Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lâm Văn Vũ tức giận chạy ra ban công, hung dữ trợn mắt nhìn bóng dáng cao gầy ở phía xa kia, suýt nữa thì mắng thành tiếng.
Đến khi nhìn thấy Đường Thiên Miểu bước lên một chiếc xe tư nhân màu đen, lửa giận của cô ta mới bị sự ngạc nhiên xua tan một ít, quay đầu gọi mẹ: “Mẹ, mẹ mau ra xem này, Đường Thiên Miểu đi cùng một người đàn ông!”
“Đàn ông?” Vân Như Ý cũng bước nhanh ra, nhìn theo chiếc xe dần đi xa.
“Là một chiếc xe sang trọng, không phải của nhà họ Phong.” Lâm Văn Vũ nhanh chóng kết luận.
Nhà họ Phong là ước mơ của cô ta, để sau này được gả vào đó, mỗi ngày cô ta đều chuẩn bị trước, trong đó có việc ghi nhớ hình dáng và biển số của từng chiếc xe nhà họ Phong.
Vân Như Ý nói: “Nó đã bị nhà họ Phong đuổi ra ngoài, không lý nào người nhà họ Phong lại cử người tới đón nó, trừ khi nó chịu quỳ xuống nhận sai, nếu không bọn họ sẽ không đón nó về đâu. Chiếc xe đó… À, mẹ đoán, nếu không phải tình nhân thì cũng là người chống lưng cho nó.”
“Mẹ, con chẳng hiểu mẹ nói gì cả, sao lại là người chống lưng với tình nhân ạ?”
Vân Như Ý liếc cô ta một cái và nói: “Con đừng quên bác con có không ít tài sản riêng, bà ấy không thể nào không để lại chút gì cho Đường Thiên Miểu được. Đường Thiên Miểu cầm nhiều tiền như thế, biết đâu lại bao một tên tình nhân chơi đùa cũng nên.”
Lâm Văn Vũ gật đầu: “Như vậy cũng tốt, dù thế nào thì chị ta đừng về nhà ở là được, mà tốt nhất là cũng đừng về nhà họ Phong nữa, chị ta không xứng ở chung với họ.”
Mỗi lần nhắc đến chuyện này là cô ta lại thấy tức.
Nhà họ Phong là dòng họ lớn nhất thủ đô. Tổ tiên nhà họ từng là võ tướng quan văn, có công lớn trong công cuộc lập nước, việc làm ăn trải rộng trên toàn cầu, hoàn toàn xứng đáng là dòng họ quyền thế bậc nhất của nước G.
Cô ta đã phải rất cố gắng mới có thể kết bạn với người nhà họ Phong, còn Đường Thiên Miểu vừa xuống núi đã được vào ở ngay trong nhà họ, ông trời đúng là không công bằng!
Vân Như Ý nói: “Đừng bận tâm chuyện này nữa, con cứ yên tâm đi, nó cũng chỉ đến thế thôi. Tối hôm qua mẹ gọi điện sang bên đó, Phong Sở Sở tưởng là Đường Thiên Miểu trộm đồ của cô ta, sau mới phát hiện là hiểu lầm, nhưng mà không phải cuối cùng Đường Thiên Miểu vẫn bị đuổi ra ngoài sao, chẳng lẽ con không biết điều này chứng tỏ gì à?”
Lâm Văn Vũ vui mừng nói: “Điều này chứng tỏ người nhà họ hoàn toàn không thích chị ta, nên luôn nghĩ cách để đuổi chị ta đi!”
Vân Như Ý gật đầu, cười nói: “Thành tích của nó bình thường, thành tích của con thì xuất sắc, nó chẳng biết một cái gì, con thì đa tài, nó còn là học sinh, còn con thì đã được cậu cả nhà họ Phong chọn để tham gia vào việc điều chế nước hoa. Con có một tiền đồ rất xán lạn, nó thua con rồi.”
Nghe mẹ nói vậy, sắc mặt Lâm Văn Vũ dịu lại.
Trước đây, mẹ cô ta là một nhà điều chế nước hoa, cô ta thừa kế lại năng lực của mẹ nên rất có thiên phú trong việc này, còn đạt được giải thưởng nên được cậu cả nhà họ Phong để mắt tới, mới mười tám tuổi đã được mời đến công ty để hỗ trợ nghiên cứu phát triển sản phẩm mới.
Ban đầu nước hoa Vi Thi có lượng tiêu thụ đứng đầu cả nước, ai dè hai năm nay đột nhiên xuất hiện một công ty mới tên là LM và tiến lên với thế như chẻ tre và mấy lần đẩy Vi Thi xuống vị trí thứ hai!
Lần này cô ta muốn giúp Vi Thi lấy lại vị trí thứ nhất, đồng thời cũng giúp cậu cả nhà họ Phong có thể thuận lợi thừa kế công ty từ tay ông nội của anh ta.
Nghĩ tới những điều này, ánh mắt Lâm Văn Vũ lại toát lên vẻ kiêu ngạo.
Đúng vậy, cô ta không cần so đo với một đứa quê mùa tầm thường, tránh kéo level của mình xuống.
Vân Như Ý hài lòng nhìn con gái mình và cười nói: “Mau đi thay quần áo đi, đừng để đến muộn. Tối nay có rất nhiều người tham gia buổi đấu giá, chắc chắn tác phẩm của con sẽ được chú ý nhất và có rất nhiều người tranh giành, đến lúc đó con sẽ là tiêu điểm của toàn hội trường nên phải ăn mặc thật xinh đẹp.”
Lâm Văn Vũ lập tức vui vẻ chạy đi tắm rửa.
Trong xe rất yên tĩnh, Đường Thiên Miểu đang cúi đầu đọc từng bản báo cáo số liệu.
Hắc Kê vừa lái xe vừa báo cáo với cô: “Bà chủ, lần này LM lại bỏ xa Vi Thi phía sau, đã cho bọn họ mấy tiếng rồi mà vẫn không đuổi kịp, quá đã!”
Đường Thiên Miểu đọc lướt nhanh qua bản báo cáo cuối cùng rồi thản nhiên nói: “Thắng không kiêu bại không nản.”
“Biết là vậy nhưng em vẫn rất vui! Mấy năm trước nước hoa Vi Thi vẫn luôn dẫn đầu, không ngờ lại bị một công ty mới thành lập chưa đầy ba năm đánh bại, em vui chết mất!”
Nhân lúc đèn đỏ, cậu ta quay đầu lại rồi nhếch miệng cười với Đường Thiên Miểu: “Nhưng mà em còn chờ mong vẻ mặt của mọi người khi biết chị là boss lớn của LM hơn, chắc chắn sẽ rất đặc sắc! Ai mà ngờ được bà chủ của một công ty đang không ngừng phát triển lại là một học sinh trung học chứ.”
Đường Thiên Miểu đặt báo cáo xuống, lấy một quyển sổ tay trong ba lô ra lật xem, không để ý tới cậu ta.
Đây là một quyển sổ tay dày ba bốn cm, tất cả đều là ghi chép về kinh nghiệm điều chế nước hoa của mẹ năm đó.
Mẹ cô cực kì thích điều chế nước hoa và đã từng điều chế rất nhiều loại.
Cô mở quyển sổ ra và xem một lúc.
Hắc Kê: “Bà chủ, nghe nói ông cụ Phong định giao lại công ty của Phong Vi cho người khác, không biết cụ thể là ai, nhưng Phong Liệt đã tìm không ít người để bắt đầu chuẩn bị sản phẩm mới, bên phía Phong Huyền thì chưa có động tĩnh, chắc là đang tìm người.”
“Cậu sợ à?” Đường Thiên Miểu hỏi.
Hắc Kê bật cười ha ha: “Sợ á? LM có bà chủ thì em sợ cái gì nữa, cứ để cho bọn họ tìm đi, tìm khắp nước G cũng không tìm được nhà điều chế nước hoa nào giỏi hơn bà chủ đâu!”
“Có nịnh nọt nữa thì tôi cũng không tăng lương cho cậu đâu, tiết kiệm sức lực mà lái xe cho tốt đi.”
“Ôi, tiền lương của em đã cao gấp mấy lần với người cùng ngành rồi, còn tăng cái gì nữa, được cống hiến cho bà chủ là em đã thỏa mãn lắm rồi, hì hì.”
Dường như chợt nhớ tới chuyện gì đó, Hắc Kê nghiêm túc nói: “Bà chủ, chị có tới buổi đấu giá tối nay không?”
Đường Thiên Miểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa danh sách đồ đấu giá tối nay cho tôi.”
Hắc Kê lập tức lấy ra rồi đưa cho cô.
Cô lướt nhanh qua danh sách, cuối cùng dừng lại ở một món đồ cổ rồi lập tức đưa ra quyết định: “Đi thôi.”