Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thấy Đường Thiên Miểu dần đi khuất, lúc này Lâm Văn Vũ mới lên tiếng, giọng nói tràn ngập vẻ bất đắc dĩ: “Chị họ sống trên núi từ bé nên đã quen với tính cách tự do, sau khi trở về cũng không thích câu nệ gò bó, ai nói gì cũng không nghe, còn có thêm một ít tật xấu. Ở nhà thì không sao, dù sao tớ và bố mẹ đều hiểu cho chị ấy, nhưng tớ lo chị ấy ở ngoài cũng như vậy, cuối cùng cũng chỉ có chị ấy chịu thiệt thôi.”
Phong Xán nghe vậy, bèn cụp mắt nhìn chằm chằm cô ta: “Tớ thấy rất khó hiểu, sao chị của cậu lại sống trên núi mười mấy năm?”
Lâm Văn Vũ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn môi nói: “Tớ cũng không rõ lắm, lúc tớ đến thì chị ấy đã không còn ở nhà rồi, nhưng tớ nghe mấy người giúp việc lớn tuổi trong nhà nói, từ nhỏ chị họ đã cư xử rất kỳ lạ, hơn nữa cơ thể yếu đuối, bố tớ mê tín nên nghe theo hòa thượng nói là gửi vào núi nuôi thì cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn.”
Phong Xán chợt hiểu ra, chậm rãi gật đầu: “Hóa ra là như vậy, nhưng mà cũng lâu quá.”
Lâm Văn Vũ vừa đi vừa thở dài: “Đúng vậy, kéo dài một thời gian dài như vậy nên tính cách của chị họ đã thành hình rồi, bây giờ muốn sửa cho chị ấy cũng không sửa nổi.”
Không hiểu sao Phong Xán cảm thấy câu này có hơi kỳ lạ, lập tức nói: “Cậu ấy rất tệ à?”
Lâm Văn Vũ bất đắc dĩ nói: “Trước khi về đây, chị ấy luôn đánh nhau gây sự ở bên đó, thậm chí còn hút thuốc uống rượu, tuần nào mẹ tớ cũng phải dành thời gian để giải quyết hậu quả thay cho chị ấy. Vậy cũng thôi đi, điều khiến tớ không thể hiểu nổi nhất là chị ấy rất thích ăn trộm đồ, rõ ràng nhà tớ không thiếu tiền, nhưng chị ấy vẫn không thể sửa được tật xấu này. Nghe bác sĩ nói đây là một bệnh tâm lý, giống như yêu thích đồ đạc của người khác vậy đó, rất khó bỏ.”
Cô ta lo lắng nhìn Phong Xán rồi nói: “A Xán, tớ thấy sau này cậu nên giữ khoảng cách với chị họ của tớ một chút, ngoài những tật xấu đó thì chị ấy còn rất thích đùa dai, không biết khi nào chị ấy sẽ đặt cậu làm mục tiêu đâu. Tóm lại, giữ khoảng cách với chị ấy sẽ không có hại cho cậu đâu. Hôm nay tớ đến là muốn xem chị ấy có gây chuyện hay không, ôi, tối hôm qua tớ lo cho chị ấy mà không ngủ nổi, chẳng hiểu tại sao bác lại khăng khăng bắt chị ấy ở lại nhà họ Phong nữa, nếu ở nhà họ Đường, chắc chắn tớ sẽ dốc hết sức để giúp chị họ thay đổi.”
Phong Xán không nói gì, trong lòng có hơi ngạc nhiên, không ngờ Đường Thiên Miểu lại là người như vậy.
Vậy nhà mình chứa chấp cậu ta chẳng khác nào tự rước thêm phiền phức.
Lâm Văn Vũ nhìn thấy cậu ta cau mày thì lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
Ở phía khác…
Đường Thiên Miểu đậu xe đạp leo núi xong bèn từ tốn đi vào tòa nhà dạy học năm ba cùng với tiếng chuông cuối cùng.
Sờ máy trợ thính trong tai, cô rất hài lòng.
Cô không nhịn được bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn…
[Đường: Tôi lấy được đồ rồi, dùng rất thoải mái, tốt hơn cái cũ nhiều.]
[Chú ba: Em sẽ tiếp tục nghiên cứu và phát triển loại tốt hơn.]
[Đường: (sờ đầu) Cái này dùng rất tốt, không có tiếng ồn, giống như nghe bình thường vậy, không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, cậu giỏi lắm, có tiến bộ.]
Vài giây sau, bên kia mới gửi lại một chữ ok.
Đường Thiên Miểu thản nhiên nhếch môi, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ người kia đang xấu hổ cúi đầu.
Cô cất điện thoại rồi đi lên cầu thang.
Lần này lớp 12 có tổng cộng hai mươi ba lớp, trong đó ba lớp đầu là lớp trọng điểm, ba lớp cuối là “lớp tiến bộ”, thật ra cũng là lớp kém, những lớp còn lại là lớp bình thường.
Tầng một ồn ào nhất là của lớp tiến bộ, tầng hai đến tầng bốn là lớp bình thường, tầng năm là lớp trọng điểm, tầng sáu là văn phòng giáo viên.
Cứ hai tháng sẽ đổi lớp một lần, người có thứ hạng lọt trong top 100 sẽ được đổi sang lớp trọng điểm, còn rớt xuống top 100 từ dưới lên thì sẽ vào lớp tiến bộ, còn lại thì vẫn giữ nguyên.
Lớp 18 của Đường Thiên Miểu ở tầng ba, cô không chen chúc thang máy với người khác, chỉ một lát đã lên tầng ba.
Cô đi thẳng vào cửa trước ở ngay khúc rẽ.
Sự yên tĩnh khác thường khiến cô phải ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy hai mươi mấy ánh mắt đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình.
Cô dời ánh mắt và nhìn thấy mặt bàn vô cùng bừa bộn của mình.