Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hào Môn Đích Thê Thất Thân
  3. Chương 8: Thọ yến
Trước /19 Sau

Hào Môn Đích Thê Thất Thân

Chương 8: Thọ yến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Mô Mô

Chương 8: Thọ yến

Vương Lợi Gia sắp xếp cho Hạ thị một lò bếp, sau đó cho người đi gọi Thu nương, nói mấy câu khách sáo với Hạ thị, nếu có chuyện gì cứ tới tìm bà ta, nhưng Hạ thị lại cho rằng lời nói khách sáo của Vương Lợi Gia là thật, cảm thấy người này thật tốt, khủng hoảng lúc mới vào Hầu phủ cũng vơi đi không ít.

Hạ thị đứng cạnh lò bếp chờ mãi cũng không thấy bóng dáng vị Thu nương kia, mà sắc trời đã sắp tối, nhưng bà lại không biết phối nguyên liệu, liền vội vã đi tìm Vương Lợi Gia, Vương Lợi Gia lại cho người đi thúc giục, Hạ thị chỉ có thể chờ tiếp, nhưng lần này, Hạ thị chờ tới lúc mặt trăng treo lên ngọc cây cũng không thấy người đâu. Chờ tiếp tới nửa đêm thì không nhịn được nữa, bà xông thẳng đi tìm Vương Lợi Gia, hy vọng có thể đổi thành người khác.

Vương Lợi Gia lạnh lùng, làm bộ không nhìn thấy Hạ thị, tiếp tục chỉ huy một trù nương và trù dịch cạnh đó: "Ngươi mang ớt cất vào nhà kho, nếu không ngày mai sẽ không dùng được, là ngươi đấy, ngươi đi xem dưa hấu thả vào giếng chưa đi, nhưng phải cột thật chắc kẻo trôi mất." Vương Lợi Gia vừa chống tay vừa nói, cũng chẳng thèm phản ứng Hạ thị.

Hạ thị đứng một lúc, chân đã mỏi nhừ nhưng không có cơ hội chen lời, nghĩ, bà từng là một thế tử phi, đã bao giờ bị xem thường như vậy, bây giờ gia cảnh sa sút, bà thấy ánh mắt của những người đó mang theo sự thương hại, không tự giác lệ nóng quanh tròng, chỉ là nghĩ tới nếu bà khóc thật thì không phải đám người đó càng xem thường bà hay sao? Chỉ có thể cố gắng nén nước mắt, nhớ lại lời nói của nữ nhi trước khi bà đi.

"Nương, nếu trù phòng có người làm khó người thì người cứ to gan nói chuyện hơn thiệt, bất luận như nào, nếu làm thọ yến bị hư hại thì ai cũng không được trái ngon."

Hạ thị cắn môi, nói: "Vương Lợi Gia..." Giọng so với vừa rồi cao lên không ít, cuối cùng Vương Lợi Gia cũng quay đầu lại nhìn bà, Hạ thị tựa như được khích lệ, nói những lời đã chuẩn bị trước trong lòng: "Sắp tới giờ nghỉ ngơi mà ta vẫn chưa phối xong nguyên liệu, nếu như làm trễ nải thọ yến..., đến lúc đó ta chỉ có thể nói là ngươi không sai người phụ ta một tay nên không làm được."

Hai mắt Vương Lợi Gia hơi lóe, trong lòng nghĩ, không ngờ Hạ thị thoạt nhìn mềm yếu như vắt mỳ kia lại có thể nói ra loại lời nói kiên cường như vậy, sau đó lại quay đầu nghĩ, Hạ thị nói rất đúng, Bạch thị muốn làm khó Hạ thị, đó là chuyện giữa hai người họ, nhưng nếu làm trễ nải thọ yến..., cho dù Bạch thị đẩy Hạ thị ra đứng chịu tội thì quản sự ở trù phòng như bà ta cũng không tránh khỏi liên can.

Nghĩ vậy, ngược lại có hơi nóng lòng nói: "Ngươi nhanh đi gọi Thu nương tới đây, nói nếu không tới ngay thì ngày mai cũng đừng tới nữa." Vương Lợi Gia nói với một nha hoàn trù phòng mặc quần áo xám tro.

Nha hoàn này hiển nhiên là một người đanh đá chua ngoa, nghe lệnh xong thì gật đầu, thả đồ trong tay xuống, chỉ một lúc sau đã dẫn tới một người phụ nữ mặc đồ xám tro khác.

Vương Lợi Gia nói với người đó: "Thu nương, đây là Đại phu nhân, ngươi giúp ngài ấy làm cá sóc quế đi."

Thu nương không quá hai mươi tuổi, da đen, ngũ quan đoan chính, chẳng qua ánh mắt khiến người khác không thoải mái, vừa ngạo mạn lại hay bắt bẻ, nàng ta quan sát Hạ thị một lượt, nói: "Ngài chính là Đại phu nhân sao? Sao lại mặc y phục nghèo nàn như thế?"

Hạ thị đỏ bừng mặt, mặc dù bà cảm thấy lời nói của Thu nương khiến bà không được thoải mái, nhưng người từ trước tới nay chưa từng gây gổ như bà phải im lặng, nửa ngày cũng không phản bác được một câu.

Thu nương thấy tính tình Hạ thị nhu nhược, không nhịn được mừng thầm, trong đầu nghĩ đây là một người dễ bắt nạt, không phải là người muốn gây khó dễ cho nàng ta.

"Được rồi, đừng đứng đây làm trễ nải công việc của người khác, người đi cùng ta đi." Thu nương ngạo mạn nói với Hạ thị xong thì dẫn đầu đi trước.

Hạ thị chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đi theo.

Ngày hôm sau.

Tân khách tới thọ yến của lão phu nhân Nam Hầu phủ rất nhiều, trên cửa treo đèn lồng đỏ, tơ lụa cũng đỏ thẫm, toát lên không khí vui mừng, Thành Nam Hầu thần thanh khí sảng, mặc áo bào mặc xanh mang theo con trai trưởng đứng ở cửa lớn đón khách, ngựa quý đứng đầy cửa, rất náo nhiệt.

Tam phu nhân Bạch thị thì dẫn theo hai tiểu nha hoàn, một bà mụ chững chạc đứng ở Thùy Hoa môn đón khách nữ.

Hai sảnh đều được bày tửu yến, cửa dành cho khách nam thì nối liền không dứt, nha hoàn và gã sai vặt phục vụ ra ra vào vào, trong sảnh toàn tiếng cười nói.

Trình lão phu nhân Vương Thị Nam Hầu phủ là nữ nhi của Lĩnh Nam Vương gia. Sau khi đại thê tử của Thành Nam Hầu qua đời liền nạp thêm một thê tử khác, Vương thị nhỏ hơn Thành Nam Hầu mười tuổi, làm người vừa khôn khéo lại thông minh, đoan trang hiền thục, rất được Thành Nam Hầu yêu thích, lại sinh cho Thành Nam Hầu hai nhi tử ba nhi nữ. Mà Thành Nam Hầu đời tiếp theo lại chính là nhị nhi tử Trình Kỳ Phú do Vương Thị sinh.

"Tổ mẫu, hài nhi chúc thọ ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Mấy tiểu thư công tử dòng chính của Thành Nam hầu phủ cùng hành lễ với lão phu nhân ngồi ở sập La Hán.

Trình lão phu nhân Vương thị mỉm cười, vội vàng nói: "Tất cả đứng lên, tất cả đứng lên đi!"

Đám nha hoàn thiếp thân lập tức tiến lên đỡ tiểu thư công tử nhà mình, đám tiểu bối lục tục đứng dậy, Trình Minh Châu bước mấy bước tới bên cạnh Trình lão phu nhân, mỉm cười cầm tay lão phu nhân làm nũng: "Tổ mẫu, lễ vật của cháu gái người có thích không?"

Trình lão phu nhân vuốt tay Trình Minh Châu, trong mắt không giấu được yêu thương: "Thích, lễ vật của Minh Châu nhà chúng ta sao tổ mẫu lại không thích được chứ."

Ngồi bên cạnh Trình lão phu nhân là Dương lão phu nhân của phủ Trấn Tây tướng quân, tính cách bà cởi mở lại không câu nệ, lúc trẻ thường qua lại với Trình lão phu nhân, bây giờ lớn tuổi lại thích tụ lại, hôm nay cố ý tới chúc thọ.

"Lão tỷ tỷ, không biết chất nữ dễ thương của tỷ tặng tỷ cái gì mà tỷ lại cao hứng như vậy, miệng cười chúm chím không ngừng." Dương lão phu nhân mỉm cười, không nhịn được trêu ghẹo.

Nhắc tới Trình Minh Châu, đây chính là kiêu ngạo của Trình lão phu nhân, tiếng thơm của chất nữ không những lan xa mà dung mạo cũng xuất chúng, tình tình lanh lợi thông minh. Lúc Trình Minh Châu mười một tuổi đã có vô số người đạp cửa cầu hôn, chẳng qua Trình lão phu nhân lại yêu thích nàng ta như trân bảo, không muốn quyết định hôn sự.., còn người người đồn, Trình lão phu nhân đã chờ làm hoàng thân quốc thích trong tương lai, hóa ra tuổi tác của Trình Minh Châu và đương kim thái tử tương đương nhau, tới bây giờ vẫn chưa quyết định được ai là thái tử phi đâu.

"Là chín mươi chín kiểu chữ chúc thọ khác nhau, ngụ ý thọ tỷ nam sơn, tiểu Tước, ngươi mau lấy lễ vật của Ngũ cô nương tới cho Dương lão phu nhân xem đi." Trình lão phu nhân nói với đại nha hoàn phục vụ bà ta đứng một bên, tiểu Tước gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.

"Thật là tốt, đã sớm nghe nói Ngũ tiểu thư nhà tỷ chính là đại tài nữ chốn kinh thành..., chín mươi chín kiểu chữ chúc thọ học trong bao lâu?" Dương lão phu nhân không nhịn được khen ngợi.

Trình lão phu nhân lộ ra sắc mặt đau lòng, vỗ nhẹ một cái vào mu bàn tay Trình Minh Châu, nói với Dương lão phu nhân: "Tiểu quỷ này lừa gạt ta lén viết nửa năm, thật đúng là làm khó nó, cũng làm ta đau lòng chết đi được." Trình lão phu nhân không để ý tới mọi người, trực tiếp kéo Trình Minh Châu vào trong lòng, an ủi nói.

Phu nhân Tề thị là mẫu thân thân sinh của Trình Minh Châu, hôm nay Tam phòng Bạch thị đứng ngoài cửa đón khách nhân, còn nàng ta thì ở trong này phụng bồi lão thái thái. Lúc này nghe thấy khích lệ của lão phu nhân thì đắc ý, chẳng qua trên mặt vẫn khách khí nói: "Mẫu thân, người sắp chiều hư Minh Châu nhà ta rồi, nó mới luyện có mấy tháng thôi."

Dương lão phu nhân nghe vậy thì cười, nói: "Chất nữ như Minh Châu, nếu là ta có thì cũng yêu thích không chịu được."

"Tổ mẫu, người chỉ khen mỗi Ngũ tỷ, chẳng lẽ người không thích lễ vật của cháu trai sao?" Một đứa bé trai mặc đạo bào màu xanh da trời khoảng bảy tám tuổi chạy tới, nhào vào lòng Trình lão phu nhân.

Đây là tiểu nhi tử của Tam phòng Trình Kỳ Quý, tên là Đông ca, đứng hàng thứ chín, năm nay tám tuổi.

Trình lão phu nhân buông Trình Minh Châu ra, khóe mắt toàn ý cười không ngừng được, ôm Đông Ca đặt lên sạp La Hán: "Thích chứ, lễ vật Đông Ca nhà chúng ta tặng tổ mẫu dĩ nhiên tổ mẫu thích rồi."

Đông Ca cười đắc ý, khiêu khích nháy mắt một cái với Trình Minh Châu: "Vậy có phải còn tốt hơn so với lễ vật của Ngũ tỷ hay không?"

Trình lão phu nhân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tổ mẫu thích nhất là lễ vật của Đông Ca, còn thích hơn so với lễ vật của Ngũ tỷ người." Đông Ca là chất nam nhỏ nhất trong phủ, trước ba tuổi gần như được Trình lão phu nhân chăm sóc lớn lên, tình cảm dĩ nhiên rất thâm hậu, "Tới, thưởng cho Đông Ca một bao lì xì."

Trình Minh Châu nắm chặt khăn tay, cố hết sức mới nhịn xuống được xúc động muốn đánh vào khuôn mặt vênh váo kia của Đông ca, trong đầu thầm nghĩ, không hổ là đứa trẻ do người đàn bà hai mặt Bạch thị đó sinh ra, còn nhỏ như vậy đã biết loại bỏ đối thủ, thủ đoạn tranh sủng quả thật vô biên.

"Tổ mẫu, còn ta thì sao?" Trình Thải Châu vốn đang được nhũ mẫu ôm trong ngực cũng giãy ra, chạy tới bên cạnh, nắm ống tay áo Trình lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, người không được thiên vị, lễ vật ta chuẩn bị không tốt hay sao? Ta cũng muốn bao lì xì!"

Trình lão phu nhân nhìn khuôn mặt non nớt tràn đầy khát vọng của Trình Thải Châu, không nhịn được cười khanh khách: "Của ngươi cũng tốt, tổ mẫu rất thích."

Lần này, mấy đứa bé không nhịn được, bắt đầu nhao nhao chạy tới vây quanh Trình lão phu nhân hỏi..., Trình lão phu nhân hết ôm đứa này lại ôm đứa khác, hôn đứa này lại hôn đứa khác, mí mắt cười tít tới giãn ra, ánh mắt híp lại thành một kẽ hở.

Dương lão thái thái ngồi một bên nhìn mà hâm mộ không thôi, nhà bà con cháu mỏng, chỉ có một đứa cháu trai, liền nói: "Lão tỷ tỷ, đây chính là phúc của tỷ, cái này gọi là con cháu đầy nhà."

Mấy vị phu nhân và lão thái thái ngồi đó đều gật đầu phụ họa, nói Trình lão phu nhân thật có phúc.

Đúng lúc này, Tam phòng Bạch thị bước từ ngoài vào, mỉm cười nói với Trình lão phu nhân: "Mẫu thân, đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể mở tiệc."

Trong đại sảnh bày sáu bàn rượu, Trình lão phu nhân ngồi ở chủ vị phía đông, ngồi cùng bàn với bà ta là một vị phu nhân nhất đẳng trong kinh thành, và các quý phụ khác. Chỉ một lúc sau thì đồ ăn lục tục được mang lên, đầu tiên là tám món ăn nguội, sau đó là mười sáu món nóng, cuối cùng là món ăn chính của thọ yến lần này, cá sóc quế.

Dương lão phu nhân ăn thử một miếng cá sóc quế, khen không dứt miệng: "Mùi vị này rất giống vị của Nhân Tâm Trai, không lẽ nhà ngươi đặt trước ở Nhân Tâm Trai sao?"

Con dâu của Dương lão phu nhân là phu nhân Dương thị nói: "Có thể đặt trước đồ ăn ở Nhân Tâm Trai quả thật là rất khó."

Trình lão phu nhân thích Tam phòng Bạch thị hơn so với Nhị phòng Tề thị xuất thân Vĩnh Ninh hầu phủ... cũng có lẽ là do Bạch thị là ngoại sanh nữ của bà ta, lúc này nghe có người khen ngợi, không nhịn được cười nói: "Thức ăn đều do Bạch thị ăn bài, vì món này mà tốn không ít tâm tư."

Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc cẩm trang màu đỏ hơi cũ đi tới, nàng nhìn xuang quanh một hồi, thấy Trình lão phu nhân ngồi ở chủ vị thì nở nụ cười, vội vàng đi tới bên cạnh, hành lễ: "Tôn nữ chúc tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý, đây là một mảnh tâm ý của gia đình cháu, xin tổ mẫu vui vẻ nhận lấy."

Hóa ra người này không phải ai khác, chính là Trình Vân Châu, sau khi hành đại lễ xong thì để người dâng lễ vật lên.

Trình lão phu nhân oán thầm Trình Vân Châu không biết thức thời, sớm không tới muộn không tới lại tới đúng lúc đang bày tiệc rượu, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thản nhiên, nói: "Đứng lên đi."

Trình Vân Châu đứng dậy, khôn khéo đứng sang một bên: "Tổ mẫu, đây là khăn tay nương của ta thêu mất ba tháng mới xong, ngài không nhìn một cái sao?"

Trình lão phu nhân nhìn cái khăn tay không đáng tiền kia, muốn gào lên giận dữ một cái, thứ rẻ tiền gì đây? Cho rằng bà ta là ăn xin sao? Bà ta rất muốn ném cái khăn tay không đáng tiền này xuống đất trước mặt Trình Vân Châu, bắt nàng ta cút, nhưng nha đầu này tới rất đúng lúc, hôm nay trái phải đều có nhiều người, cho dù bà ta có tức giận thế nào cũng không thể phát tác, chỉ miễn cưỡng cầm khăn tay lên nhìn. Bên cạnh có mấy người biết nhìn giá trị liền khen không dứt miệng, hóa ra có một tú công cũng tới tham dự thọ yến, nói đây là cách thêu lập thể rất khó, loại vải cũng là loại quý, rất hiếm thấy, được mọi người khen ngợi một lúc sắc mặt Trình lão phu nhân mới tốt lên được một chút.

Tam phòng Bạch thị rất thức thời, vội vàng tiến lên nói: "Vân Châu, ngươi xem ngươi lại tới muộn nữa rồi, tổ mẫu còn đang dùng cơm, ngươi đừng ở đây làm phiền tổ mẫu nữa, bây giờ đi theo theo thẩm ăn thôi."

Trình lão phu nhân cũng gật đầu nói: "Ngươi đi cùng thẩm thẩm đi." Sau đó liền quay đầu sang chỗ khác, bộ dạng không muốn nói chuyện với nàng.

Tối hôm qua Trình Vân Châu không nghỉ ngơi tốt, sau khi đưa Hạ thị tới Hầu phủ thì bất an không thôi, sáng sớm hôm sau nàng đã đứng ở ngoài cửa Hầu phủ chờ, nhưng không đi vào ngay, nàng đã sớm nhắc mẫu thân gặp nhau vào lúc giữa trưa, đó cũng là khoảng thời gian Trình Vân Châu đã tính toán trước, không phải Trình lão phu nhân rất cần mặt mũi hay sao? Vậy nàng sẽ nháo ngay giữa tiệc rượu đầy đủ tân khách, xem bà ta làm cách nào vớt vát được khuôn mặt già nua kia.

Trình Vân Châu đi theo Bạch thị vào, ăn được vài miếng thì bụm mặt khóc.

Bạch thị còn chưa lên tiếng thì Nhị phòng Tề thị đã cau mày nói: "Hôm nay là thọ thần của tổ mẫu, ngươi khóc lóc còn ra thể thống gì nữa?"

Trình Vân Châu ngước mắt, thấy tầm mắt Tề thị rơi trên người mình, trong mắt là sự khinh miệt khó giấu, trong lòng nàng sinh ra hận ý, nhưng vẫn cố nén vào, bi thương nói: "Món cá sóc quế này chắc hẳn là do nương của ta làm đi, nương đáng thương của ta..."

Trong lòng Bạch thị bất an, vội vã tiến lên kéo tay Trình Vân Châu: "Xem ngươi kia, lớn như vậy còn nghĩ nương, a, a, đừng khóc nữa."

Vừa nói vừa lấy khăn tay lau làm bộ lau nước mắt cho Trình Vân Châu: "Thẩm nương lâu rồi không gặp ngươi, thành đại cô nương rồi vẫn hay khóc như thế?"

Trình Vân Châu thấy mặc dù giọng nói của Bạch thị rất thân thiết nhưng ánh mắt lại mang ý cảnh cáo, nàng coi như không thấy, hất tay bà ta ra, càng khóc lớn tiếng hơn: "Nương, người thật là đáng thương mà, mọi người đều ở đây ăn ngon uống ngọt, còn người phải ở trong căn phòng bếp đầy dầu mỡ làm thức ăn, hu hu, cũng chỉ vì chỉ có người biết làm cá sóc quế của Nhân Tâm Trai..."

Lần này mọi người đều nghe rõ hết, Dương thị bên cạnh Trình lão phu nhân hỏi: "Lão tỷ tỷ, người nha đầu này nói là ai? Chẳng lẽ là đại phòng nhà tỷ?"

Sắc mặt Trình lão phu nhân tái lại, nhưng không nói năng gì, bà ta không ngờ gan Trình Vân Châu lớn như vậy, cũng chỉ sai mẫu thân nàng ta làm chút đồ ăn thôi mà làm như ủy khuất lắm, không quan tâm tới thể diện gây chuyện trong thọ yến của bà ta, nàng ta cho rằng làm như thế chỉ có Thành Nam Hầu phủ mất mặt thôi sao? Nàng ta cũng là cô nương của Trình gia, gây ra loại chuyện như vậy nàng ta cũng chẳng chiếm được chỗ tốt nào.

Nhưng Trình lão phu nhân không hề biết rằng, Trình Vân Châu đã sớm đánh mất ý niệm lập gia thất, cho nên lúc làm chuyện này nàng không hề cố kỵ thứ gì.

Trình Vân Châu càng khóc càng lớn, nàng đẩy tay của Bạch thị ra, chạy tới bên cạnh quỳ xuống ôm chân Trình lão phu nhân: "Tổ mẫu, nương của ta hôm qua vào phủ còn mang bệnh trong người, phong hàn sốt cao mấy hôm chưa lui, hôm nay cũng đã làm xong thức ăn cho ngài, ngài để nương ta trở về nghỉ ngơi một chút đi."

Nếp nhăn trên mặt Trình lão phu nhân không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn Trình Vân Châu lấy một cái, chỉ nói với Bạch thị: "Xem ra đứa nhỏ này lại mộng du rồi, ngươi dẫn nó đi đi."

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói đáng thương: "Vân Châu, là con sao?"

Mọi người quay đầu nhìn sang, lúc mành trúc hạ xuống, đúng ở cửa là một phụ nhân mặt bộ y phục cũ sờn, trên mặt vẫn còn dính dầu mỡ, khuôn mặt tiều tụy, không bất ngờ, đó chính là mẫu thân của Trình Vân Châu.

Bạch thị đi tới kéo Trình Vân Châu đứng lên, nhưng nàng vẫn khóc sướt mướt không chịu đứng lên.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngọt Tựa Mật Đào

Copyright © 2022 - MTruyện.net