Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hào Môn Đích Thê Thất Thân
  3. Chương 2: Hành phòng trên cây
Trước /19 Sau

Hào Môn Đích Thê Thất Thân

Chương 2: Hành phòng trên cây

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editer: Mô Mô

Trình Vân Châu thấy Thư Cẩn Nam bắt đầu lộ ra thần sắc ghét bỏ, không nhịn được cười nhạt trong lòng, nàng thật khờ, loại nam nhân ngoan tâm như hắn, nếu hắn có thiện tâm thì... từ đầu cũng chẳng muốn nàng, phá hủy trong sạch của một cô nương, nói không chừng, bây giờ hắn càng hy vọng có người bắt gặp, sau đó nàng sẽ thân bại danh liệt, hèn mọn cầu xin hắn cho nàng làm thị thiếp, đến lúc đó hắn muốn hành hạ thế nào thì hành hạ.

Nghĩ tới đó, Trình Vân Châu bắt đầu lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, cùng lắm thì chết, có gì phải sợ? Ít nhất vẫn còn hơn là phải sống dưới ánh mắt xem thường của người đời, chỉ là, khi nghĩ tới nương và đệ đệ còn nhỏ, không biết vì sao nàng lại chảy nước mắt, nếu nàng tự vẫn, không biết nương và đệ đệ sẽ thế nào? Thôi, tùy vào số mạng... Trình Vân Châu nắm chặt hai mắt, chuẩn bị cắn lưỡi tự vẫn.

Thư Cẩn Nam nhanh đút hai ngón vào miệng Trình Vân Châu, không nhịn được mắng: "Mới có thể đã đòi chết đòi sống, ban đầu cũng là ngươi tự nguyện ngủ với ta đúng không? Sao, vừa mới thế đã muốn đổi ý?"

Hai mắt Trình Vân Châu như thả ra lửa, xấu hổ không thôi, gắt gao nắm chặt tay của Thư Cẩn Nam: "Thư Cẩn Nam, ngươi sẽ chết không tử tế!'

"A, xem ra cái miệng này vẫn cứng lắm, nhưng gia không nỡ để ngươi chết sớm như vậy được! Gia còn chưa đủ chán ghét ngươi, lần coi như thành toàn vậy." Thư Cẩn Nam cười lạnh một tiếng, dùng áo khoác bao bọc cả người nàng, mặc dù phải ôm một người cũng không ảnh hưởng tới sự nhạy bén của hắn, dáng ngươi nhanh nhẹn như yến nhảy ra khỏi chấn song cửa, dùng khinh công nhảy tới sau một tòa biệt gian bị cây hòe che kín.

"A, sao cái giường này như bị ai đụng tới vậy? Cửa sổ cũng bị mở này?" Gã sai vặt cùng tỳ nữ của Trình Minh Châu đi vào tìm bên trong.

Trình Vân Châu nhìn cây cối cao lớn, sợ hãi ôm chặt hông của Thư Cẩn Nam: "Ngươi làm gì vậy, để ta xuống."

Thư Cẩn Nam vốn chỉ định tránh trên này một lúc, không ngờ Trình Vân Châu vừa dựa tới, hai luồng mềm mại trước ngực dán chặt vào ngươi hắn, khiến dục vọng vừa hạ xuống lại dâng lên như thủy triều, hắn nhớ lại mùi vị khó quên khi làm trong thân thể nàng, không nhịn được đưa tay nắm chặt eo thon, một tay khác tuột xuống tách đôi chân ngọc ngà kia...

"Thư Cẩn Nam, ngươi điên rồi sao?" Nhận ra ý đồ của hắn, Trình Vân Châu chỉ cảm thấy đầu mình bị gõ liên hồi, trước mắt mơ hồ, hắn muốn ở trên cây... ở trên cây cá nước thân mật sao?

Gió lạnh thổi tới, Thư Cẩn Nam thấy được từng tia ánh sáng mặt trời ít ỏi xuyên qua tán lá, da thịt của Trình Vân Chân trắng nõn đến kinh ngạc, hắn biết rõ, da thịt của nàng ta không chỉ trắng nõn, mà trơn láng tới nỗi hắn sờ vào không muốn buông tay, dán vào người hắn lại là mùi vị mất hồn, hắn không nhịn được căng chặt cổ họng, không để ý tới Trình Vân Châu đang giãy giụa, liều mạng ra vào.

Cho tới khi cả người hắn bị bao vây trong ôn hương, Thư Cẩn Nam mới thở phào nhẹ nhõm.

Trình Vân Châu a một tiếng, giãy giụa muốn xuống khỏi người của Thư Cẩn Nam.

Thư Cẩn Nam cười lạnh, nói: "Làm sao? Muốn mọi người vây xem à? Cũng biết tiểu tiện nhân ngươi chỉ biết nói miệng, có phải làm chuyện này phải có người vây xem mới đủ sảng khoái hay không?"

"Ngươi..."

Thư Cẩn Nam ôm Trình Vân Châu, để nàng dán lưng lên thân cây, nhấc bổng rồi để hai chân nàng ôm lấy hông hắn, dùng miệng cắn cằm nàng, nói: "Nếu ngươi muốn để người khác nhìn thấy thì cứ lớn tiếng mà kêu."

Sắc mặt Trình Vân Châu thay đổi mấy lần, cuối cùng, hận ý toát ra trong một giây, đột nhiên liều mạng đấu tranh, trong đầu nàng chỉ có một ý tưởng, nếu Thư Cẩn Nam tiếp tục làm nhục nàng như vậy, khuất nhục như thế còn chẳng bằng chết đi.

Nhưng thân thủ của hắn rất giỏi, làm chuyện đó trên nhánh cây cũng không bị phân tâm, còn bị Trình Vân Châu giãy giụa suýt thì rơi xuống, hắn hít sâu một hơi, nắm chặt tay Trình Vân Châu, âm trầm nói: "Có phải ngươi cho rằng đệ đệ ngươi bây giờ đã không sao hay không? Nợ người ta năm mươi nghìn lạng bạc, lại ngủ với khuê nữ nhà người ta, nếu không phải do ta... a, a, ngươi có tin nếu ngươi dám chọc tức gia, với chuyện mà đệ đệ ngươi gây ra, bây giờ gia sẽ khiến hắn không còn đường lui hay không?"

Trình Vân Châu tức tới mức suýt không nhịn được, nghẹn ngào nói: "Là đệ ấy bị người tính kế! Đệ ấy bị oan!"

"Ai tin? Ngươi tin sao? Chuyện đã báo cáo lên trên, bọn họ ai thèm nghe chứng cứ một bên của ngươi? Tới lúc đó tin tức truyền ra ngoài, để Thành Nam Hầu biết được, hắn sẽ không gặp đệ đệ ngươi, để xem đệ đệ của ngươi chết như thế nào người khác đều biết." Thành Nam Hầu là nhị thúc của Trình Vân Châu tên Trình Kỳ Phú, khi cha của Trình Vân Châu qua đời đã nói sẽ để con trai là Trình Hãn Trì, cũng là đệ đệ của Trình Vân Châu kế thừa tước vị, sau đó không biết vì sao đột nhiên đổi thành Trình Kỳ Phú kế thừa, hoặc giả hắn ta cảm thấy địa vị của mình bị cháu trai uy hiếp nên Trình Kỳ Phú rất cảnh giác với Trình Hãn Trì.

Trình Vân Châu nước mắt tuôn như mưa, nàng không rõ, tại sao Thư Cẩn Nam lại thích hành hạ nàng như vậy? Sau đó, không tự chủ hạ thấp giọng: "Thế tử gia, nơi này là trên cây, ngay cả kỹ nữ cũng chẳng ai như vậy... Ngài tha cho ta được không, chỉ cần ở trong phòng thì như nào ta cũng nghe người."

Trình Vân Châu không biết rằng, thái độ của nàng càng thuận theo, bộ dáng muốn nghênh còn cực của nàng rất cân nhân, Thư Cẩn Nam vừa nhục mạ nàng, vừa nhìn thần sắc thống khổ thì càng sảng khoái hơn.

Thư Cẩn Nam nhíu chặt mày, nói: "Bớt nói nhảm đi, đừng có giả bộ trinh tiết với ta."

Trình Vân Châu cắn chặt răng, từ từ buông tay đang ngăn Trình Cẩn Nam lại, rưng rưng dán người lần.

Thư Cẩn Nam cúi đầu hôn môi Trình Vân Châu, hắn cảm thấy trong miệng tràn đầy lưu hương, cả miệng ngọt ngào, động tác lại càng thêm mãnh liệt, ngay cả nhánh cây cũng phát ra âm thanh đong đưa, Trình Vân Châu cảm thấy cả người nàng sắp bị phá hỏng, cảm giác đó cũng dần dần xuất hiện, không nhịn được muốn ngân nga thành tiếng, nhưng nàng vẫn biết nơi này là bên ngoài, không thể bị phát hiện được.

Mặt trời dần di chuyển về phía tây, sắc trời cũng trở nên hẩm tối, Thư Cẩn Nam nắm chặt eo Trình Vân Châu, mãnh liệt ra vào, Trình Vân Châu biết Thư Cẩn Nam sắp kết thúc, nhưng vẫn kém một chút, cần nàng đổ dầu thổi lửa, vì vậy chịu đựng chán ghét trong lòng, nói: "Thế tử gia, ta rất thích."

"Thích gì?" Trong mắt Thư Cẩn Nam không còn đặt thêm được thứ gì khác, trong đầu toàn mùi vị dục tiên dục tử, chỉ muốn chết ở trên người nàng.

"Thích thế tử gia cao quý thanh hoa, thích... ngày đối tốt với nô tỳ."

"Còn gì nữa không?" Trán của Thư Cẩn Nam nổi gân xanh, động tác vẫn không ngừng lại, hắn cảm thấy vẫn nhanh, chỉ kém chút nữa thì...

Trình Vân Châu chết lặng nói: "Thích thế tử gia dũng mãnh, ta không chịu nổi được nữa, cầu xin thế tử gia bỏ qua cho ta."

Thư Cẩn Nam nghe thấy lời này chỉ cảm thấy cả đầu căng chặt như đàn đứt dây, sau đầu ong một tiếng, truyền cảm giác xung động xuống bên dưới, trước mắt hắn cũng trở nên mơ hồ..., lỡ miệng hô: "Minh Châu!"

Trình Vân Châu cảm thấy châm chọc không thôi, mây mưa cùng nàng trên giường cũng không quên kêu tên của đường muội nàng, đây không phải do nàng có tình ý với hắn ta, mà nàng chỉ cảm thấy hắn đang làm tổn thương tới lòng tự ái của nàng.

***

Trình Vân Châu nhìn Thư Cẩn Nam tuấn mĩ dị thường cưỡi có bạch mã rời đi, hắn đã khôi phục bộ dáng thế gia công tự, khí độ tôn quý, nàng cảm thấy châm chọc không thôi, ai sẽ ngờ hắn ở trên giường lại hạ lưu như vậy... chỉ có thể nói biết mặt mà không biết lòng.

"Tứ tiểu thư, để chúng ta đưa ngài trở về rồi còn phải quay lại Hầu phủ phụng mệnh." Trong lúc Trình Vân Châu còn đang suy tư, Trúc Hàn đứng bên cạnh lạnh lùng nói.

"Ta biết." Trình Vân Châu nói, một bên bước lên kiệu nhỏ.

Kiệu nhỏ lắc lư một lúc rồi được nâng lên, Trúc Hàn nói với Thu Hồng bên cạnh: "Ngươi nói, tiểu thư của chúng ta thật tốt bụng, đã mang nàng ta tới tham gia xuân yến, coi như cấp đủ thể diện cho nàng ta, nàng ta thì sao, tự mình chạy lung tung khắp nơi... hại chúng ta tìm nửa ngày trời, không biết đã đi đâu. Lại còn nói thấy một nơi khá dễ chịu, liền ngủ quên mất." Hóa ra Trúc Hàn chính là người đã được Trình Minh Châu phái đi tìm Trình Vân Châu.

Thu Hồng nhìn kiệu, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói nhỏ tiếng đi, dù sao đây cũng là Tứ thư trong phủ."

"Được rồi, không nói thì không nói, sau này có đánh chết ta cũng không muốn dính dáng tới chuyện của nàng ta."

Trình Vân Châu ngồi trong kiệu, nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm thành quả đấm.

Bóng đêm bắt đầu bao phủ khắp ngõ xóm, bóng kiệu rủ xuống đầu ngủ, màn kiệu bị vén lên, Trình Vân Châu chậm rãi bước ra: "Các ngươi trở về đi."

Trúc Hàn và Thu Hồng ở sau lưng dạ một tiếng, rồi chỉ huy kiệu phu quay đầu trở về.

Trên cửa gỗ sơn đen loang lổ, bên cạnh khe cửa nhỏ có một ông lão lớn tuổi đang ngủ gật gù, Trình Vân Châu đi tới lắc lắc ông lão: "Dư thúc, thúc tỉnh lại đi."

Dư thúc giật mình đứng bật dậy, thấy Trình Minh Châu thì cao hứng nói: "Nhị tiểu thư, cuối cùng người đã quay về, phu nhân hỏi ngài nhiều lắm đấy."

"Ừm, để Dư thúc đợi lâu rồi, chúng ta mau vào thôi."

Dư thúc khóa cửa, đi theo phía sau Trình Vân Châu nói: "Nhị tiểu thư có đói bụng không? Để lão nô đi nói Thúy Nương nấu cơm cho tiểu thư."

Trình Vân Châu gật đầu, Thúy Nương là con dâu của Dư thúc, tới giờ cả nhà họ chỉ còn nhà Dư thúc ở lại làm người làm, so sánh với thời cha nàng còn sống đúng là khác nhau một trời một vực.

Vừa mới đi tới cửa, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo màu xanh, dung mạo của hắn và Trình Vân Châu có mấy phần giống nhau: "Tỷ tỷ, tỷ trở về rồi à."

Đây là đệ đệ ruột Trình Hãn Trì của Trình Vân Châu, năm nay mới vừa tròn mười ba tuổi, Trình Vân Châu còn một tỷ tỷ Trình Hàm Châu gả cho con trai trưởng của Khanh Vương đại lý tự, một năm cũng chỉ có mấy ngày lễ tết mới được gặp mặt một lần.

"Ừ, mới trở lại, nương đâu?"

Trình Hãn Trì cắn môi dưới, lộ ra thần sắc bực tức: "Tam thẩm đã tới đây, nương đang ở trong phòng."

"Nàng lại tới làm gì?" Trình Vân Châu cảnh giác ngẩng đầu, nàng biết đám Hầu phủ hiện tại chưa từng coi bọn họ ra gì, mỗi lần tới đều đưa ra mấy yêu cầu chẳng ra sao.

"Nghe nói là lão thái thái trong phủ sắp tới thọ, thấy nương làm thức ăn rất tốc, đặc biệt là cá sóc quế, lão thái thái rất thích ăn, muốn nương tới phủ trước một ngày để phụ bếp." Trình Hãn Trì càng nói càng tức, hăng hăng đấm một cái lên tường: "Bọn hầu phủ bọn họ cho rằng nương là người làm hay sao? Tam thẩm kia quá không đặt người vào mắt rồi."

"Đệ vào phòng học đi, để tỷ đi xem mẹ." Trình Vân Châu hơi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tỷ biết trong lòng đệ khổ sở thay mẹ, chẳng qua sau này đệ là trụ cột chính trong nhà, nương và tỷ đều trông cậu vào ngươi, đừng xảy ra chút chuyện này mà không kiên nhẫn như vậy."

Trình Hãn Trì áy náy gật đầu, hắn biết nhà mình không dễ dàng, lần trước hắn gây nên tai họa lớn như thế, nếu không phải nhờ tỷ tỷ tới cầu phủ Quốc Công thì chuyện cũng không được giải quyết nhanh như thế: "Tỷ, ta biết, ta quay về nhà xem sách."

Trình Vân Châu mỉm cười, muốn vỗ đầu đệ đệ nhà mình một cái, nhưng tay giơ lên giữa không trung lại hạ xuống, Trình Hãn Trì đã trở thành một đại nam nhân, không còn là nam hài hay đi theo sau nàng đòi ăn kẹo đường nữa, chỉ gật đầu một cái, nói: "Đi đi."

Nhìn bóng người Trình Hãn Trì biến mất ở hẻm bên cạnh, Trình Vân Châu kéo rèm đi vào nhà chính.

Khi Trình Vân Châu kéo rèm đi vào, chỉ thấy Hạ Thị nghẹo người năm ở đầu giường, gối nằm theo lan trúc mày đen, bà yên tĩnh giống như đã ngủ.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồi Ức Đẹp Nhất

Copyright © 2022 - MTruyện.net