trong mắt nương con mãi mãi chỉ là hài tử."

"Tỷ, tỷ xem đi, nương lại thế rồi." Trình Hãn Trì bất mãn nói với Trình Vân Châu.

Trình Hãn Trì đang trong tuổi trưởng thành, tính tình vẫn đang độ phản nghịch, rất ghét bị phụ mẫu coi thành hài tử, nên cực kì ghét cách làm này của Hạ thị.

Trình Vân Châu lạnh mặt nói: "Sao đệ có thể nói với nương như thế! Bình thường tiên sinh dạy đệ thế nào? Những thứ được dạy trong sách thánh hiền cũng chui đi đâu rồi?"

Trình Hãn Trì có hơi sợ tỷ tỷ, vì thế rũ đầu nói: "Đệ chỉ nói có chút mà."

Hạ thị thấy Trình Vân Châu khiển trách đệ đệ thì đau lòng nói: "Được rồi, Vân Châu à, đệ đệ con cũng không phải cố ý." Sau đó nói với Trình Hãn Trì: "Con đi thay y phục đi, tắm sơ qua rồi ra đây dùng bữa."

Trình Hãn Trì không dám động, dư quang khóe mắt vẫn nhìn về phía Trình Vân Châu.

Trình Vân Châu thấy Trình Hãn Trì trở nên dè dặt, lo sợ nhìn nàng thì không nhịn được bật cười: "Được rồi, mau đi rửa mặt chải đầu đi, lúc nữa nói chuyện với đệ sau."

"Vậy nương, tỷ tỷ, đệ đi trước." Lúc này Trình Hãn Trì mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào hậu viện.

Chờ tới lúc Trình Hãn Trì quay lại thì phòng khách đã bày xong cơm nước, hắn đi mấy bước, ngồi xuốn góc phải cạnh Hạ thị, thấy trên bàn lại có hai món ăn, một mặn một chay, đĩa thịt vụn xào măng xanh và một đĩa dưa muối. Cơn thèm ăn của hắn bỗng nhiên dâng lên, cầm chén cơm chuẩn bị ăn thì nhận ra cái chén cơm nhỏ nhỏ bằng bàn tay bình thường đã được đổi thành một cái chén ăn cơm lớn, bên trong đầy ắp cơm nóng.

"Là ai xới cơm đây?" Trình Hãn Trì đặt đũa xuống hỏi.

Xuân Thảo đứng một bên bất an đứng dậy: "Thiếu gia, là nô tỳ."

"Ai dạy ngươi xới như này?" Trình Hãn Trì cau mày hỏi.

Xuân Thảo cúi thấp đầu, cắn môi, một lúc lâu sau mới dập đầu nói: "Nô tỳ thấy mỗi lần thiếu gia ăn cơm đều ăn không đủ no nên tự chủ trương đổi chén cơm khác."

Trình Hãn Trì đỏ mặt, cảm giác như tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, giống như không có chốn dung thân: "Ta ăn cơm chưa no bao giờ? Tiểu nha đầu ngươi khi nào thì học ăn nói bậy bạ như vậy."

Dư Xuân Thảo lập tức nước mắt lưng tròng: "Nô tỳ không có, là nô tỳ nhìn thấy đêm hôm nọ thiếu gia đói dậy uống nước nên trong lòng thấy thương."

Hạ thị nghe vậy, không nhịn được đau lòng, hỏi: "Hãn Trì, là thật sao?"

Mặt Trình Hãn Trì tràn đầy tức giận, lớn tiếng nói: "Không hề có chuyện này, nha đầu này tới từ chỗ nào? Sao không biết quy củ như thế?"

Dư Xuân Thảo vội vàng giải thích: "Thiếu gia, nô tỳ sai rồi, lần sau nô tỳ không dám nữa."

"Đừng nói nữa."Trình Vân Châu cắt đứt đối thoại của mọi người: "Hãn Trì, đệ ngồi xuống ăn đi, nương, người cũng đừng nói nữa."

Trình Hãn Trì không biết làm sao, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng cảm giác thèm ăn ban nãy cũng biến mấy, hắn rất chất vật khi bị người nhìn thấy hoàn cảnh của mình. Bây giờ hắn đang tuổi lớn, cần phải ăn nhiều, chén cơm nhỏ trong nhà bình thường ăn không đủ no. Nhưng giờ gia cảnh khó khăn, hắn không nên ăn nhiều, cũng không ngờ nha đầu Dư Xuân Thảo mới tới này lại nhìn ra được.

Trình Vân Châu nói với Dư Xuân Thảo đang bất an: "Ngươi ra ngoài đi."

Trong nhà khôi phục yên tĩnh, bữa cơm này cả nhà không còn hứng thú ăn tiếp, Trình Vân Châu đứng dậy xới thêm cơm cho Trình Hãn Trì: "Ăn nhiều một chút, sau này đừng làm bộ làm tịch nữa, lúc đấy đừng trách tỷ mắng đệ."

"Tỷ..."

Hạ thị chỉ ăn nửa chén cơm, sau đó lén nhìn Trình Vân Châu và Trình Hãn Trì, nhỏ giọng nói: "Hãn Trì, nương không ăn được nhiều, con ăn giúp nương đi."

"Nương..." Trình Hãn Trì đỏ mặt, cảm thấy hôm nay là ngày mất mặt nhất của hắn.

Trình Vân Châu thấy hai người cứ đùn đẩy cho nhau, chủ động nói: "Hãn Trì, hai gian hàng Tam thẩm mượn nương ở phố Đông tỷ đã đòi lại về được rồi, vị trí ở đó tốt, cho thuê một năm cũng được một nghìn hai nghìn lạng bạc, tuy không đến nỗi đại phú đại quý nhưng cũng để cả nhà ta sống, hiện tại đệ đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn vẫn phải ăn, sau này không được phép như thế nữa."

Hai mắt Trình Hãn Trì sáng lên: "Thật sao, tỷ, sao tỷ đòi lại được? Lần trước nương cũng tới Hầu phủ đòi cửa hàng nhưng đi một lần liền khóc lóc quay về, mấy chuyến sau cũng chẳng khá khẩm hơn."

Lần này tới phiên Hạ thị đỏ mặt, bà cảm thấy người làm mẫu thân như bà thật sự quá thất bại.

Trình Vân Châu nói lảng: "Đừng hỏi nữa, tóm lại đã đòi được rồi, đó vốn là đồ của chúng ta... ngày mai tỷ sẽ đi thăm cửa hàng, đệ cũng đi cùng đi, sau này sản nghiệp đều để lại cho đệ."

"Đệ không muốn, tỷ tỷ, tỷ cứ giữ lại làm của hồi môn, bạc của đệ đệ sẽ tự kiếm." Trình Hãn Trì nắm chặt tay, cực kì tự tin nói, hắn biết rõ vì chuyện của hồi môn mà hôn sự của tỷ tỷ cứ bị dề dà mãi.

Trình Vân Châu không nhịn được thở dài, hôn sự sao? Sao tất cả mọi người lại nhắc tới hôn sự của nàng vậy..., nàng không thể gả vào đó được, nếu gả thì không công bằng với Mẫn công tử, chờ ngày khác lại tìm cơ hội thoái hôn vậy.

Ngày hôm sau, Trình Vân Châu cùng Trình Hãn Trì và cha con Dư thị đi tới phố Đông.

Đây là khu đất sầm uất nhất ở kinh thành, người đến người đi tấp nập, tiếng tiểu thương cao giọng gọi mua, những cửa tiệm mọc nhanh như nấm mùa xuân, những dải tơ lụa đầy màu sắc tung bay trên trời, thoạt nhìn cực kì náo nhiệt, dồi dào sinh khí.

Trình Minh Châu chỉ vào một cửa tiệm bên cạnh Minh Nguyệt Lâu nói: "Hãn Trì, đây là cửa tiệm nhà chúng ta, cửa tiệm bên cạnh cũng thế."

Trình Hãn Trì liếc một cái, nói: "Vị trí quả thật rất tốt, không trách Tam thẩm cắn chặt không buông, chắc hẳn một năm kiếm lời được không ít bạc."

Trình Vân Châu gật đầu, nói: "Tỷ cũng nghĩ như vậy, chúng ta mau vào thôi." Nói xong thì dẫn đầu vào trong.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Tổng Tài Yêu Cô Hầu Gái

Copyright © 2022 - MTruyện.net