Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hào Môn Đích Thê Thất Thân
  3. Chương 6: Bị lừa
Trước /19 Sau

Hào Môn Đích Thê Thất Thân

Chương 6: Bị lừa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editer: Mô Mô

Sau khi ý định muốn ra ngoài kiếm tiền bị tỷ tỷ gạt bỏ, Trình Hãn Trì càng trở nên chăm học hơn, trước kia hắn thỉnh thoảng còn ra ngoài chơi một chút, bây giờ thì cả ngày chỉ xuất hiện ở hai nơi là phòng ngủ và thư phòng. Mới đầu thì Hạ thị rất vui vẻ, cảm thấy chuyện nhi tử chịu vùi đầu đọc sách là rất tốt, nhưng ngày qua ngày, khuôn mặt của nhi tử càng ngày càng ốm đi khiến bà đau lòng không thôi.

Buổi sáng, hiếm thấy trên bàn cơm có bát thịt chưng, đó chính là đồ đặc biệt mua để tẩm bổ Trình Hãn Trì.

Trình Hãn Trì cười ha ha ăn hai miếng, thấy chén cơm của mình đầy ụ thịt, còn chén của nương toàn là cơm trắng, vội nói: "Nương, người cũng ăn đi."

"Nương ăn rồi, bây giờ là lúc con dài người ra, con nên ăn nhiều một chút." Hạ thị nhìn nhi tử ăn ngon, còn cao hứng hơn cả việc mình có được ăn hay không, mặt cậu chàng cười tít như đứa bé vậy.

Đúng lúc này, Trình Vân Châu vén rèm đi vào, nàng vừa ngồi xuống đã nhìn thấy chén thịt chưng, hơi nhíu mày một cái: "Nương, người lấy đâu ra bạc để mua thịt?"

Hạ thị chột dạ nhìn xung quanh, cuối cùng hạ mắt nhìn chân, bộ dáng giống một đứa bé làm sai cúi đầu nhận lỗi: "Hôm qua nương dọn phòng giúp con thì nhặt được một cái hà bao dưới giường..."

Đầu Trình Vân Châu ong một tiếng, giọng nói cứng nhắc: "Có phải hà bao xanh lá thêu lan trúc hay không?"

"Ừm, nương thấy bên trong có một tờ ngân phiếu một trăm hai..." Hạ thị nói tới đây thì ngẩng đầu lên, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương, giống như đang làm nũng với nữ nhi: "Nương biết con giữ số tiền này lại để sử dụng cho việc cần thiết, nhưng..., con nhìn Hãn Trì một chút xem, hai gò má nó lõm vào rồi, ngày nào nó cũng học hành khổ cực như thế, vẫn nên bồi bổ cho nó, con yên tâm, nương chỉ dùng có tám lượng bạc."

Nghe thấy vậy, tâm Trình Vân Châu chìm xuống..., nhớ tới vẻ mặt khinh bỉ trước khi rời đi của Thư Cẩn Nam, nàng chỉ thấy trong lòng đau như bị thọc một dao, tâm như tro tàn, hóa ra, cuối cùng nàng vẫn giống như kỹ nữ, dùng thân thể để kiếm tiền, sau đó lại cảm thấy châm chọc không thôi, đã sắp chết đói tới nơi rồi, còn đâu ra cốt khí để quan tâm mấy chuyện này?

Trình Hãn Trì ngồi một bên, thấy không khí có chút không đúng, hỏi: "Nương, dùng tám lượng bạc nương mua được bao nhiêu thịt?"

Hạ thị nghe tới đây liền hưng phấn, ánh mắt trong suốt nói: "Hãn Trì, con không biết đâu, hôm nay nương gặp người tốt đó, người đó nói thịt heo bình thường phải năm lượng một cân, giờ thấy nương là quả phụ sống không dễ dàng nên chỉ bán cho nương có bốn lượng một cân, nương liền mua hai cân, người đó còn tốt bụng tới nỗi đưa đồ tới tận cửa luôn."

"Nương, một cân thịt heo sao có thể tận bốn lượng được? Nương chắc chắn đã bị lừa rồi." Trình Hãn Trì ngạc nhiên nói.

Hạ thị bỗng nhiên hiểu ra: "Chẳng lẽ là người đó lừa nương sao?" Ngay sau đó, bà tóm vạt áo, vội vàng nói: "Không thể nào, nương thấy người đó rất giống người tốt..., nương..."

Trình Vân Châu thở dài một hơi, không biết nói gì cho phải với mẫu thân ngây thơ của mình.

Thật ra cũng không thể trách tại sao Hạ thị lại ngây thơ như vậy được, ông bà ngoại sau khi thành thân khó có con, lập gia thất nhiều năm mới có Hạ thị, lại nuôi nữ nhi như châu báu, đặt trong lòng bàn tay cũng sợ đau, ngậm trong miệng sợ tan, có thể nói, Hạ thị ở nhà ngoại nhận muôn vàn sủng ái, kết quả nuôi thành một người có tính tình ngây thơ hồn nhiên, sau đó lại gả vào Nam Hầu phủ, mà trước đó thế tử của Nam Hầu phủ lại thực lòng yêu thương bà, trước khi qua đời không để bà phải chịu một chút khổ nào, như vậy cũng không trách sau khi tách ra ngoài, tất cả gia sản đều bị người ta lừa gạt dùng hết.

Trình Vân Châu ăn một miếng cơm, uể oải nói: "Nương, người lấy số ngân phiếu còn lại ra đi, sau này chưa hỏi con thì đừng tự ra cửa.

Hạ thị vặn ống tay áo, vành mắt đỏ hồng gần như sắp khóc: "Có thể là do nương bị lừa gạt rồi, người kia nói tiền dư trong người không đủ, hôm khác lại đem tới cho nương."

Trình Vân Châu cố gắng nén giận, tự nhủ, mẫu thân vốn là người như vậy, ngươi không cần phải so đo với người: "Nương, sao người có thể hồ đồ như thế? Người dù không biết thịt heo gia như nào nhưng cũng không thể giao số tiền lớn như thế cho người xa lạ được."

Hạ thị nghe xong thì rơi nước mắt: "Nương biết nương vô dụng làm liên lụy tới hai con, nhưng nương nghe thấy người đó nói tục danh của cha con, còn nói cha con là vị quan tốt..., nương cao hứng liền..."

Bên trong nhà thoáng chốc yên tĩnh, mấy người yên lặng không nói, chỉ có tiếng khóc thút thít của Hạ thị.

Nắm tay của Trình Hãn Trì hết nắm lại thả lỏng, cuối cùng không nhịn được được: "Nương, sau này người đừng tin vào mấy lời kia nữa, cha đã đi mười mấy năm, ai còn nhớ tới cha chứ?"

Hạ thị bỗng nhiên cao giọng đáp: "Người đó nhớ! Người đó còn tả rõ tướng mạo của cha các con cho nương nữa!"

Trình Vân Châu chua sót trong lòng, đối với Hạ thị thì cái chết của Trình Kỳ Nhật chính là đả kích rất lớn, nàng còn nhớ trước khi cữu cữu ra đi có nói nếu không phải còn thương xót mấy đứa trẻ các nàng thì Hạ thị đã sớm tự vẫn theo phu rồi.

Hạ thị nói xong thì cảm thấy giọng mình quá lớn, từ trước tới giờ bà nói chuyện đều nhỏ nhẹ, chính là điệu bộ tiêu chuẩn của các tiểu thư thế gia, chưa từng..., bà đỏ mặt, xoa xoa nước mắt, lắp bắp nói: "Vân Châu, Hãn Trì, hai con có tức giận không?"

Trình Vân Châu nhấc đũa lên, uể oải nói: "Ăn đi, Hãn Trì lúc nữa phải tới thư viện rồi."

Hạ thị cắn môi dưới, một lúc lâu sau vẫn kiên trì nói: "Người đó thật sự biết cha của các con..."

Trình Vân Châu và Trình Hãn Trì đều cúi đầu không nói, trong nhà chỉ còn tiếng va chạm của bát đũa.

Trở lại phòng, Trình Vân Châu lấy hết ngân phiếu trong túi ra, nàng muốn dùng thì cứ dùng, cần gì phải sống chết..., chẳng khác nào như lời của Thư Cẩn Nam nói, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Bên trong còn dư lại bốn tờ ngân phiếu, tổng cộng có bốn trăm hai, nếu tiết kiệm một chút thì có thể duy trì được ba bốn năm, nghĩ như vậy, trong lòng Trình Vân Châu cũng không quá khó chịu, dù sao sớm muộn..., nàng nhất định sẽ trả lại đầy đủ cho hắn.

Sau này, Hạ thị vẫn thường ngón ra bên ngoài, tựa hồ đang chờ người đó mang bạc dư tới trả, sau đó bà sẽ để hai con kiểm chứng phán đoán của mình đã đúng, nhưng là... đã qua năm ngày cũng không có tin tức, ánh mắt của Hạ thị dần dần ảm đạm lại.

Buổi chiều nửa tháng sau, Trình Vân Châu đang vá lại áo cho Trình Hãn Trì thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Dư thúc lảo đảo đi mở cửa, trong miệng còn chưa kịp hỏi tìm ai... thì nghe được giọng nói thô lỗ truyền tới: "Ta là Dư Thuận, đây là khuê nữ Dư Xuân Thảo nhà ta, ta tới tìm phu nhân nhà ngươi."

Trình Vân Châu nhíu mày, đi tới, chỉ thấy một đại nam nhân cao lớn vạm vỡ, trong tay dắt một tiểu cô nương mười hai tuổi.

"Ngươi tìm nương của ta có chuyện gì? Giữa trưa bà ấy mới ngủ dậy."

Dư Thuận cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt, chỉ thấy bề ngoài rất giống với vị phụ nhân mua thịt hôm nọ, hắn ta không nói hai lời liền quỳ xuống, sau đó nói Dư Xuân Thảo đứng bên cạnh: "Còn không mau quỳ dập đầu với ân nhân đi."

Dư Xuân Thảo nghe lời, lập tức quỳ xuống dập đầu bịch bịch, khi trán chạm đất kêu vang dội, chỉ một lúc đã đập ra máu tươi, khiến Trình Vân Châu nhìn mà hết hồn, vội vàng đưa tay đỡ Dư Xuân Thảo: "Ngươi mau dậy đi, làm cái gì vậy."

"Trình tiểu thư, không dám giếm ngài, ta là đồ tể bán thịt heo ở đầu đường, ngày đó nhìn thấy Trình phu nhân tới mua thịt nên đã gạt bà ấy tám lượng bạc mua hai cân thịt, sau đó thấy bà ấy cầm ngân phiếu lại nổi lòng tham, liền nói ngày khác trả lại, cuối cùng nuốt sạch số bạc dư." Dư Thuận không chịu đứng lên, một mực quỳ gối kể.

"Lừa cũng đã lừa, cần gì phải tìm tới cửa? Ngươi không biết ta có thể sẽ báo lên nha môn sao?" Trình Vân Châu khó hiểu hỏi.

Dư Xuân Thảo nghe thấy lời này thì thút thít khóc: "Trình tiểu thư, là do cha ta hết cách, nương ta bị bệnh không khỏi, lại không có tiền mua thuốc..., cầu người đừng mang hắn tới quan phủ."

Dư Xuân Thảo còn chưa nói dứt đã bị Dư Thuận cho một bạt tay té xuống đất: "Khóc cái gì mà khóc? Thiếu nợ thì phải trả, giết người phải đền mạng, đó chính là lẽ phải." Dư Thuận nói tới đây thì dừng lại, quay đầu nói với Trình Vân Châu: "Trình tiểu thư, nương tử ta bệnh không qua khỏi, được vài ngày đã đi rồi, nhưng bạc cũng vì thế mà tiêu hết, ta không còn bạc trả cho tiểu thư, bây giờ cầu ngài hãy báo lên nha môn, ta không có ở đây chỉ sợ nha đầu này chẳng có cơm ăn, xin ngài giữ nó lại làm nha hoàn, coi như chuộc nợ cho cha nó."

Trình Vân Châu sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Dư Xuân Thảo ôm lấy tay cha khóc lóc: "Cha, nữ nhi không muốn rời xa cha, cha để Trình tiểu thư cũng nhốt luôn nữ nhi vào đại lao đi, nữ nhi chết cũng muốn ở cùng một chỗ với người."

Dư Thuận hai mắt đỏ bừng, trên tay cũng nổi gân xanh, lại đánh một cái về phía Dư Xuân Thảo, khiến miệng đứa bé toét ra máu, quả nhiên ra tay không nhẹ, trong mắt Dư Thuận thoáng đau lòng, nhưng ngoài miệng vẫn mắng: "Nha đầu chết tiệt không ra hồn, ngươi ngây ngô tới nỗi coi đại lao tốt như vậy hay sao! Không chết cũng mất nửa cái mạng."

"Cha..." Dư Xuân Thảo lau bọt máu ở mép, liều mạng ôm tay không buông: "Cha, nữ nhi dù chết cũng phải chết cùng chỗ với cha, dù người có đánh chết nữ nhi cũng chỉ nói như vậy."

"Vân Châu, bọn họ cũng thật đáng thương, chuyện này coi như xong đi?" Trình Vân Châu vừa định nói thì nghe thấy lời của Hạ thị từ sau lưng truyền tới, hóa ra trận náo nhiệt này đã khiến Hạ thị tỉnh ngủ.

"Phu nhân, Dư Thuận thực lòng cảm tạ người, nhưng tính chất việc này khác, Dư Thuận ta một mình tạo ra thì phải gánh, ân tình này chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ trả lại ngài." Dư Thuận nhìn thấy Hạ Thị thì đỏ vành mắt, nặng nề dập đầu, sau đó nói với Trình Vân Châu: "Trình tiểu thư, bây giờ người hãy đưa ta tới nha môn đi."

Hạ thị mềm lòng, nhìn người dập mặt tới máu đỏ giàn giụa, lại thấy ánh mắt kiên quyết của hắn ta, không nhịn được khổ sở trong lòng, vội vàng tiến tới đỡ, nói: "Không cần như vậy, không trả nổi cũng không sao."

"Trình phu nhân, ngài là đang xem thường Dư Thuận ta sao? Ta nói, tạo nghiệt thì phải gánh quả."

"Thật sự không cần trả." Hạ thị lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt cho Dư Xuân Thảo, lắc đầu như trống bỏi.

"Được rồi, các ngươi cũng đừng khó xử mãi, nhà chúng ta cũng không nhất định phải bắt ngươi tới nha phủ điều tra..., như vậy đi, nếu ngươi thực sự cảm thấy áy náy trong lòng thì liền viết một cái giấy nợ, rồi sau này trả dần dần cũng được." Trình Vân Châu thấy tình hình càng ngày càng loạn, vội vàng nói.

"Nhưng Vân Châu à, chúng ta còn chưa thu bạc thừa?" Hạ thị do dự nói.

"Trình phu nhân, bà coi Dư Thuận ta là kẻ lừa gạt sao?"

"Cha, người sẽ bán con trả nợ sao?"

Trình Vân Châu nghe họ nói thì đau đầu không thôi, nghiêm nghị nói: "Các ngươi im miệng hết cho ta, ngươi là Dư Thuận đúng không? Hai người vào phòng khách với ta."

Chuyện tiếp theo hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, Dư Thuận trước đây từng làm nha dịch trong phủ Thuận Thiên, từng gặp mặt cha của Trình Vân Châu. sau này hắn đắc tội một quý nhân rồi bị đuổi khỏi phủ Thuận Thiên, phải bán thịt heo qua ngày, cuộc sống tuy có hơi gian khổ nhưng gia đình hòa thuận, nhưng năm ngoái nương tử của hắn đột nhiên bị đau bụng, ăn uống không ngon, sau đó là hộc máu. Mặc dù đã dùng nhiều thuốc nhưng cũng không thể cứu chữa được.

Dưới sự kiên trì của Trình Vân Châu, Dư Thuận không khăng khăng để nàng đưa hắn tới đại lao nữa, nhưng sống chết không chịu viết giấy nợ, hắn viết hai tờ giấy bán thân đưa cho Trình Vân Châu, nói sau này hai cha con họ sẽ là người của Trình gia. Trình Vân Châu không biết làm sao, nhà có thêm hai người quả thật không đủ chỗ ở, cũng chẳng có nhiều đồ ăn dư để nuôi họ, nhưng Dư Thuận rất kiên quyết, thấy Trình Vân Châu không đồng ý thì ở lỳ trước cửa không đi, Hạ thị thấy họ đáng thương thì cầu xin tha thứ thay họ, không biết sắp xếp như nào mà bà an bài người vào một gian phòng nhỏ, như vậy, nhà lại nhiều thêm hai người.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Copyright © 2022 - MTruyện.net