Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mô Mô
Chương 9: Trả đũa
Hạ thị xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, tới khi Trình Vân Châu dìu Hạ thị đi vào, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc thì Trình lão phu nhân mới phản ứng kịp, không biết hai mẫu tử này định bày trò gì.
Tam phòng Bạch thị thấy chuyện không ổn thì gấp gáp, phải biết chuyện để Hạ thị làm cá sóc quế chính là chủ ý của bà ta, ban đầu là do không mời được trù nương của Nhân Tâm Trai, lại biết rõ Hạ thị nấu nướng rất ngon, lúc trước vì Nam Hầu gia rất thích món này nên đã cố ý tới Nhân Tâm Trai học làm, sau đó bà ta đề nghị Hạ thị tới, lúc đó còn cảm thấy đó là ý kiến hay, bởi vì không ai so với bà ta hiểu rõ được lão phật gia rất ghét Đại phòng..., một mũi tên trúng hai đích, vừa bảo toàn được nhân khí của Trình lão phu nhân, lại giúp bàn yến tiệc trở nên hoàn mỹ.
Nhưng không ngờ, người bình thường nhu nhược như sợi mì, vào lúc này lại có thể ôm nữ nhi khóc lóc ở giữa yến tiệc, bộ dáng cực kì ủy khuất.
Trình Minh Châu ngồi ngay ngắn một bên nhìn, len lén kéo tay áo Tề thị: "Nương, thật là to gan, để họ làm chút chuyện như vậy thôi lại khóc sướt mướt như thế, nếu như... không biết những tân khách khác sẽ nghĩ như thế nào, có thể cho rằng Hầu phủ chúng ta khi dễ cô nhi quả mẫu bọn họ."
Tề thị vỗ tay Trình Minh Châu, nở nụ cười nhạt, nói: "Để cho họ nháo đi, dù sao chuyện này cũng do Tam thẩm của ngươi an bài, không phải tổ mẫu ngươi vẫn hay nói nương vô tích sự, không bằng Tam thẩm của ngươi hay sao?" Nhị phòng là phu nhân Thành Nam Hầu phủ, xuất thân lại cao quý, là tam nữ nhi nhà Vĩnh Ninh Hầu, theo lý thì mọi chuyện trong phủ sẽ do bà ta quản, nhưng Trình lão phu nhân lại thiên vị, để cho Tề thị cùng Bạch thị cùng quản lý quỹ, thành ra hai người thường xuyên gây gổ vì bất đồng ý kiến.
"Nhưng nương à, nếu chuyện này truyền ra, danh tiếng của con..." Trình Minh Châu rất coi trọng danh tiếng, chuyện này cũng không thể trách được, cô nương chưa xuất giá phải háo thanh danh một chút mới có thể gả vào một gia đình tốt, huống hồ ước nguyện của Trình Minh Châu lại là cái ghế Thái tử phi cao quý.
Tề thị đảo tròng mắt, lúc này mới kịp phản ứng, sao bà ta lại quên mất được chứ, Thành Nam Hầu phủ bạc đãi Đại phòng cô nhi quả phụ, nếu bị truyền ra ngoài nhất định sẽ hỏng bét, bà ta nuốt xuống hận ý, lúc này phải vì tiền đồ của nữ nhi, chỉ có thể tạm thời giúp tiểu tiện nhân Bạch thị kia một tay.
Bạch thị vẫn đang khuyên Hạ thị: "Sơ Ảnh tỷ, tỷ đừng khóc, không phải tỷ đã nói làm đồ ăn là đang tẫn hiếu với mẫu thân nên mới vào trù phòng hay sao? Món cá sóc quế cũng là tâm ý của tỷ mà? Tỷ chuyển tới hẻm Đại Dương nên không thể tới vấn an mẫu thân hàng ngày được, nên làm chuyện này chính là tẫn hiếu, tại sao chỉ mới có làm một chút đã khóc lóc sướt mướt, giống như rất ủy khuất thế." Bạch thị cố ý nhấn mạnh hai chữ tẫn hiếu, muốn mọi người xung quanh nghe được, bà ta biết bây giờ mình không có cách nào ngăn lại tân khách nghe ngóng, chỉ có thể để mọi người cho rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Tệ thị dắt Trình Minh Châu đi tới, xen vào: "Đại tẩu, tỷ biết rõ hôm nay là thọ thần của mẫu thân, sao lại khóc lóc như thế, muội nghe nói cha tỷ từng là Lễ Bộ Thượng Thư, cái quan trọng nhất chính là lễ nghi hiếu đạo..., sao bây giờ tỷ lại tới đây gây chuyện được."
Bạch thị nghe thế thì vội vàng phụ họa: "Đúng đó, đại nho lão thời Xuân Thu bảy mươi tuổi vẫn mặc y phục rực rỡ mua vui cho mẫu thân, tỷ cũng chỉ vào phòng bếp làm chút thức ăn cũng thành như thế... haiz!"
Hai nhi tức của Trình lão phu nhân không phải người hiền lành, chỉ một lúc đã chuyển thành Hạ thị là người được chiều sinh kiêu, khiến Hạ thị nắm chặt khăn tay, sắc mặt kìm nén tới đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.
Trình Vân Châu chỉ cười nhạt, trong đầu thầm nghĩ.... vốn định lưu lại cho các người vài phần thể diện, không ngờ đám người này lại hất cho mẫu tử nàng một gáo nước bẩn như vậy, nếu không thì nàng cũng dứt khoát không quan tâm nữa.
"Nương! Tay nương sao thế này?" Trình Vân Châu bỗng nhiên nâng tay Hạ thị lên hô lớn, ống tay áo dần dần được vén lên, vết phỏng màu đỏ cũng dần xuất hiện, da thịt Hạ thị vốn dĩ rất trắng nên vết phỏng lại càng dữ tợn hơn.
Bạch thị nhìn thấy thì sợ hết hồn, không tự giác nói: "Không thể nào? Sao lại bị phỏng như vậy được?"
Trình Vân Châu hai mắt ngậm nước, níu chặt cánh tay Bạch thị, kêu khóc nói: "Tam thẩm, không phải thẩm nói nương ta chỉ ở dưới trù phòng chỉ điểm hay sao? Sao trên tay nương của ta toàn dầu mỡ? Còn có cả vết phỏng?!! Ngay cả chủ mẫu gia đình bình thường xuống bếp cũng không phải tự nấu, đây là chuyện gif?"
Bạch thị cứng họng, nhưng rất nhanh đã cãi lại: "Vân Châu, ngươi không nên nói như vậy, lời của ngươi sẽ khiến mọi người hiểu lầm, có thể do nương của ngươi cảm thấy tay nghề trù nương kia không tốt nên muốn tự mình làm."
Trong mắt Trình Vân Châu lóe lên ánh sáng, trong đầu nghĩ, bọn ta đang chờ ngươi nói lời này, vội vàng nói: "Tam thẩm, nói cái gì cũng cần phải có bằng chứng cụ thể, nương của ta là người không thể mang vác vật nặng, sao bà ấy có thể xuống bếp tự làm được?"
Bạch thị chỉ hận không thể tát bản thân hai cái, vừa rồi sao bà ta lại nói lời đó? Không phải đang hạ bậc thang cho Trình Vân Châu hay sao? "Ý của ta không phải thế, ta nói..."
Trình Vân Châu không cho Bạch thị cơ hội giải thích, cắt đứt lời bà ta: "Ta thẩm, ta biết thẩm cảm thấy nương ta chỉ là quả phụ, nhà chúng ta không có nhiều bạc để tặng lễ vật cho tổ mẫu nên mới muốn nương của ta làm chuyện khác để tẫn hiếu, nương và ta dĩ nhiên là nguyện ý, nhưng ngươi cũng không thể như vậy được, sai khiến nương của ta như sai khiến nha hoàn, ngươi phải biết rằng, nói thế nào bà ấy cũng là phu nhân do chính triều định ban danh..., sao có thể để bà ấy xuống bếp chứ?" Trình Vân Châu nói tới đây liền ôm Hạ thị khóc lóc: "Nương, các nàng đang khi dễ chuyện cha con đi sớm đúng không? Bắt nạt chúng ta là người không có chỗ dựa, hu hu hu..."
Hạ thị vốn đang nén nước mắt, lúc này thấy Trình Vân Châu nói ra hết uất ức thì cũng không nhịn được, bụm mặt khóc rống lên.
Lúc này, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ có tiếng khóc thút thít của hai mẫu tử Hạ thị, thoạt nhìn rất đáng thương.
Bạch thị đỏ bừng mặt, bình thường mồm mép lanh lợi cũng không thể nói ra được câu tranh cãi nào, bà ta hướng ánh mắt cầu cứu tới Tề thị.
Lúc này Tề thị cũng không biết nói gì, dù sao bình thường bà ta cũng không mồm mép tép nhảy bằng Bạch thị.
Bạch thị lúc này rất gấp, bà ta không ngờ Trình Vân Châu lại không để ý tới thể diện, phải làm sao bây giờ? Sau đó chột dạ nhìn Trình lão phu nhân.
Sắc mặt Trình lão phu nhân tái xanh, hiển nhiên bị chọc tức không nghe, Bạch thị thầm kêu không ổn... Bỗng nhiên nhìn thấy lão phụ nhân tóc bạc trắng ngồi cạnh Trình lão phu nhân, đó chính là lão thái thái của Mẫn gia.
Không phải Mẫn gia chính là nhà chồng tương lai của Trình Vân Châu hay sao? Bạch thị bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, tiến lên kéo Trình Vân Châu, nhỏ giọng nói: "Vân Châu, được rồi, ngươi xem, người của nhà chồng tương lai của ngươi cũng ở trong này, ngươi cũng nên cố kỵ danh tiếng cho hôn sự của bản thân, nhìn xem, ngươi khóc lóc om sòm xấu xí như thế, đâu ra bộ dáng của tiểu thư thế gia?"
Bạch thị không nói không sao, nói xong Trình Vân Châu càng khóc lợi hại hơn, nàng đã là một nữ tử mất trinh tiết..., đã sớm không còn hy vọng với mối hôn sự kia: "Tam thẩm, nương ta sắp mệt chết rồi, ta đâu còn nghĩ gì tới hôn sự của bản thân nữa, ngươi không cần phải nói đâu."
"Ngươi...." Bạch thị lập tức không nhịn được mắng to, nhìn chằm chằm Trình Vân Châu, nhấn mạnh từng chữ: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Làm thế nào ngươi mới không gây chuyện nữa?"
"Tam thẩm, ta không biết ý của ngươi là gì? Cái gì gọi là gây chuyện? Ngươi không nhìn thấy vết phỏng trên tay nương của ta sao? Nương đã khổ cực như thế... bây giờ ngay cả cơm cũng không có mà ăn, coi như đây là tẫn hiếu theo lời của ngươi đi, cũng không tới nổi cơm cũng không có mà ăn sao, chẳng lẽ đây chính là quy củ của Hầu phủ các ngươi? Biết rồi, không lẽ là do các người cố ý dày vò nương của ta." Trình Vân Châu đã sớm nghĩ kế trong đầu, chỉ chờ lúc này để nói ra.
Lúc nói ra không hề cảm thấy ngượng mồm.
Trong đại sảnh bắt đầu có phụ nhân nghị luận, tiếng xì xào bàn tán tựa hồ đang thảo luận xem ai đúng ai sai.
Trán Bạch thị toát ra mồ hôi lạnh, bà ta biết, coi như Trình lão phu nhân là a di của bà ta, nhưng nếu chuyện này làm không tốt..., thì sau này sao bà ta còn mặt mũi ngây ngô trong phủ nữa?
"Vân Châu, coi như thẩm thẩm xin ngươi, ngươi cứ nói ngươi muốn cái gì đi?" Bạch thị đã quyết, coi như dụ dỗ cũng phải dỗ được Trình Vân Châu, mặc dù làm vậy sẽ trực tiếp làm hỏng danh tiếng của hai nhà nhưng hiển nhiên sẽ ảnh hưởng lớn tới Hầu phủ hơn.
Như vậy cũng giống như chân trần không mang giày, nhìn ai cũng ngứa mắt.
Trình Vân Châu biết lúc này thời cơ không xê xích gì nhiều, nên nói nhỏ: "Mời ngự y tới chữa phỏng cho nương của ta, còn có..., trả lại hai gian cửa hàng ngươi đã từng mượn của nương ta ở phố Đông."
Lúc tách ra, Trình lão phu nhân cho nhà họ không ít bạc, trong đó đáng giá nhất chính là hai cửa hàng ở phố Đông, nơi kinh doanh sầm uất nhất chốn Kinh thành, còn có nhìn mẫu ruộng tốt đang làm ăn phát đạt, kết quả..., chỉ trong mấy năm đều bị Bạch thị lừa gạt hết, dĩ nhiên Trình Vân Châu không biết đây là chủ ý của Trình lão phu nhân hay là chủ ý của Bạch thị, khi đó tuổi của nàng còn quá nhỏ, chờ nàng ý thức được thì gia cảnh đã càng ngày càng sa sút.
"Ngươi nói cái gì, ngươi có biết giá thị trường hiện tại của hai gian hàng đó không?" Bạch thị tức suýt nữa thỉ thổ huyết.
"Tam thẩm, ta chỉ biết hai cửa hàng đó vốn là của nhà ta, ngươi có trả hay không chỉ cần một câu nói mà thôi." Trình Vân Châu nói như đinh đóng cột.
Lúc này Trình Minh Châu chỉ hận không thể tìm một lỗ nẻ nào để chui vào, nàng ta cảm nhận được những ánh mắt bàn tán đang tập trung trên người nàng ta..., giọng nói ẩn ý khiến nàng ta ngồi cũng bất an, chỉ hận không thể tát cho hai mẫu tử Hạ thị một cái, nhưng bây giờ chỉ có thể cố nén, kéo tay áo Bạch thị nói: "Nương, người mau đồng ý đi, dù sao cũng chỉ là hai cửa hàng thôi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn hôn sự của con gái sao?"
Tề thị nghĩ tới doanh thu hàng năm của hai cửa hàng, tiếc nuối: "Nhưng mà..."
"Nương, con nghe nói năm nay hoàng hậu nương nương sẽ chọn phi cho Thái tử điện hạ." Trình Minh Châu dậm chân nói.
Tề thị nghe tới đây thì lạnh lòng, nghĩ tới sự quan trọng của hôn sự con gái, nói: "Được rồi, ta đồng ý, hai người các ngươi đừng làm loạn nữa."
Bạch thị sửng sốt nói: "Tỷ..."
Trình Vân Châu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhà không có nguồn thu, nàng lại không thể ngồi không ăn, chỉ có thể dựa vào bạc của Thư Cẩn Nam để sống qua ngày sao? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết nhân dịp trả đũa này lấy lại hai cửa hàng mà Bạch thị đã lừa, ít nhất cuộc sống sau này của gia đình họ vẫn có cái để duy trì.
"Miệng nói không có bằng chứng, mong thẩm thẩm ấn dấu tay làm chứng." Trình Vân Châu lấy văn thư đã sớm chuẩn bị.
Bạch thị và Tề thị suýt thì sùi bọt mép bất tỉnh, rốt cuộc Trình Vân Châu này chui ra từ dâu? Sao một chút cũng không giống Hạ thị nhu nhược vậy?